Trong cuộc sống bình thường luôn có những mẩu chuyện kỳ lạ hàng ngày đáng được ghi lại.
1.
Lục Hành Thâm và Hạ Ca tuyên bố trở thành một đôi, dù nghèo khổ hay giàu có, khỏe mạnh hay bệnh tật đều sẽ làm bạn với nhau, chủ đề con người kết hôn với người máy 2D do mình chế tạo ra đã lên tiêu đề trong đủ loại báo chí.
Ngoài một số người hiểu nhầm ra cũng có vài người sau khi đọc được tin này thì nhao nhao cảm thán, ví dụ như "Tôi cũng muốn kết hôn với bà xã 2D của tôi", "Tôi cũng muốn đưa người vợ bị ly dị về nhà", "Đây là thiên đường mỹ nam ư" vân vân mây mây.
Nghe nói từng có gã đàn ông nào đó vì bị người máy được chế tạo thành hình dáng của nhân vật trong trò chơi chưa thức tỉnh từ chối kết hôn mà say rượu ngồi trước cổng cục dân chính khóc tới trưa.
Lại nghe nói về sau có người nào đó cầu hôn người máy thức tỉnh lấy được căn cước công dân, nhưng bị người máy kia phát hiện mình là thế thân cho nhân vật 2D nào đó ngay trước cổng cục dân chính, tức giận chia tay khiến người ta thổn thức.
Còn có một số người máy sau khi lấy căn cước thì bối rối trước cột lựa chọn giới tính, quan chức cấp cao không thể không ban hành dự luật mới khẩn cấp, cung cấp lựa chọn trở thành người vô giới hoặc người lưỡng giới cho người máy.
Truyền thông bên trên không thể không hô hoán mọi người bình thường hóa chuyện này, cũng đối phó với đám dư luận "người máy còn tự do hơn con ngườ"".
Trần Tiếu Niên trở thành người bị hại lớn nhất, vì thế tăng ca hơn một tháng, cũng vì vậy bỏ lỡ lễ kết hôn lưu động giữa bảy hành tinh của Hạ Ca và Lục Hành Thâm.
Nhưng sau khi kết thúc vẫn có thể tham gia lễ kết hôn lưu động mười hành tinh, Trần Tiếu Niên nhanh chóng bình tĩnh lại, hồi phục sức sống dưới sự an ủi cấp tốc của Hạ Ca, đúng là đáng mừng.
Đương nhiên cái giá phải trả là viện sĩ Lục nào đó ghen tới trưa, đến tối mới được dỗ nguôi.
2.
Lục Hành Thâm là viện sĩ nghiên cứu người máy, lại có nhiều độc quyền đối với nghiên cứu bộ phận nhân tạo nên lễ kết hôn cũng được mọi người của các tầng lớp khác nhau chú ý.
Cho nên lúc nhận được các tờ thư chúc mừng, Lục Hành Thâm không quá cảnh giác.
Cũng chính vì vậy, lúc Lục Hành Thâm tổ chức hôn lễ ở hành tinh nào đó, mỉm cười mở lá thư nặc danh kỳ lạ nào đó ra.
[Tôi sẽ giết anh!]
Dòng chữ đẫm máu đập vào mắt, sắc mặt Lục Hành Thâm trầm xuống, vô thức khép tấm thiệp mừng kia lại.
"Sao thế?"
Hạ Ca vừa ăn bánh ngọt xích lại gần, không cảm thấy có gì bất thường: "Khinh khí cầu sắp xong rồi, Lục Hành Thâm, anh đã chuẩn bị kỹ chưa?"
"Không có gì, chờ tôi đi rửa tay chút rồi tới ngay."
"Ồ..."
Bệnh sạch sẽ của Lục Hành Thâm đã khắc sâu vào máu, Hạ Ca đã quen với vài thói quen vặt vãnh của hắn, tuyệt không để trong lòng, bước tới đút cho hắn một miếng chocolate nhân rượu rồi đi trước chờ hắn.
Thấy Hạ Ca đã đi xa, Lục Hành Thâm mới lại mở lá thư đe dọa viết bằng máu kia, lúc này mới phát hiện một dòng chữ nhỏ gần giống màu bên trên:
[Nếu dám khiến Hạ đau lòng]
À, thì ra không phải thư đe dọa nặc danh.
Lục Hành Thâm nhanh chóng quay về bộ mặt lạnh lùng như cũ, thờ ơ đốt cháy bức thư, đồng thời thầm ghi thù thượng tá Phó Bạc Vọng.
3.
Trước hai con người của nả để không hết như Lục Hành Thâm và Hạ Ca, quả thật không ai có thể tạo lễ kết hôn như đi diễn lưu động đến vậy, thậm chí về sau còn có thể mua vé vào cửa, giá hữu nghị một trăm đồng là có thể ra sân, thậm chí suýt nữa đã bị nhầm thành thiên đường buffet của một hành tinh nào đó.
Mà mỗi một lần kết hôn đều đổi sang một kiểu mới không lặp lại, về cơ bản thì chia thành hai khâu thể hiện tình cảm và cùng nhau góp vui.
Một trong số đó là sắm vai nhân vật, ra sân theo kiểu phim ảnh và chìm vào diễn xuất khiến rất nhiều người ao ước.
Còn một kiểu làm thành game...!Cũng thiệt thòi cho Lục Hành Thâm vậy mà có thể nghiêm túc diễn theo, đi qua đủ màn giết boss, hoàn thành các ải để tụ họp với Hạ Ca ở đích cuối.
Tóm lại chỉ cần người trong cuộc vui vẻ là được.
Sau khi hôn lễ kết thúc, rốt cuộc Hạ Ca đã có thể tĩnh tâm tìm kiếm ngôi trường mình muốn theo học.
Trường học mới có con người cũng có người cải tạo, người máy, nhưng vì Hạ Ca quá có sức sống nên luôn bị người không quen biết hiểu nhầm thành người bình thường.
Đương nhiên có đi học cũng sẽ có bạn bè, bạn học mới.
Cũng có phiền não mới.
Vào một buổi họp phụ huynh nào đó – người máy vì không có người thân nên chỉ có thể nhờ người chế tạo hoặc người giám hộ dự thay – Lục Hành Thâm lập tức thấy cảnh Hạ Ca bị bạn bè làm khó.
Hắn nghĩ những người này dù mâu thuẫn với Hạ Ca cũng không phải là việc gì ghê gớm, bởi vì còn chưa kịp can thiệp thì dường như bọn họ đã làm hòa.
Chẳng qua vẫn khiến Lục Hành Thâm hơi căng thẳng.
Khi hắn phát hiện ra Hạ Ca, cậu đang bị ba học sinh vây quanh nói chuyện, ba người kia nhìn là biết con người, sắc mặt cực kỳ tệ.
Người thứ nhất nói với Hạ Ca: "Hừ, cậu không giống người máy chút nào! Lúc nào cũng muốn chơi với con người thì chính là phản đồ của người máy!"
Hạ Ca ồ lên: "Nhưng tôi vẫn muốn chơi với các cậu."
"Cậu...!"
Người thứ hai nói với Hạ Ca: "Hừ, đừng tưởng có tí khôn vặt là được tất cả mọi người thích! Con người mới xuất sắc nhất!"
"Tôi không thông minh mà." Hạ Ca không hiểu nổi logic của cậu ta: "Mà dù xếp hạng các cuộc thi của cậu không tốt, bạn bè của cậu vẫn sẽ tiếp tục thích cậu, có liên quan gì đến xuất sắc chứ?"
Thấy hai người trước đều thua trận, người thứ ba không chịu yếu thế tiến lên một bước: "Cả ngày chỉ biết giả bộ đáng yêu! Tôi hơi bị ngứa mắt cậu đấy!"
Nhưng Hạ Ca đã bị con mèo con đi trên đường hấp dẫn, hoàn toàn không nghe cậu ta nói, phát ra tiếng chậc chậc trêu đùa mèo con.
"Chết tiệt!"
Cậu ta cũng muốn chơi mèo con không biết đâu ra! Nhưng như vậy rất mất mặt!
Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, người thứ tư trông lớn tuổi nhất, bình tĩnh nhất đi tới.
Cậu ta khinh bỉ nhìn ba tên tùy tùng bằng ánh mắt "đồ vô dụng", sau đó mỉm cười ghé vào tai Hạ Ca, nhỏ giọng nói gì đó.
Hạ Ca thoáng biến sắc, sợ hãi đứng hóa đá tại chỗ, thậm chí phát ra tiếng kêu thảm thiết như chịu đả kích cực lớn.
Nhìn tới đây, rốt cuộc Lục Hành Thâm không thể tiếp tục đứng ngoài quan sát, vội vàng chạy tời, dùng ánh mắt ngập tràn hơi lạnh đuổi mấy đứa trẻ kia chạy mất, sau đó ngồi bên cạnh Hạ Ca an ủi.
"Sao vậy? Cậu ta nói gì với cậu?"
"Lục Hành Thâm..."
"Ừ? Không sao, tôi đây."
"Chỉ có cừu cái mới không có sừng ư? Sao có thể như vậy!!"
Hạ Ca tủi thân nắm chặt quần áo hắn, đôi tai cừu được cố ý thay vào để tránh nước mưa rơi vào ủ rũ cụp xuống như rất buồn.
"Cừu đực đều có sừng à? Thật không?? Vậy tại sao tôi chẳng những không có đuôi mà đến sừng cũng không có!"
"..."
Lục Hành Thâm không con gì để nói, đó đã là chuyện mấy tháng trước.
Vì để Hạ không buồn vì bị nói là "người máy sắm vai cừu cái", Lục Hành Thâm đành phải đặt làm một đôi sừng cừu trắng đáng yêu mà không ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường.
Ngày hôm sau, bốn người kia lần đầu xin lỗi Hạ Ca, đồng thời nói trước đó đều là hiểu lầm, về sau sẽ không như vậy nữa.
Cũng từ đó về sau, cứ đến giờ cơm tối là Hạ Ca lại nhắc tới chuyện này với Lục Hành Thâm, hắn mới nhận ra không ai ở trường nói Hạ Ca là cừu cái, mà Hạ Ca nhận được cặp sừng là thu hoạch ngoài ý muốn.
Cưới nhau chưa được nửa năm, Hạ Ca đã học được cách dùng dáng vẻ đáng thương lừa Lục Hành Thâm làm này làm kia cho cậu, dần dà biến thành một người khôn khéo ranh mãnh.
Nhưng hết cách rồi, dù biết Hạ Ca đang làm quá, thậm chí còn cố tình, Lục Hành Thâm vẫn phải bó tay, chỉ biết nói với Hạ Ca dù muốn gì thì cứ nói thẳng, đừng bày mưu tính kế làm gì.
"Thật à? Vậy tôi muốn cosplay nhân vật trong manga."
Lục Hành Thâm hôm nay cũng đang tự thức tỉnh bản thân nhờ lời nói của mình.
4.
Vì đã lâu không được hít hà Hạ, cuối cùng vào một ngày nào đó, người cô độc Lý Ngạn chịu hết nổi, giao công ty của mình cho A Cửu quản lý.
Cũng từ sau khi "từ chức", anh ta đổi nghề nạp sơ yếu lý lịch vào trường Hạ , xin được ứng tuyển làm nhân viên bảo vệ sức khỏe cho người máy, chuyên xử lý các vấn đề nhỏ liên quan đến bộ phận nhân tạo.
Nhưng Hạ Ca quá khoẻ mạnh, khoẻ mạnh trên các nghĩa khác nhau, Lý Ngạn phát hiện nguyên một học kỳ mình không gặp Hạ được bao nhiêu lần trong phòng chăm sóc sức khỏe.
Mà đến bữa sáng trưa tối...!Hạ Ca đều chạy như bay về nhà ăn với Lục Hành Thâm.
Lý Ngạn càng thêm cô đơn, muốn đổi sang làm thầy, nhưng hành vi xin việc vì để tiếp cận người thân ấy tất nhiên không qua được vòng phỏng vấn.
Hiệu trưởng trường nào đó rất đau đầu vì vấn đề này, không hiểu vì sao một chuyên gia lại đến chỗ bọn họ làm loạn.
Vì để làm dịu cảm xúc của bác sĩ Lý, Hạ Ca đồng ý về sau trốn học sẽ đến chỗ anh ta chơi.
Tất nhiên trốn học không phải là một hành vi tốt đáng học hỏi, chỉ là trường nới lỏng quản lý, không yêu cầu nghiêm về thời gian có mặt, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc tốt nghiệp.
Nhưng trường học vẫn là trường học, vì nhiều lần xúi giục học sinh trốn học nên dù Lý Ngạn có là trâu bò thì vẫn bị hiệu trưởng nén đau đuổi việc.
Hôm nay Lý Ngạn vẫn đang cô đơn làm việc.
"Đừng buồn nữa, bác sĩ Lý mau về tăng ca đi, vẫn còn rất nhiều người cần anh."
Đối với điều này, đương nhiên A Cửu lập tức gửi lời thăm hỏi thân thiết đến với Lý Ngạn.
5.
Vừa tốt nghiệp chưa lâu, sự nghiệp Trần Tiếu Niên đã thăng tiến.
Có điều dạo này có một phiền não nho nhỏ.
Ví dụ như khi ăn liên hoan với Hạ Ca và A Cửu sẽ có người bỗng xông lại, chất vấn cậu ta "Đã hứa là cùng huỷ diệt thế giới mà!".
Cậu ta đành lúng túng giải thích đó là một kẻ bị bệnh phản loạn tuổi dậy thì quen trong game trước đây.
Lại ví dụ như khi đi dạo phố với Hạ Ca sẽ có người ngồi chờ cậu ta đã lâu xông lại, kích động quỳ một gối xuống, nói người khai khẩn thế giới mới, chúng tôi cần cậu gì gì đó, cầu xin cậu đừng vứt bỏ tuỳ tùng.
Trần Tiếu Niên chỉ có thể lúng túng nói nhận nhầm người rồi, mà khi người kia gào lên không phải nhầm sẽ bị bảo vệ kéo đi.
Lại ví dụ như khi nghiên cứu chủ đề về côn trùng và chim chóc với A Cửu sẽ có mấy người đột nhiên tới tìm cậu ta, cũng đuổi theo bọn họ chạy vài ba con phố không tha, gào lên đồ lừa đảo! Mày phản bội thời đại người máy thay thế cho con người!
Vì vậy nhận lấy ánh mắt nhân tính hoá nhìn thì có vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra tràn ngập nghi ngờ của A Cửu.
Trần Tiếu Niên chỉ có thể rầu rĩ che mặt giải thích, trước đây cậu ta làm rất nhiều chuyện nổi loạn phản nhân loại nên giờ gặp quả báo, làm ơn đừng nói cho người khác biết.
A Cửu rất hiểu chuyện này, gật đầu đồng ý.
"Tôi biết, nếu Hạ hỏi thì cứ nói đó là người bạn nổi loạn cậu quen trong lúc chơi game."
Nếu được làm lại lần nữa, Trần Tiếu Niên nghĩ chắc chắn mình sẽ không vì đạt được mục đích mà từ bỏ "lý tưởng", vì suy nghĩ "để thế giới tốt đẹp hơn" mà chuẩn bị lâu như vậy, đầu tư nhiều thời gian, tiền bạc lẫn sức lực.
Dù sao.
Cuộc sống tốt đẹp như vậy, ai rảnh mà đi phản nhân loại, có sức thì nghiên cứu tập tính giống chim mới không tốt hơn ư?
Không phải cày đầu đi làm lại không thơm à?
6.
Cuộc sống của Hạ Ca càng ngày càng phong phú, ngập tràn niềm vui, tần suất thăm hỏi dì Tề không còn nhiều như trước, mỗi tháng đều dành một tuần để đi quẩy với bạn bè.
Cứ mỗi lần như thế, dì Tề sẽ tung chiêu chí mạng của bà, đôi mắt ngập nước nói: "Ầy, không sao, thanh niên có cuộc sống của thanh niên, dù sao dì cũng già rồi, thêm mấy năm nữa là xuống mồ, không thể cứ bám lấy các cậu được."
Sau đó Hạ Ca sẽ nhào vào ngực dì Tề khóc hu hu, nói cháu sẽ không bao giờ rời bỏ dì, đồng thời trong vòng một tháng sau đó gần như ngày nào cũng đến chơi với bà.
Mãi cho tới một ngày, trong lúc học lớp phổ cập kiến thức khoa học, Hạ Ca chợt phát hiện tuổi thọ con người trong thời đại vũ trụ cực dài, người có điều kiện tiên quyết như cơ thể khoẻ mạnh, tiền tài sung túc như dì Tề ít nhất cũng phải tám mươi năm nữa mới xuống mồ.
Mà những người về sau già rồi qua đời hơn phân nửa là vì không thể đánh bại bệnh tật hoặc cơ thể tự nhiên phản ứng bài xích và dị ứng quá nặng, không thể cải tạo thêm bộ phận nhân tạo dẫn đến tuổi thọ kéo dài có hạn – Chủ của A Cửu cũng thuộc kiểu như vậy, cho nên tuổi thọ chỉ có một trăm năm.
Đáng ghét! Hình như bị lừa rồi!
Hạ Ca sau khi nhận ra điều bất thường thì ngạc nhiên trước, sau đó là giận dữ, cuối cùng cười ha ha.
Thế chẳng phải Lục Hành Thâm có thời gian càng dài ư? Hình như hắn không có phản ứng đào thải các bộ phận nhân tạo, thật tốt quá.
Hạ Ca tung tăng về nhà sau khi tan học lập tức hỏi Lục Hành Thâm vấn đề này, đồng thời hỏi bây giờ Lục Hành Thâm mấy tuổi.
Không ngờ Lục Hành Thâm lại im lặng, dọa Hạ Ca giật nảy mình, còn tưởng thật ra sự thật rất bi quan.
Không ngờ hôn môi xong, Hạ Ca vi diệu phát hiện không phải Lục Hành Thâm sắp chết mà lo mình sẽ bị ghét vì vấn đề tuổi tác.
Còn về vấn đề tuổi thọ.
Trong dự luật mới, con người không bị hạn chế mức độ cải tạo bộ phận nhân tạo, rốt cuộc tuổi thọ kéo dài tới đâu vẫn là chủ đề rất mới, không ai biết được.
Mất một phần bộ phận thì có thể thay cái mới kéo dài tuổi thọ lẫn sức khỏe, cũng không cần lo phản ứng đào thải, con người có thể sống được bao lâu? Không ai biết.
Hạ Ca chỉ biết thời gian của bọn họ vẫn còn rất dài, dài đến mức danh sách nguyện vọng của cậu có thể chất đầy cả gian phòng làm việc.
Về phần các vấn đề triết học khác, thân là một người được thay đổi thành các linh kiện, cậu vẫn còn là người như trước ư? Vẫn còn có tình cảm như trước?
Điều này không cần nghĩ nữa.
Trái tim nhân tạo cũng có thể đập mạnh vì yêu, linh hồn vượt qua không gian và thời gian vẫn có khả năng yêu.
Chỉ cần mỗi ngày đều yêu người bên gối, hạnh phúc vẫn có thể tiếp tục kéo dài.
Thay vì bất an cho tương lai bất định, chi bằng mỗi ngày đều thoả thích hưởng thụ sướng vui buồn giận, dù vĩnh hằng hay không, hạnh phúc cũng sẽ không thể biến mất.
Bọn họ đều tin như thế.
– Hết chính truyện –.