Chưa tới hai ngày, số đồ ngon Hạ Ca mang về từ chỗ dì Tề đã bị ăn sạch.
Dù trên danh nghĩa là mang về cho Lục Hành Thâm ăn cùng, nhưng vì Lục Hành Thâm ăn quá ít nên phần lớn vẫn chui vào bụng cậu.
Vì là người máy nên không cần chú ý một ngày ba bữa mới là chế độ ăn lành mạnh, muốn ăn gì ăn nấy, biến hoa quả đồ ăn vặt thành bữa chính cũng không thành vấn đề.
Trong lúc cách hai ba ngày Hạ Ca lại chạy qua nhà xóm một lần, thời gian nhoáng cái đã đến lần hẹn với thượng tá.
Vì để tăng thêm tính chân thật, Hạ Ca đã sớm được đưa đến chỗ ở của Lâm Ngọc Âm chờ Phó Bạc Vọng lái xe đến đón.
Trước khi ra ngoài, Hạ Ca quay về phòng của mình lần cuối, mở ra cất đầy hộp "kho báu".
Vì hộp quá nhỏ nên đã nhét đầy, bỏ thêm đồ mới vào sẽ không còn vừa nữa.
Hạ Ca đặt mẩu giấy in trên bàn, đó là những việc sắp tới cậu phải làm, không còn gộp chung với tờ ghi nguyện vọng.
Cậu lấy bút ra, viết [8] dưới mục [7].
[Tìm được một cái hộp lớn hơn, thích hợp hơn đựng kho báu của mình.]
Sau khi viết xong, Hạ Ca đóng nắp bút cất vào hộp có ô vuông vẽ hình bút chì, bỏ vào ngăn kéo, dán tờ giấy vào hộc tủ.
Cậu lại nhìn cái hộp, phía trong góc còn bỏ một mặt dây chuyền nhỏ.
Trên mặt dây chuyền được khảm nạm một đầu đạn hơi biến dạng, nhìn phong cách có vẻ thô kệch nhưng Hạ Ca lại thấy rất vui.
Đây là "bùa hộ mệnh" Phó Bạc Vọng tặng cậu.
Bình thường Hạ Ca không mang theo nó, nhưng hôm nay phải đi hẹn hò, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn cầm lên đeo trên cổ.
Vừa lấy mặt dây chuyền, một món đồ nhỏ theo đó trượt ra rơi xuống đất phát ra tiếng leng keng.
Hạ Ca vội ngồi xuống nhặt lên, là máy che giấu Trần Tiếu Niên đưa cho cậu.
Bây giờ chưa cần dùng tới nó.
Cậu thả lại máy ẩn mình vào trong hộp, đặt bên cạnh bánh răng nho nhỏ.
Lục Hành Thâm đứng bên ngoài hối thúc, Hạ Ca đậy nắp hộp giấu dưới giường, bước nhanh ra ngoài.
"Ra đây ra đây!"
Trước khi đi còn phải chuẩn bị các công tác khác, Lục Hành Thâm hối thúc cậu xả nước thải, làm rỗng bụng, lấy trí não ngoài lắp lên gáy Hạ, chặn nút bấm nguồn.
Lục Hành Thâm dặn dò: "Nhớ cẩn thận, trí não đeo ngoài lần này không chỉ để trang trí mà có rất nhiều tác dụng, không dễ bị nhận ra."
Hạ Ca thử vận dụng một hồi, nhờ lời dạy của Lục Hành Thâm đã nhanh chóng thành thạo.
"Oaaa, tôi cũng có thể chơi hình chiếu! Tuyệt quá!"
Lục Hành Thâm xoa đầu cậu, bắt đầu nghi ngờ thế giới này còn gì mà 996 không cảm thấy tuyệt hay không.
"Nhớ về sớm, lúc đó tôi sẽ đi đón cậu."
"Ừm!"
Hạ Ca gật đầu đồng ý, bỗng nhớ ra gì đó nên nói thêm.
"Đúng rồi, tôi có nướng bánh quy để ở trong bếp, Lục Hành Thâm, lúc về cùng ăn nhé, tôi nghĩ ăn nó với marshmallow tan chảy sẽ rất hợp! Ha ha, tôi nhớ trấn Thiên Không có bán loại kẹo ấy, hôm nay tôi sẽ mua về."
Nói xong lại lo lắng không thôi, Hạ Ca vươn ngón út móc lấy ngón út Lục Hành Thâm kéo kéo: "Hứa đi, không được ăn vụng trước khi tôi quay về, tôi còn phải để phần cho dì Tề."
Lục Hành Thâm: "Ừ."
Đi thẳng đến nhà họ Lâm, sau khi xuống xe, Hạ Ca không vào nhà Lâm Ngọc Âm mà chỉ đứng chờ trước cửa ra vào, khi đứng trong sân nghe thấy tiếng xe thì mở cửa đi ra.
Đây là lần đầu cậu ngồi xe thượng giáo nên không khỏi căng thẳng.
Lúc Phó Bạc Vọng đi tới nhà họ Lâm đã lái một chiếc xe bay màu xanh sẫm, đường cong thân xe góc cạnh mang theo khí thế hùng mạnh.
Cũng giống khí chất của hắn, thâm trầm túc sát.
Cũng may có vẻ lần đi chơi này Phó Bạc Vọng định hẹn hò thật, không mặc bộ quân trạng đậm màu mà chỉ là một bộ quần áo bình thường màu lam.
"Anh...!Phó."
Suýt nữa Hạ Ca đã lỡ lời, chờ xe dừng trước mặt thì mở cửa đi lên.
Không gian trong xe bay cũng rất lớn, máy móc vũ khí đầy đủ cả, Phó Bạc Vọng thấy cậu không ngừng tò mò nhìn xung quanh nên cất tiếng giới thiệu: "Là xe chống đạn."
"Đều là chất liệu chống đạn ư?"
"Đúng vậy."
Không biết vì sao mà Hạ Ca chợt nhớ tới bài báo nào đó, thốt ra: "Vậy dù có người nhảy xuống, va vào nóc cũng sẽ không bị biến dạng đúng không?"
"...!Vì sao?"
Dù là Phó Bạc Vọng cũng chưa từng thử cách ấy: "Em gặp phải chuyện như vậy rồi à?"
Hạ Ca lắc đầu: "Báo đăng đó, anh không đọc à?"
"Ừ."
"..."
Chiếc xe bay di chuyển rất nhanh, cuộc trò chuyện không kéo dài lâu, dường như Phó Bạc Vọng sinh ra đã nhàm chán, đến cả Hạ Ca cũng không thể tìm thấy chủ đề để nói.
Hạ Ca nhanh chóng phát hiện thượng tá Phó không cài đặt đích đến, sau đó cho trí năng AI của xe bay tự lái giống những người khác, so với điều đó, Phó Bạc Vọng vẫn luôn tự điều khiển, tập trung chú ý đi đường.
Có lẽ hắn không thích mấy thứ này thật.
Hạ Ca quay đầu ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.
Xe bay vẫn luôn giữ độ cao không đổi, rất nhanh Hạ Ca đã thấy trấn Thiên Không như một hòn đảo lơ lửng.
Thì ra nơi này có tên như vậy là vì nó không nằm trên đất bằng mà lại được xây trên một cây cầu nối, nằm treo giữa không trung.
Cây cầu nối hai tòa cao ốc chọc trời, bên dưới là dòng sông chảy qua.
Dường như Phó Bạc Vọng không quá thích nơi này, mới chỉ nhìn ánh đèn hòa cùng vật trang trí, người đến người đi xanh xanh đỏ đỏ cũng khiến sắc mặt xấu hơn.
Vì đang là cuối tuần nên nơi này càng tấp nập, chờ cả hai xuống xe, cùng đi dạo qua cầu vòm đầy hoa hồng tươi, Hạ Ca đã cầm máy ảnh lấy liền chụp mấy tấm.
Mà Phó Bạc Vọng lại trở thành con người xụ mặt duy nhất trong đám người.
Sắc mặt và luồng sát khí kia như khí chất tự nhiên mà có, ở đâu cũng chen chúc, duy chỉ có xung quanh hắn là hình thành một khu vực trống cho cảm giác tà ma chớ xâm nhập.
Hạ Ca lặng lẽ nhích lại gần hắn, cậu cảm thấy rất tiện, đi chơi cùng Phó Bạc Vọng thật tiện lợi, không bao giờ bị người ta ép bẹp.
Sau khi đi qua vòm cầu, hai bên đường là mấy cửa hàng tròn tròn bán đủ loại "đồ đôi", có quần áo, có trang sức, có cả hình xăm.
Đúng như Lục Hành Thâm lo lắng, ở đây rất dễ lạc đường, cũng may Hạ Ca đã ghi nhớ bản đồ, khi Phó Bạc Vọng dừng lại nhìn bảng chỉ đường lần thứ nhất đã chủ động kéo góc tay áo hắn: "Chúng ta đi đường này chứ?"
Trong bản đồ vạch sẵn của Hạ Ca, hướng bên này dễ đi hơn, nhanh dạo hết các chỗ vui chơi hơn.
Trấn Thiên Không có cửa hàng vui chơi, còn có một số địa điểm ngắm cảnh quy mô nhỏ, khu trò chơi, thậm chí có chỗ chuyên chụp ảnh, cậu không muốn bỏ qua bất kỳ đâu.
Phó Bạc Vọng thuận hướng cậu chỉ nhìn sang, bên cạnh con đường đủ màu, bắt mắt nhất là một rạp chiếu phim tư nhân dành cho các cặp đôi.
Hắn cau mày, nhớ lại ý định của buổi hẹn hôm nay.
Hắn muốn nói chuyện đàng hoàng với Lâm Ngọc Âm.
Trước đó Phó Bạc Vọng nhớ mình định từ hôn, muốn thăm dò thái độ của Lâm Ngọc Âm khiến đối phương phối hợp với mình.
Nhưng nhờ sai sót ngẫu nhiên nên khi kế hoạch còn chưa tiến hành, hắn đã phát hiện ra sự bất thường của Lâm Ngọc Âm, bắt đầu điều tra đối tượng kết hôn.
Nếu có thể tìm được điểm yếu của Lâm Ngọc Âm, chứng minh lý lịch của đối phương có vết nhơ không xứng với mình là có thể thuận lợi từ hôn, vừa danh chính ngôn thuận vừa quang minh chính đại.
Đến lúc đó dù Lâm Ngọc Âm có muốn hay không cũng không thể ngăn cản.
Nhưng tra tới bây giờ, Phó Bạc Vọng bỗng không muốn tiếp tục nữa.
Hôm nay hẹn Lâm Ngọc Âm ra đây là để nói rõ chuyện này, thẳng thắn với cậu ta một lần.
Dù sao bọn họ vốn đã không xứng đôi, tất cả chỉ vì mục đích chính trị, đế quốc cần khống chế thượng tá mang tiếng tàn bạo nhất, nhà họ Lâm cần một người chồng có thể gầy dựng lại gia tộc.
Từ hôn một cách đường hoàng có thể tránh việc những nhà chính trị kia hiểu lầm ý đồ của hắn, tưởng hắn có dã tâm.
"Đi nào đi nào."
Trong mắt Hạ Ca chỉ có mấy cửa hàng bán thú đồ chơi xù lông, kéo Phó Bạc Vọng đi tới.
Cậu đã vạch ra hôm nay đi chơi ở những đâu rồi!
Cửa hàng đồ chơi xù lông còn bày biện rất nhiều thú bông có thể cử động, không những sờ vào sướng tay mà còn biết bắt chước tiếng kêu của chó mèo, thế nhưng mấy thứ này không có gì lạ, ở thời đại của Hạ Ca cũng có món đồ chơi như vậy.
Nhưng điểm đặc biệt là những động tác, âm thanh của mấy con thú kia đã có thể xem giả thành thật, mèo có thể nhảy lên ghế, biết liếm lông, chó vẫy đuôi qua lại, đánh hơi khắp nơi, không biết còn tưởng là thật.
Thậm chí có một con gấu bông cực lớn cao bằng Hạ Ca đứng trước tiệm đón khách.
Hạ Ca đứng đối diện nó, nhớ lại Lục Hành Thâm hôm nay còn dặn cậu không được đáp lời những người máy khác, cũng không biết con gấu này tính là động vật mô phỏng hay chỉ là nhân viên công tác mặc đồ gấu bông?
Mắt to nhìn mắt nhỏ một hồi, Hạ Ca nghiêng đầu nhìn nó, gấu trắng cũng nghiêng đầu theo hướng cậu khiến Hạ Ca mỉm cười.
"Lâm Ngọc Âm."
Phó Bạc Vọng đứng phía sau gọi cậu.
Hạ Ca quay lại, nhìn vào cặp mắt màu xanh lục: "Ừm?"
"Qua bên kia ngồi chút đi."
Vỉa hè không phải là một nơi lý tưởng để nói chuyện, Phó Bạc Vọng tìm một vòng thì thấy có một tiệm đồ ngọt có thể ngồi.
Cửa hàng lấy trời sao làm chủ đề trang trí, còn có ánh đèn và hình chiếu kết hợp, sau khi đi vào sẽ khiến khách có cảm giác như đang đi vào vũ trụ, đến cả sàn nhà cũng như biến mất.
Có một cặp đôi rụt rè bước tới, một người nắm chặt tay người còn lại như bầu trời dưới chân sẽ khiến mình rơi xuống, người kia khẽ giọng thì thầm an ủi, nếu là người thật thà sẽ còn nghiêm túc giải thích trong vũ trụ không phân biệt trên dưới trái phải mà chỉ lơ lửng, sẽ không bị rơi xuống dưới.
Hạ Ca tiến vào, phát hiện máy ảnh chụp lấy liền không thể chụp được cảm giác chân thực này nên để máy ảnh xuống, tò mò đi xung quanh nhìn thử.
Vì bối cảnh mô phỏng trời sao nên không gian cửa hàng cũng cực kỳ rộng lớn, có mấy chỗ còn dán bảng đề phòng khách bị va đập.
Cậu tìm một chỗ ngồi xuống, chiếc ghế là chiếc xích đu trông rất thú vị, vừa ngồi xuống chưa bao lâu, Phó Bạc Vọng đã bưng chiếc bánh dâu tây ngồi đối diện cậu.
Hạ Ca nhẹ nhàng đung đưa, thấy bánh kem dâu tây thì sáng cả mắt: "Cảm ơn, ơ, chỉ một phần thôi à? Anh không ăn sao?"
Phó Bạc Vọng lắc đầu, hắn không có thói quen tùy tiện ăn đồ bên ngoài.
Đến đây ngồi cùng không phải vì thấy cửa tiệm thú vị mà là vì có chỗ yên tĩnh nói chuyện.
Từ khi mọi chuyện bắt đầu thật lâu về trước, hắn đã muốn thương lượng việc từ hôn với người kia, chỉ vì quá nhiều nguyên nhân nên chưa thể cất lời.
"Lâm Ngọc Âm."
Hạ Ca vừa ăn hết một miếng bánh kem ngẩng đầu nhìn.
"Em..."
Phó Bạc Vọng đang định nói, hắn cúi đầu xuống, bỗng cảm thấy có gì đó lóe lên.
Là mặt dây chuyền đầu đạn đang lẳng lặng nằm giữa xương quai xanh của "Lâm Ngọc Âm", được cẩn thận đeo trên cổ.
Hạ Ca nhìn hắn muốn nói lại thôi, ấp a ấp úng mãi, quan tâm cầm lấy một chiếc nĩa khác xúc miếng bánh đưa tới: "Anh cũng muốn nếm thử à? Ngon lắm."
Ánh mắt Phó Bạc Vọng lóe lên, né về phía sau: "Không cần."
"Ồ..."
Cậu còn tưởng Phó Bạc Vọng hối hận, thèm nữa ấy chứ.
Cửa hàng vỉa hè cũng được, cửa tiệm như thế này cũng được, dường như đều là những thứ mấy thanh niên bình thường sẽ thích.
Phó Bạc Vọng nhìn người ngồi đối diện, trong đôi mắt nai con lóng lánh ánh sáng, từ khi bước vào tới giờ, người bạn đời chưa kết hôn của hắn có vẻ rất vui, ngập tràn mong chờ.
Hệt như cực kỳ thích nơi này, cũng chờ đợi được tới đây chơi từ rất lâu.
Không biết vì sao lời tới đầu lưỡi lại bị nuốt ngược về.
Hắn đổi giọng hỏi: "Em thích nơi này lắm à?"
"Thích chứ."
Hạ Ca đáp ngay không cần nghĩ ngợi, cậu nghĩ ai mà chẳng thích một nơi vừa đông vừa thú vị như vậy? Dù không thích cửa hàng bánh kẹo bên đường cũng sẽ thích cửa hàng quà tặng ở lối rẽ, hoặc là khu nghỉ ngơi ngay phía trước.
Từ khi mở mắt tới nay, đây là nơi vui nhất cậu từng tới.
"Cũng phải."
Phó Bạc Vọng thu tầm mắt, bỗng nhiên hiểu ra.
Đối với một cậu ấm dành phần lớn sức lực và thời gian để học hành như Lâm Ngọc Âm, số còn lại không phải bệnh thì là dưỡng sức, chắc chắn bình thường rất ít khi có thể đi chơi tùy hứng như bây giờ.
Nhưng chẳng qua chỉ là học sinh tuổi đôi mươi, có thể chênh lệch với người mười mấy tuổi được bao nhiêu?
Cho nên hắn ghét nhất là kiểu hoa được nuôi trong nhà kính như vậy, rõ ràng là người của một thế giới khác, thấy sao cũng không xứng đôi với người sát phạt như hắn.
Dù là vì đối phương cũng thế, hắn phải khuyên Lâm Ngọc Âm tìm đối tượng thông gia thích hợp hơn, một thương nhân, một học giả hay một danh gia vọng tộc.
Một người có thể thường xuyên dẫn cậu ấm kia đi chơi, sống một cuộc sống vô tư vô lo, không có bất kỳ tai họa ngầm nào.
Chứ không phải giống như hắn, có chí lập công, không sợ sống chết.
Hạ Ca ngẩng đầu tò mò quan sát biểu cảm của Phó Bạc Vọng, đột nhiên cảm thấy hình như Phó Bạc Vọng không vui cho lắm.
Đúng là một người khó hiểu, chẳng phải Phó Bạc Vọng hẹn cậu tới đây ư? Người muốn vào đây ăn cũng là Phó Bạc Vọng.
Miếng bánh kem dâu tây trong đĩa đã ăn gần hết, Hạ Ca để dành miếng dâu tây cuối cùng, thả nĩa xuống hỏi Phó Bạc Vọng: "Anh Phó không thích nơi này à?"
Phó Bạc Vọng im lặng nhíu mày, sau đó lắc đầu: "Không có chỗ nào tôi không thích cả."
"Cũng phải."
Hạ Ca mỉm cười, ăn hết miếng dâu tây kia: "Bất cứ góc nào trên tinh cầu này đều cần thượng tá bảo vệ an toàn, giữ vững trật tự hòa bình lãnh thổ, tất nhiên sẽ không có chỗ không thích rồi."
Phó Bạc Vọng bất ngờ nhìn cậu: "Thật à? Em...!cho rằng như vậy?"
"Tôi biết anh Phó ghét ác như thù, sát phạt quyết đoán, dù rất nhiều người sợ anh, đi đường trông cũng dữ dằn nhưng anh bắt rất nhiều người xấu."
Hạ Ca nhớ tới cảnh xung quanh Phó Bạc Vọng hình thành một vùng trống lúc đi trên đường, khẽ cười: "Tôi biết anh Phó không phải người xấu, tôi nghĩ những người kia trông sợ anh nhưng không ghét anh, mọi người đều đang sống dựa vào sức uy hiếp của anh đối với mấy tên khốn, cho nên anh đừng cảm thấy không hòa hợp."
Phó Bạc Vọng lắng nghe, nghiêng đầu ngả vào lưng dựa ghế.
"Tôi không để ý ánh mắt của người ngoài."
Quả thật hắn không thích đi dạo ở nơi ồn ào như thế này, đúng là có cảm giác hơi mất tự nhiên.
Mỗi một chi tiết, ánh mắt người khác, màu đèn đều nói cho hắn biết ở đây không cần hắn, nhắc nhở hắn không hòa hợp.
Nhưng Phó Bạc Vọng tự nhận chưa từng để ý, cũng chưa từng vì vậy mà muốn thay đổi bản thân.
"Không hổ là anh ~"
Hạ Ca bật ngón cái với hắn, khen: "Ngầu!"
Phó Bạc Vọng thở dài.
"Có điều chắc anh cũng có chỗ yêu thích chứ? Có phải là thấy trên đường quá ồn ào, muốn một chỗ ít người, yên tĩnh chút? Ở đây cũng có đó, tôi biết ở đâu, để tôi dẫn anh đi!"
Hạ Ca ăn hết bánh kem dâu rồi đứng dậy, kéo Phó Bạc Vọng đi ra ngoài, nhờ có không khí ồn ào ùa đến nên cũng dần không còn thấy lạ lẫm với Phó Bạc Vọng, bệnh lảm nhảm lại tái phát.
"Tuy có thể anh không quen với việc lơi lỏng như vậy, nhưng tôi rất vui khi có thể đi tới đây với anh, bởi vì nhìn anh Phó là biết ngay người tập võ, lúc xếp hàng sẽ không ai dám chen hàng trước chúng ta."
Sau đó Hạ Ca kéo hắn tới xếp hàng trước một tiệm đồ uống, chẳng những không ai dám chen hàng mà phía trước còn có hai người bị dọa chạy, hàng xếp lập tức ngắn đi nhiều.
Hạ Ca mừng thầm lén quay đầu, lặng lẽ thủ thế V với Phó Bạc Vọng, vui vẻ không thôi.
Hạ Ca mua hai cốc đồ uống không cồn, dẫn Phó Bạc Vọng rẽ trái lượn phải, đến một cửa hàng trang trí bằng bánh răng, hơi nước cùng các vật phẩm thủ công.
Vì được xây dựng trên cầu nên cửa hàng chỉ có một tầng, chẳng qua cao hơn so với các tầng khác.
Đó là một cửa hàng bán đồ máy móc trông cực kỳ ảo diệu, vì rất đặc sắc nên thu hút không ít những tín đồ yêu máy móc đến tham quan.
Hạ Ca đi vào bên cạnh cửa hàng, giữa hai vách tường tạo thành một con hẻm nhỏ, bên trong đặt mấy chiếc thùng rác, tối tăm u ám.
"Đến rồi, là nơi này, chúng ta leo lên mái nhà thôi."
Phó Bạc Vọng thấy cậu chui vào chỗ hẻo lánh kia, không khỏi hơi do dự: "Chỗ này leo được à?"
"Không có nóc nhà nào không leo được, có điều leo lên đây hơi phí sức, chúng ta nói nhỏ thôi, không bị ai phát hiện đâu."
Ngẩng đầu nhìn lại sẽ thấy một chiếc thang kim loại ngắn treo dọc từ mái nhà xuống, nhưng cái thang cách mặt đất khoảng hai đến ba mét, Hạ Ca khiêng cái thùng rác lớn kia đến đứng lên, sau đó nhảy một phát bắt lấy thang.
"Này..."
Phó Bạc Vọng vừa thấy liền nhăn mày, cứ lo lắng con người nhỏ bé kia sẽ ngã xuống, vội vàng đi vào theo, đứng bên dưới chuẩn bị đón lấy.
Nhưng "Lâm Ngọc Âm" chỉ hơi đung đưa, cố gắng vươn tay còn lại bắt lấy thang, lấy đà nâng người leo lên.
Sau khi lên còn đứng trên đó quay đầu vẫy tay gọi hắn.
Cơ thể Phó Bạc Vọng dẻo dai, nghĩ một lát cũng không từ chối nữa.
Hắn không cần phải mượn thùng rác để đứng lên, dù sao con hẻm vốn đã hẹp, mượn lực bật hai ba bước lên vách tường như có thể đi trên đó, tới chỗ cao rồi bắt lấy cái thang, xoay người đi lên.
Hành động lưu loát kia khiến Hạ Ca gần như có cảm giác vừa rồi mình giả yếu hơi quá.
Trên sân thượng là một khoảng đất trống không có gì, phóng tầm mắt nhìn tới, quả nhiên không có ai, chỉ có một số biển quảng cáo sáng đèn của mấy cửa hàng, có cả sân thượng của các tiệm bày một vài cái bàn cho khách nghỉ ngơi.
Hạ Ca và Phó Bạc Vọng cùng đứng trên nóc tiệm, gió mát thổi qua, xung quanh yên tĩnh hơn rất nhiều.
Phó Bạc Vọng lại muốn hút thuốc, hắn sờ vào túi áo, nghĩ một lát rồi vẫn rút ra một điếu thuốc kẹp giữa tay.
Từ trên sân thượng nhìn xuống sẽ thấy rõ bố cục của rất nhiều con đường.
Thật ra Phó Bạc Vọng không phải ghét ồn ào, thích yên tĩnh, thứ thật sự khiến hắn chán ghét là cảm giác mất khống chế.
Nhưng khi đứng trên sân thượng yên tĩnh, cảm giác không bắt được phương hướng trên phố biến mất, cảm xúc của hắn quả thật đã khá hơn một ít.
"Thế nào, chỗ này được chứ."
Hạ Ca nâng ly đồ uống vị sữa của mình hút một hơi lớn: "Có rất nhiều mái cửa tiệm cực kỳ đẹp, vì nóc tiệm này cao nhất nên có thể thấy rõ nhất.
Tách, Phó Bạc Vọng châm lửa điếu thuốc trong tay.
"Xin lỗi."
"Sao vậy?"
"Chắc em không thích mùi khói thuốc."
Dường như Phó Bạc Vọng đang nở nụ cười tự giễu, nhưng hiển nhiên hắn không có ý định thay đổi, ánh mắt nhìn xa xăm, gió thổi mùi khói bay đi xa: "Cũng như tôi hút thuốc vậy, người như tôi còn có rất nhiều điều khiến em lạ lẫm, khó chịu."
"Ví dụ?"
Phó Bạc Vọng mấp máy môi, tiếp tục câu hỏi không phải chuyện hắn thường làm, nhưng hôm nay là tình huống đặc biệt.
"Tôi có rất nhiều kẻ thù, nếu như liên hôn thật, bọn họ cũng sẽ đe dọa đến sự an toàn của em."
"Cũng như lần ở bờ biển à?"
Hạ Ca không để ý đến việc này lắm, dù sao bản chất của cậu vẫn là người máy, người bình thường muốn làm cậu bị thương cũng không dễ dàng.
"Không chỉ như vậy."
Phó Bạc Vọng phả một hơi khói, thẳng thắn nói thật: "Nguy hiểm nhất không phải những người đó mà là tôi."
Hạ Ca không hiểu ý hắn, kẹp chặt ống hút một hơi, ngậm một miệng toàn thạch dai dai, phồng má nhai nát.
"Đối với tôi, thuận lợi thành công hoàn thành nhiệm vụ, bắt được những người cần bắt quan trọng hơn bất cứ chuyện gì."
Nói đến đây, Phó Bạc Vọng nhắm mắt, sau đó xoay đi, trịnh trọng nhìn người bên cạnh, nghiêm túc nói.
"Nếu có một ngày bạn đời của tôi trở thành con tin của người cực kỳ xấu xa, dùng người đó để uy hiếp, tôi tuyệt đối sẽ không nhượng bộ, dù cái giá phải trả là tính mạng của con tin hay đưa tôi lên đài xét xử."
"Không sao, vậy thì tôi sẽ cố gắng tự bảo vệ mình, không gây cản trở."
Hạ Ca nhìn vào ánh mắt Phó Bạc Vọng, đôi mắt đen nhánh trong veo mà sáng tỏ đến từ bầu trời cùng ánh đèn, còn có mặt dây chuyền lóng lánh dưới cổ cậu.
Sau lưng cậu là viền sân thượng không biết cao bao nhiêu, vì không được thiết kế cho du khách đi lên tham quan nên không có lan can, dường như chỉ cần lui về sau thêm mấy bước sẽ rơi xuống dưới.
Hạ Ca cười, dù không biết vì sao bây giờ lại nói những lời như vậy nhưng vẫn theo bản năng an ủi con người cao lớn khiến người khác e ngại trước mặt, lại như đang tự ghét bỏ bản thân qua từng con chữ.
"Tôi sẽ không trách anh."
Cảm giác tự ti khó hiểu bỗng ùa tới, dần dần che lấp trái tim Phó Bạc Vọng khiến hắn ngừng thở.
"Dù là..."
Dưới sự đối lập to lớn, Phó Bạc Vọng mới nhận ra cái hắn cho là thẳng thắn, chân thành đều chỉ là giả dối trước mặt thanh niên này.
Trong cơn xúc động, hắn bỗng nói ra lời thoại vốn không có trong tưởng tượng.
"Dù tới tận lúc này tôi đã lừa em rất nhiều chuyện, em cũng không để ý?"
Từ lần đầu gặp mặt, cố ý sắp đặt sự cố cho tới lần cố ý để đối phương làm mồi nhử ở công viên, lại tự mình điều tra, tính cả lần tặng quà duy nhất đều là có ý đồ khác.
"Không sao đâu anh Phó, tôi biết mà."
Hạ Ca nhìn sườn mặt Phó Bạc Vọng, chớp mắt.
"Tôi cũng biết thật ra thượng tá không thích tôi.
Đừng nhìn tôi như vậy, tôi cũng biết thông gia là như thế nào, cho nên không cần ép buộc mình theo tiêu chuẩn của bạn đời chân ái, thượng tá vui vẻ làm chính mình là được rồi."
Cậu thở dài thầm nói trong lòng, ánh mắt đã không còn trong trẻo như trước mà mang theo chút day dứt.
Vả lại.
Ai bảo tôi cũng đang lừa anh đây, thượng tá.
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ Ca: Thật ra thượng tá không thích tôi đúng không? Tôi cũng không thích thượng tá đâu, cứ yên tâm đi.
*mỉm cười an ủi*
Nhóc Hạ rộng lượng online an ủi.
Thượng tá Phó cảm động không?.