Hạ Ca uống ừng ực ừng ực, đồ uống trong chén dần cạn đi, ống hút rỗng phát ra tiếng rột rột, cuối cùng không còn lại gì.
Cậu nhìn cái bình rỗng tuếch rồi nhìn xung quanh, tìm thấy một chiếc thùng rác phía xa thì đi tới rìa sân thượng, nhắm chuẩn, ném đi, keng!
Cứ vậy thuận lợi ném cái chai vào thùng rác.
"Yeah!"
Hạ Ca quay lại, thấy chiếc bình trong tay Phó Bạc Vọng vẫn còn đầy, đến cả giấy niêm phong còn chưa bị bóc ra, không hề động tới đồ uống bèn đi tới.
"Anh không uống à? Lúc tôi mua thấy anh không ý kiến gì, còn tưởng anh không ghét vị nho đấy."
Chai đồ uống đã bị Phó Bạc Vọng bóp méo, dường như có thể nổ tung bất cứ lúc nào, nghe cậu nhắc nhở như vậy, Phó Bạc Vọng bỗng hoàn hồn, thả lỏng ngón tay.
Hắn cúi đầu, thuốc lá đã bị cháy quá nửa, một khúc tàn thuốc rơi xuống vỡ tan bên chân.
Phó Bạc Vọng giơ tay lên, hắn rít một hơi thật sâu như vừa đột ngột tỉnh lại trong sương mù mờ mịt, ném đồ uống trong tay cho "Lâm Ngọc Âm", mạnh tay hất mấy sợi tóc bị thổi rối về phía sau.
"Không uống."
Hạ Ca đón được đồ uống, thờ ơ ồ một tiếng, chuyển tay cất vào balo tùy thân, định giữ lại uống sau.
Bây giờ cậu bị giới hạn ăn uống, không thể uống hết được.
Một lúc sau, Phó Bạc Vọng lấy hộp thuốc lá ra, bóp tắt tàn thuốc ném vào.
Sương mù tan hết, hắn nhịn không được bắt đầu nghi ngờ mình.
Vừa rồi hắn đang nghĩ gì?
Nếu Lâm Ngọc Âm không nhắc nhở bọn họ chỉ là thông gia chính trị, hắn đã định làm gì?
Phó Bạc Vọng không khỏi bực bội.
Hắn vốn định hủy hôn, đầu tiên là nói không thích hợp, sau đó mở lời nếu đã như vậy thì không bằng hủy hôn.
Nói với Lâm Ngọc Âm rằng sẽ có người thích hợp hơn hắn.
"Đi, xuống thôi."
Phó Bạc Vọng đi thẳng tới viền sân, mượn rào chắn cửa sổ rìa ngoài vách tường bám vào, nhảy mấy cái xuống đất.
"Hả? Nhanh vậy."
Hạ Ca cũng vội đi theo, lúc sắp xuống dưới, ánh mắt quét qua một cửa hàng tắt đèn.
Cậu ngẩng đầu nhìn thêm cái nữa, đó là một cửa hàng đồ chơi nhỏ cách hai con đường, tên cửa hàng có vẻ quen thuộc.
"Ngôi nhà của Peter Pan".
Hạ Ca sững sờ, sau đó mới chợt phản ứng lại, đây không phải cửa hàng A Cửu từng nhắc tới ư?!
Chờ đã, sao lại tắt đèn?
Cậu nghiêm túc nhìn qua, mắt điện tử thoáng căn chỉnh rút ngắn khoảng cách, nhìn bảng thông báo phía trên.
Thông báo ngừng kinh doanh?
Nhìn kỹ lại, vậy mà đã đóng cửa...!Chủ quán nói sẽ dọn sạch sẽ trước thứ hai.
Thứ hai...!không phải là mai ư?
Hạ Ca giật thót, vội vàng gửi tin cho Trần Tiếu Niên và A Cửu, đồng thời chụp ảnh gửi qua.
Làm xong mọi thứ, Hạ Ca làm bộ còn phải leo thang, từ từ trèo xuống khỏi mái nhà.
Cũng may đã có sẵn bản đồ trong đầu, bằng không sẽ không tiện thử xác nhận như thế này.
Hạ Ca nhịn không được nhìn cái nữa sang hướng kia.
Lo quá, nếu chủ cửa hàng đóng cửa hoàn toàn, vậy chẳng phải những món đồ trong đó cũng bỏ phí ư? Đây chính là cửa hàng chứa những ký ức quý giá giữa A Cửu và chủ nhân đó.
Đợi đến lúc cửa hàng hoàn toàn đóng cửa, được xây dựng lại...!Sẽ có còn là cửa hàng đồ chơi nữa không?
Trên người Phó Bạc Vọng có mùi thuốc lá nhàn nhạt, Hạ Ca vừa tới gần đã ngửi thấy, kịp thời phản ứng, thu mắt lại đi ra khỏi con hẻm.
Xung quanh lại trở nên ồn ào, Hạ Ca tìm phương hướng, nghĩ nên làm sao để có thể "tình cờ" dạo qua cửa hàng đồ chơi "Ngôi nhà của Peter Pan", sau khi tìm được hướng liền chạy đi.
Chưa chạy được vài bước, cánh tay đột nhiên bị Phó Bạc Vọng bắt lấy.
Hạ Ca quay đầu, suýt nữa bị dọa sợ: "Sao vậy?"
"..."
Phó Bạc Vọng không biết sắc mặt mình xấu tới mức nào, hắn đi theo cậu.
Ban đầu không có ý buông tay, nhưng tay "Lâm Ngọc Âm" phải làm nhiều việc, bận cầm đồ ăn, nước uống, loay hoay nghịch mấy món đồ chơi bên đường.
Duy chỉ không thèm đếm xỉa tới hắn.
"Không có gì, chỉ chợt nhớ ra một chuyện."
Hạ Ca đi chậm lại, phía trước là mấy cửa hàng quần áo chuyên bán đồ cho các cặp đôi, cậu không hứng thú lắm nên nghiêm túc lắng nghe Phó Bạc Vọng: "Chuyện gì vậy?"
"Qua một thời gian ngắn nữa tôi sẽ đến Lân Tinh."
Phó Bạc Vọng cất tiếng, lựa chọn nói tính toán của mình trước: "Một nơi rất nguy hiểm, hàng cấm tràn lan, có thể..."
"Nguy hiểm tới mức nào?"
Hạ Ca nhìn vẻ mặt hắn, nhịn không được cảm thấy bất an: "Anh sẽ bị thương ư?"
"Sẽ."
Đối với chuyện như vậy, Phó Bạc Vọng chọn nói thật, hắn không lo lắng chuyện may mắn hay không: "Người không có bản lĩnh tới đó có thể sẽ không về được."
Quả thật rất nguy hiểm.
Hạ Ca suy nghĩ, không khỏi nhăn mày: "Vì quá nguy hiểm nên chỉ có thể để người giỏi nhất như anh đi à?"
"Là tôi chủ động xin đi."
Phó Bạc Vọng giải thích: "Nếu có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, còn sống quay về sẽ được nhận huân chương chiến công, rất có tiếng nói."
Lời chưa nói xong là chỉ cần đeo huân chương chiến công này, người đeo sẽ có thể tự do thực hiện mong muốn, dù là từ hôn hay gây nên đủ mọi việc ác cũng không cần lo lắng.
"Huân chương chiến công à."
Hạ Ca mù mờ nhìn hắn: "Huân chương chiến công quan trọng vậy ư?"
Cậu còn tưởng thượng tá vì hận tội phạm thấu xương nên mới liều lĩnh như vậy.
"Quan trọng."
Phó Bạc Vọng thử ám chỉ "Lâm Ngọc Âm" rằng bọn họ có thể nhân cơ hội huỷ bỏ cuộc hôn nhân này: "Có thể nói thành công cũng có huân chương, thất bại cũng có huân chương.
Các chính khách của những đế quốc luôn lo tôi nắm quyền quá cao sẽ làm phản tự lập như các hành tinh xung quanh, cho nên gấp gáp muốn thấy tôi thành gia lập nghiệp, ép tôi sớm lui khỏi tuyến hai."
"Ra là vậy ư?!"
Hạ Ca bỗng tỉnh ra, tới giờ mới hiểu thế nào là quy tắc kết hôn chính trị giữa Lâm Ngọc Âm và Phó Bạc Vọng.
Thì ra là vì e ngại sức ảnh hưởng của thượng tá Phó, cho rằng...!lập gia đình là đã yên ổn? Không có nhược điểm thì tạo ra nhược điểm cho riêng hắn? Có tên tuổi của nhà họ Lâm, quả thực mọi thứ đã sắp xếp xong.
"Thế...!nếu anh tới Lân Tinh sẽ đi đánh trận à? Thắng là có thể rửa sạch hiềm nghi?"
"Đúng là đánh trận."
Phó Bạc Vọng vừa đi cạnh cậu vừa nói, thế nhưng hắn vẫn lắc đầu: "Hiềm nghi không thể rửa sạch chỉ dựa vào việc này, chỉ có thể dựa vào huân chương chiến công để những người kia không động đến tôi trong thời gian dài, cho đến lúc đó..."
Hạ Ca nghiêm túc nhìn hắn, chờ hắn nói xong câu.
"...!Đến khi đó dù tôi đơn phương huỷ hôn, từ chối cuộc hôn nhân sắp sẵn cũng sẽ không bị quá nhiều chính khách nhắm vào."
Phó Bạc Vọng lại muốn hút thuốc.
Cuối cùng cũng nói ra câu này, hắn bỗng bực bội không thôi, một người bên đường đưa cocktail uống thử cho bọn họ, Phó Bạc Vọng nhận lấy một ly uống một hơi cạn sạch, vung tay vứt đi.
"Cấp cao của đế quốc tồn tại rất nhiều vấn đề, hơn nữa còn rất lớn, nhưng nó vẫn đang dần tốt lên, tôi rất phản cảm mấy tên đa nghi và thủ đoạn lén lút của chúng, nhưng không muốn kích động vì những thứ đó, dùng huân chương chiến công để đổi lấy tự do là kế sách tốt nhất."
Tự do.
Hạ Ca gật gật đầu, cuối cùng cũng hiểu ý hắn.
"Thế anh phải cố lên, nhất định phải còn sống, bình an quay về."
Phó Bạc Vọng cụp mắt nhìn cậu, dù có được lời chúc phúc chân thành nhưng không vui vẻ nổi.
Hắn há miệng định nói thêm gì đó.
Ánh mắt Hạ Ca quét qua vai hắn, nhìn thấy một quả bóng bay tạo hình kỳ quái phía sau, mỉm cười chạy tới mua một quả.
Quả bóng được xoắn thành một hình dạng thần kỳ, người bán bóng bay xoắn cho cậu quả mới theo yêu cầu của cậu.
Là một quả bóng tạo hình hai chữ bình an, vì nét bút khá phức tạp nên trông hơi xấu.
Hạ Ca nhanh chóng quay lại, nhét quả bóng cho Phó Bạc Vọng: "Anh tặng tôi một chiếc bùa hộ thân, tôi không có bùa hộ thân nhưng...!tạm thời thay thế bằng thứ này nhé?"
Thấy Phó Bạc Vọng xụ mặt nhận lấy quả bóng, Hạ Ca bỗng bật cười: "Đùa thôi, bùa hộ thân chắc chắn không thể bằng bóng bay được, đi thôi, phía trước có một tiệm điêu khắc, trên đó viết có thể tự chế bùa hộ mệnh."
Thượng tá trông có vẻ hung dữ mà thôi, lúc Hạ Ca đi qua nhịn không được nhìn lén hắn mấy lần.
Vừa nghĩ tới nửa năm sau sẽ phải chuyển đến sống cùng thượng tá Phó, Hạ Ca lại thấp thỏm không thôi, nhưng sau khi gặp nhau nhiều thì thấy có vẻ không bết bát tới vậy.
Chỉ cần thân phận người máy của cậu không bị phát hiện, mọi chuyện vẫn sẽ tốt đẹp.
Sau khi bị phát hiện...!sẽ bị tiêu diệt ư?
Chắc là thế rồi.
Dù sao thượng tá cũng là kiểu người sẽ đặt chiến công lên đầu.
Hạ Ca không khỏi nhớ tới máy che giấu Trần Tiếu Niên đưa cho mình, nếu đến lúc đó thượng tá muốn tiêu huỷ mình thật...!thì dùng nó để chạy trốn vậy.
Cậu cũng có thể chạy trốn thật xa đến chợ đen giống A Cửu, tới một nơi không người, có lẽ đến lúc đó cậu còn có thể sống cùng A Cửu, chắc chắn sẽ không cô đơn.
"Đang nghĩ gì vậy?"
Phó Bạc Vọng cực kỳ nhạy bén, lập tức phát hiện cậu đang thất thần, đột nhiên rất muốn biết bây giờ cậu đang nghĩ gì.
"Tôi đang nghĩ..."
Hạ Ca do dự, nhịn không được thăm dò: "Nếu không có huân chương chiến công, anh Phó cũng sẽ ghét tất cả hàng cấm ư?"
"Tất cả?" Phó Bạc Vọng nghe thấy từ này, sắc mặt nghiêm túc hơn hẳn: "Hàng cấm có rất nhiều loại, chỉ cần nằm trong phạm vi chức trách của tôi sẽ không có chuyện làm như không thấy."
"Thế...!Người máy thì sao?"
Hạ Ca thấp thỏm quan sát sắc mặt Phó Bạc Vọng, ôm lấy suy nghĩ may mắn nhỏ bé đến buồn cười mà hỏi dò.
"Vậy loại người máy trái pháp luật, có tình cảm và suy nghĩ của con người thì sao? So với loại sắp tới phải đối phó, thượng tá cảm thấy thứ nào đáng ghét hơn?"
Thăm dò, căng thẳng.
Hạ Ca không giỏi che giấu những cảm xúc ấy dù cậu đã cố gắng giả vờ như không có chuyện gì.
Có lẽ người bình thường có thể sẽ bị qua mắt, nhưng Phó Bạc Vọng vẫn có thể nhận ra cậu cố ý.
Bàn tay thả xuôi bên người Phó Bạc Vọng hơi co lại, dần nắm chặt tay.
Hắn nhớ tới món đồ phát hiện ở chợ đen, nhớ đến manh mối hắn không muốn thâm nhập điều tra.
Quả nhiên có liên quan tới Lâm Ngọc Âm...
Khi phát hiện manh mối đã bị người chết chặt đứt, nếu gặp phải kẻ có dã tâm sẽ xử lý rất nhiều tội ác mơ hồ, mà hắn ghét nhất chuyện như vậy.
Với bản thân, hắn cũng không phải người không mảy may hiểu tình người, dù manh mối kia cất giấu rất nhiều bí mật, thậm chí liên quan tới người máy, nhưng hắn tin Lâm Ngọc Âm có thể xử lý hoàn hảo.
Thân là một người thông minh, việc tàng trữ người máy bất hợp pháp đã bại lộ cần đích thân xử lý kịp thời hoặc không nên xuất hiện trước mặt hắn nữa, như vậy hắn có thể mặc kệ.
Đây đã là cực hạn mà Phó Bạc Vọng có thể tha thứ.
Nhưng bây giờ "Lâm Ngọc Âm" đã biết rõ như thế lại còn thăm dò thái độ của hắn đối với người máy.
Phó Bạc Vọng có lý do nghi ngờ, vì qua nhiều lần tiếp xúc, "Lâm Ngọc Âm" đã nảy sinh cảm tình với người máy.
Ngọn lửa vô danh trong lòng bùng lên, tâm trạng Phó Bạc Vọng rất xấu, hắn nói bằng chất giọng không hề nhẹ nhàng: "Đừng tin người máy.
Dù trông chúng như thế nào vẫn không phải con người."
Hạ Ca: "...!Vậy ư?"
"Lâm Ngọc Âm, đừng bị chúng mê hoặc."
Phó Bạc Vọng dừng bước, nghiêm túc cảnh cáo cậu: "Những người máy như thế rất nguy hiểm, chúng không đáng để em cầu xin thay, dù bây giờ chúng đối xử tốt với em bao nhiêu thì đó vẫn chỉ là hình tượng giả được thiết lập bởi chương trình, là kế sách tốt nhất sau khi cân nhắc."
"Thế...!nếu như có một người...!chỉ một người như vậy...!Người đó khác hẳn so với những người máy khác, là ngoại lệ cực kỳ đặc biệt thì sao?"
"Tôi sẽ không cho phép ngoại lệ ấy tồn tại."
Phó Bạc Vọng tàn nhẫn nói, trong đôi mắt lạnh lẽo cất giấu luồng sát khí dữ dội, hận không thể nói thẳng với Lâm Ngọc Âm đừng tin người máy kia, đừng vì một vật chết mà hành xử theo cảm tính.
"Nếu như có, tôi sẽ đích thân diệt trừ nó như những món hàng cấm khác."
Vào giờ phút này, Hạ Ca như nhìn thấy bốn chữ "Pháp luật vô tình" thật lớn trên mặt thượng tá.
Cậu không nhịn được chớp mắt, ồ lên: "Tôi biết rồi."
Được rồi, vậy phải sắp xếp chín chín tám mốt phương án tránh bị tiêu diệt, cũng phải mang theo máy che giấu để đề phòng!
Còn A Cửu cũng phải cực kỳ cẩn thận, tuyệt đối không thể để A Cửu chạm mặt Phó Bạc Vọng.
Cậu vội gửi tin nhắn định nhắc nhở A Cửu và Trần Tiếu Niên, kết quả còn chưa gửi đi đã nhận được tin của bọn họ trước.
Trần Tiếu Niên nhờ cậu dẫn thượng tá Phó rời xa cửa hàng đồ chơi, cậu ta và A Cửu đã tới nơi.
Hạ Ca: !!!.