Editor: Uyên
Nhìn thấy ánh mắt Địch Tư Lạc dừng trên tay hắn, lông mi hắn mất tự nhiên run lên.
"Mấy thứ này đều là ông nội bảo tôi mua, cậu đừng hiểu lầm, ông biết dạ dày cậu không tốt nên bảo tôi nhắc nhở cậu ăn đủ bữa."
Địch Tư Lạc sờ cái bụng hơi phồng lên của mình, nấc cụt một cái.
"Xin lỗi, vừa rồi tôi mới tụ tập ăn cơm với đồng nghiệp trong đoàn, ăn hơi no."
Cậu không dám nói là Thẩm Trác Lễ vừa đến thăm ban mình, nếu không chú Tư quay về bị người Thẩm gia làm khó thì biết làm sao?
Sắc mặt Thẩm Duy Hi nhất thời tối đen, xoay người rời đi.
Địch Tư Lạc hiểu rõ đạo lý đánh một gậy lại cho một viên kẹo, nhấc tay lên kéo người trở về.
"Nhưng nếu là đồ anh tặng, dù tôi có no thì vẫn có thể ăn tiếp."
Thấy Địch Tư Lạc trìu mến nhìn mình, nỗi phiền muộn trong lòng Thẩm Duy Hi trong nháy mắt biến mất không còn tăm hơi.
Hắn miễn cưỡng bị Địch Tư Lạc kéo vào, giống như một con thiên nga cao ngạo ngồi xuống ghế sofa.
Ánh mắt liếc nhìn xung quanh, phát hiện dưới bàn để hai túi đồ ăn vặt lớn.
"Ai mua cho cậu?" Ở nơi xa xôi hẻo lánh này làm sao có nhiều đồ ăn vặt nhập khẩu được.
"Lý Nhạc giúp tôi mua trên mạng."
Thẩm Duy Hi không nghi ngờ cậu, mở hộp đồ ăn ra, "Mau ăn đi, những thứ này để lạnh thì không ngon."
Địch Tư Lạc liếc mắt nhìn thức ăn trong hộp, vẫn còn bốc khói nghi ngút, vừa nhìn là biết vừa ra khỏi nồi không lâu.
Thẩm Duy Hi còn nói gì mà thuận tiện đến thăm ban cậu, người này đúng là cãi sống cãi chết.
Diễn kịch thì phải diễn trọn vai, cậu cầm lấy chén cháo hoa quế khoai tím, kiên trì ăn hai muỗng, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi, chạy vào trong nhà vệ sinh nôn ra hết tất cả những thứ vừa ăn.
Sau khi súc miệng và rửa mặt xong, Địch Tư Lạc lại cầm chén cháo lên, "Xin lỗi, do tôi quá dễ no, để tôi ăn thêm một chút nữa.
Dù sao anh cũng đã vất vả mang đến."
Thẩm Duy Hi nhìn mặt cậu, trong lòng giống như bị cái gì đó đâm một cái khiến đầu quả tim hắn đau nhói.
"Đừng ăn nữa, để Lý Nhạc chia cho các nhân viên khác đi."
Địch Tư Lạc đành phải đậy nắp lại, cảm thấy hơi có lỗi.
"Xin lỗi Duy Hi, nếu biết anh muốn tới thì tôi sẽ không ăn cơm tối rồi."
"Cậu đừng nói vậy, là tôi quá sơ suất, lẽ ra phải nói trước một tiếng.
Cậu có quen sống ở đây không? Trong đoàn có ai bắt nạt cậu không?"
"Không có, đạo diễn rất tốt, cũng rất kiên nhẫn dạy bảo, đồng nghiệp đều hoà thuận."
Thẩm Duy Hi gật đầu, nhất thời không biết nên hỏi gì.
Địch Tư Lạc xưa nay đều như vậy, luôn tự mình xử lý mọi chuyện rõ ràng, không giống như Diệp Chức luôn cần hắn phải lo lắng.
"Vài ngày nữa là sinh nhật ba, cậu về nhà ở đi, tôi bảo tài xế đến đón cậu."
Địch Tư Lạc làm ra vẻ kinh ngạc, "Sinh nhật ba đến nhanh vậy sao? Mấy ngày nay tôi bận quay phim nên quên mất, cũng chưa chuẩn bị quà."
"Quà tôi đã chuẩn bị xong rồi, cậu chỉ cần về nhà.
Lúc đó Duy Kiệt cũng được thả nên trong nhà sẽ rất náo nhiệt."
Địch Tư Lạc gật đầu, đáy mắt mang theo tình yêu cùng quan tâm.
"Duy Hi, cũng không còn sớm, mau quay về nghỉ ngơi đi, lái xe còn phải mất hai tiếng nữa."
Thẩm Duy Hi cầm di động lên nhìn, phát hiện đã gần mười giờ rồi.
Hắn ở bên cạnh Địch Tư Lạc hoàn toàn không cảm giác được thời gian trôi qua.
Thẩm Duy Hi bỏ qua tia miễn cưỡng rất nhỏ trong lòng, rời khỏi khách sạn.
Địch Tư Lạc đứng bên cửa sổ nhìn chiếc Bentley màu đen chạy vào bóng đêm, châm chọc nhếch miệng.
Ngày hôm sau, cảnh quay của nhân vật chính chính thức bắt đầu.
Địch Tư Lạc đã nửa năm không quay phim, vốn Lý Nhạc còn lo lắng cậu không tìm được trạng thái nhưng không ngờ khi đứng trước ống kính, biểu cảm của cậu liền trở nên đặc biệt sinh động mà tươi sáng, giống như là nhân vật chính trong kịch bản bước ra.
Đạo diễn nhìn vẻ mặt của Địch Tư Lạc sau màn hình cũng hơi kinh ngạc.
Ông nhớ rõ khi đọc tư liệu mà người tuyển vai gửi tới lúc trước, phía trên có ghi Địch Tư Lạc không có kinh nghiệm diễn xuất, ông vốn đã chuẩn bị kiên nhẫn để chỉ đạo nhưng không nghĩ tới Địch Tư Lạc bất ngờ lại có linh khí.
Ngay cả nữ chính tốt nghiệp chính quy cũng bị cậu lấn át.
Hơn nữa khi ông kêu cắt, Địch Tư Lạc thoát ra khỏi nhân vật, trong lúc vô tình đã khôi phục lại trạng thái mệt mỏi mà lãnh đạm, giống như cậu thật sự là một người trọng sinh đang thờ ơ nhìn thế giới nhàm chán này.
Nhân vật này dường như đã hoàn toàn hòa nhập vào linh hồn của cậu.
Đạo diễn nhìn Địch Tư Lạc ở bên ngoài ống kính, bỗng nhiên cảm thấy trên cánh tay mình nổi lên một lớp da gà.
Lẽ nào đây là thiên phú?
"Địch Tư Lạc, thằng nhóc này, vừa đứng trước máy quay liền bộc lộ tài năng, kỹ năng diễn xuất càng ngày càng tốt."
Sau khi quay xong, Lý Nhạc thở dài nói.
Địch Tư Lạc cười cười, cậu vốn sống trong một vở kịch, huống chi Thẩm gia mới là sân chơi của cậu, ở đây cùng lắm chỉ là mài dao mà thôi.
Vài ngày sau, Địch Tư Lạc xin nghỉ nửa ngày để quay về dự tiệc sinh nhật của Thẩm Kiến Quân.
Vừa mới vào cửa đã đụng phải Thẩm Duy Kiệt, y vừa ra khỏi trại tạm giam, bộ dạng gầy gò, xương hai bên gò má đều hóp vào, tóc cắt ngắn, cả người hoàn toàn không còn tinh thần và cao ngạo như trước.
"Ở trong đó thế nào? Đồ ăn ngon không?" Địch Tư Lạc lại muốn chọc vào vết sẹo của y.
Chắc là nhớ tới ký ức không tốt nên sắc mặt Thẩm Duy Kiệt hơi thay đổi, trong con ngươi hiện lên một tia độc ác.
"Địch Tư Lạc, anh đừng có ở đây cười trên sự đau khổ của người khác, sớm muộn gì tôi cũng sẽ đẹp hơn anh!"
Y biết mình nhất định là bị người ta hãm hại, đưa y đồ uống có trộn thứ gì khác, hơn nữa tự nhiên sao có thể trùng hợp đến vậy, vừa lúc đụng phải chiến dịch chống ma túy.
Y là người ngang ngược tuỳ hứng, ngày thường khiêu khích không ít kẻ thù, vốn y cũng không chắc lắm nhưng cho đến hai ngày trước, nghe nói Tống Hiển ban ngày vừa mới khiêu khích Địch Tư Lạc, buổi tối đua xe liền bị bắt, y gần như đã hiểu được gì đó.
Tầm mắt quay sang nhìn Thẩm Trác Lễ đang ngồi trong góc, Thẩm Duy Kiệt khẽ nhíu mày.
Quan hệ giữa chú Tư với Địch Tư Lạc tốt như thế, có khi nào là chú ấy hay không...!
Thẩm Duy Hi vừa nhìn thấy Địch Tư Lạc liền nhíu mày.
"Vết thương trên mặt cậu là sao?"
"Quay cảnh đánh nhau, không cẩn thận nên bị trúng, không sao."
"Bôi thuốc chưa? Có để lại sẹo không?"
"Bôi rồi, tôi còn phải quay phim thì làm sao có thể để lại sẹo được."
Thẩm Duy Kiệt nhìn bộ dáng quan tâm đến Địch Tư Lạc của Thẩm Duy Hi, hoàn toàn không dám tin, y chỉ ở trong trại giam nửa tháng mà thôi, sao vừa trở về Thẩm gia mà anh trai y có thể săn sóc với Địch Tư Lạc như thế?
(Wattpad UynUyn17)
Y nhất thời cảm thấy tức giận thay Diệp Chức, khó chịu đi tới.
"Anh, buổi chiều dẫn em đến công ty đi, em không muốn ở nhà nữa, chán quá."
Thẩm Duy Hi phát hiện sau khi Thẩm Duy Kiệt từ trong trại giam ra gần như đã trở nên thành thật không ít, xem ra việc giáo huấn rất có ích, hắn tỏ ra vui mừng, gật đầu.
"Được, sau này em đi theo anh học hỏi vài thứ, đừng ra ngoài gây chuyện nữa, nên học cách làm việc đi."
Thấy Thẩm Duy Kiệt cố ý cắt ngang lời cậu với Thẩm Duy Hi, Địch Tư Lạc nhún vai rồi đi vào sân tìm Thẩm Trác Lễ.
.
truyện ngôn tình
Thẩm Trác Lễ đang tưới hoa, một con mèo hoang tam thể ngồi xổm trong góc tường, anh ngoắc ngón tay về phía con mèo con, mèo tam thể ngoan ngoãn nhảy xuống, đi đến trước mặt anh, cọ cái đầu lông xù lên chân anh.
"Chú Tư, những con mèo này đều rất thích chú nha."
"Chú rảnh rỗi không có việc gì làm nên hay cho chúng ăn.
Lâu ngày như thế nên tụi nó dĩ nhiên muốn thân thiết với chú." Thẩm Trác Lễ ôn nhu vuốt ve đầu mèo tam thể.
"Mấy thứ bẩn thỉu ở đâu ra vậy? Dám vào sân của Thẩm gia ta!"
Thẩm Kiến Nghiệp không biết lúc nào đã xuất hiện phía sau hai người, hung hăng đá con mèo con một cú.
Mèo tam thể sợ hãi nhảy sang một bên, lông toàn thân đều dựng lên, gầm gừ rít lên một tiếng.
"Thứ súc sinh, còn kêu thì ta lập tức móc đôi mắt xanh của ngươi ra!"
Giọng điệu của Thẩm Kiến Nghiệp khiến người ta rùng mình.
Tuy Địch Tư Lạc không nuôi mèo, nhưng vẫn cảm thấy những con vật này có linh tính, cũng không chán ghét bọn nó, hiện tại nhìn thấy bộ dáng này của Thẩm Kiến Nghiệp, đáy lòng nổi lên một luồng khí lạnh.
Thẩm Kiến Nghiệp đe dọa mèo hoang xong, quay sang Địch Tư Lạc đã khôi phục lại vẻ mặt cười híp mắt.
"Tiểu Lạc, đừng đứng ở đây nữa, mau đi vào rửa tay đi, ai biết trên người con mèo này có dính thứ gì bẩn thỉu hay không, nếu bị bệnh thì không tốt."
Địch Tư Lạc rõ ràng cảm thấy Thẩm Kiến Nghiệp ngoài miệng thì nói mèo, nhưng thật ra từng chữ đều đang châm biếm Thẩm Trác Lễ.
Cậu lo lắng nhìn người đàn ông ở phía sau, Thẩm Địch Lễ đứng lên, trên tay dính chút bùn đất, ánh mắt vẫn ôn hòa.
"Anh hai nói đúng, Tiểu Lạc mau đi rửa tay đi rồi chuẩn bị ăn cơm."
Tại tiệc sinh nhật, Địch Tư Lạc vừa nghĩ đến nụ cười tàn nhẫn của Thẩm Kiến Nghiệp liền cảm thấy ăn không vô, vội vàng ăn vài miếng rồi đặt đũa xuống.
Đáy lòng cậu nghẹn đến bực mình, không chỉ vì mèo, mà còn vì chú Tư.
Chỉ nửa tháng ngắn ngủi, cậu đã nhìn thấu bản tính tàn nhẫn và ích kỷ của người trong Thẩm gia, cũng không biết chú Tư đã phải chịu đựng như thế nào trong nhiều năm như vậy.
Ở nơi cậu không nhìn thấy, anh đã bị người ta làm khó bao nhiêu lần?
Sợ tâm trạng của Thẩm Trác Lễ không tốt, sau khi ăn cơm xong, Địch Tư Lạc lập tức đi đến vườn hoa hồng.
Cậu biết sau bữa cơm tối chú Tư thích nhất đi dạo ở đó.
Quả nhiên cậu vừa đẩy cánh cửa sắt được điêu khắc hoa văn ra đã thấy Thẩm Trác Lễ đang ngồi trên ghế đá, con mèo tam thể ngoan ngoãn nằm sấp trên đầu gối anh ngủ ngon lành.
"Chú Tư, chú sao rồi?"
Phòng khách chính vô cùng ồn ào, mọi người đang chúc mừng sinh nhật cho Thẩm Kiến Quân.
Nhưng Địch Tư Lạc biết, tất cả việc này này đều không liên quan đến Thẩm Trác Lễ.
Thẩm Trác Lễ nhìn thấy cậu, khóe miệng nhếch lên, "Chú không sao, ngược lại là con, sao quay phim không cẩn thận vậy, còn bị thương trên mặt."
Lúc nãy ở trong phòng khách trước mặt nhiều người Thẩm gia nên anh không thể nói chuyện với Địch Tư Lạc, chỉ có ở vườn hồng không có người quấy rầy, anh mới có thể không kiêng dè gì nhìn chăm chú vào cậu.
"Ngoại trừ mặt thì trên người còn có vết thương nào không?"
Trong lòng Địch Tư Lạc khẽ động, sao chú Tư biết được? Lúc cậu quay cảnh đó, vì muốn cho hiệu quả tốt nhất nên phải quay mười lần mới cho qua, trên người đều là vết trầy xước lớn nhỏ.
Thấy cậu im lặng không nói, Thẩm Trác Lễ thở dài, đặt con mèo xuống, từ trong túi lấy ra một tuýp thuốc mỡ.
"Trên tay chân có không? Để chú giúp con bôi trước, còn lại con tự vào phòng bôi."
Nghe giọng điệu quan tâm của Thẩm Trác Lễ, mũi Địch Tư Lạc có chút chua xót.
Sau khi cậu trọng sinh trở về, người đối xử tốt với cậu ngoại trừ anh trai cậu thì chính là Thẩm Trác Lễ.
Nhưng rõ ràng là bọn họ quen biết chưa được bao lâu, quan hệ cũng không phải là quá thân thiết.
"Chú Tư, sao chú đối xử với con tốt quá vậy?"
Thẩm Trác Lễ nghe lời này liền ngẩn người, trong mắt hiện lên vô số tình cảm phức tạp.
Một lúc lâu sau, khóe miệng anh nhếch lên.
"Bởi vì con là em trai của Tư Minh."
Anh không muốn cậu có gánh nặng trong lòng.
Trong lòng Địch Tư Lạc khẽ động, nghĩ đến lúc trước Thẩm Trác Lễ nói có người thích, trong đầu chợt lóe.
Người chú Tư thích, là anh trai cậu à?.