Editor: Uyên
Hai ngày sau, Địch Tư Lạc tìm một buổi chiều không có lịch trình để quay bình luận cho chương trình lần trước.
Tổ chương trình cho cậu vị trí khách quý, nhưng Địch Tư Lạc lại không hề vênh váo, tùy tiện thay áo thun cùng quần dài rồi ngồi trước máy quay bắt đầu bình luận.
Đây là một tống nghệ có chi phí thấp, người tham gia phần lớn đều là người mới vào nghề, trên sân khấu đầu tiên yêu ma quỷ quái gì cũng có, chẳng hạn như quên lời, đàn guitar sai, giữa chừng còn có biểu diễn kungfu, so với phim hài còn đặc sắc hơn.
Nếu đạo diễn đã nói là có thể bình luận thoải mái thì Địch Tư Lạc cũng không chút lưu tình.
"Tôi cảm thấy văn nghệ nhà trẻ ở khu tôi còn đặc sắc hơn tiết mục của họ."
"Khách mời số 10 nếu đi tham gia diễn hài có khi còn thắng lớn hơn đó."
"Bài hát này không thể nói giống hệt với bản gốc được, chả thấy liên quan chỗ nào."
"Đạo diễn, sau khi phát tập đầu tiên có được đền bù tai nạn lao động không?"
Lý Nhạc bị phát biểu táo bạo của cậu làm cho choáng váng.
Ghi hình xong, y liền lo lắng nói, "Cậu có thể đừng nói quá đáng vậy được không, ít nhiều thì cũng để lại chút tình cảm cho người ta chứ."
"Sợ cái gì, không phải còn chỉnh sửa sao? Cũng đâu thể chiếu hết những gì tôi nói được."
"Cũng đúng, nếu chiếu thật thì có lẽ cậu sẽ bị khán giả mắng chết, không biết sẽ có bao nhiêu anti-fan nữa."
"Trình độ của bọn họ là như thế thật, tôi cũng đâu nói sai."
Địch Tư Lạc nhún vai rồi đi về phòng nghỉ hoá trang, chuẩn bị cho cảnh quay đêm.
Vừa bước vào phòng chụp ảnh liền thấy đạo diễn với sắc mặt buồn bã đang thảo luận với nhà sản xuất.
Địch Tư Lạc hỏi mới biết, thì ra là có một nam diễn viên phụ chê lương thấp, tạm thời vi phạm hợp đồng nên đi qua đoàn phim khác.
Nhất thời đoàn phim không tìm được người thích hợp thay thế nên đang phát sầu.
"Muốn diện mạo đẹp, có thể diễn xuất kiểu doanh nhân ưu tú nhã nhặn.
Vấn đề là liệu người như vậy có sẵn sàng đến cứu đoàn phim nhỏ của chúng ta không?"
"Doanh nhân ưu tú..."
Đôi mắt Địch Tư Lạc chớp chớp, trong đầu bỗng nhiên xẹt qua bóng dáng của một người.
Nếu chú Tư đến diễn, nói không chừng lại hợp đến không ngờ.
Ôm ý nghĩ thử xem, cậu gọi điện cho Thẩm Trác Lễ.
Không ngờ đối phương lại rất thoải mái đồng ý, ngay đêm đó đã tới đoàn phim thử vai.
Đạo diễn trước đây đã gặp anh một lần, ấn tượng về anh cũng rất tốt.
Đúng là ông có ý định tìm Thẩm Trác Lễ, nhưng lại cảm thấy thiếu gia hào môn này chắc là không rảnh đến đoàn phim nhỏ như bọn họ đâu.
Không ngờ Thẩm Trác Lễ lại tự mình đến thử vai, khiến ông đặc biệt bất ngờ.
Quan trọng hơn là, thần thái và cử chỉ của Thẩm Trác Lễ sau máy ảnh đều rất phù hợp với mô tả doanh nhân ưu tú trong kịch bản, gần như là không cần phải cố tình diễn.
"Ngài Thẩm, ngài cực kỳ phù hợp với đặc điểm của nhân vật này, nhưng chúng tôi chỉ là một đoàn phim nhỏ, chi phí có thể..."
"Không sao, nếu mọi người không đủ tiền, tôi có thể đầu tư."
Đạo diễn vỗ đùi một cái, quả thực mừng đến cười híp mắt, diễn viên thích hợp như vậy, còn có thể mang vốn vào đoàn, đúng là bọn họ đã đào được bảo bối.
Ngày hôm sau, ảnh tạo hình của Thẩm Trác Lễ vừa đăng lên, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Anh mặc bộ âu phục sọc xám, dáng người to lớn cao gầy, tóc được vuốt ra sau, sống mũi đeo một cặp kính gọng vàng, ánh mắt lạnh lùng sắc bén, trông như một tinh anh thương nghiệp bước ra từ tạp chí doanh nhân.
"Á, chân dài qua đi, thật là hấp dẫn." Khương Vũ San ở bên cạnh si mê nói.
"Lau nước miếng đi, sắp chảy ra rồi." Địch Tư Lạc mỉm cười đưa cho cô một tờ khăn giấy.
Khương Vũ San hừ lạnh một tiếng, "Chị nói thật, nhan sắc này còn đẹp hơn cái tên chồng cũ của em nhiều, nếu chị mà là em thì chả thèm gọi chú Tư gì đó nữa, trực tiếp gọi chồng cho rồi."
"Chồng gì?"
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Thẩm Trác Lễ đã bước chân dài đi tới.
Nhất thời Khương Vũ San không dám nhìn anh, mặt đỏ lên rồi vội vàng chạy đi.
Địch Tư Lạc ở lại lúng túng giải thích: "Ý của chị Vũ San là, nếu chị ấy muốn tìm chồng thì tìm người giống chú vậy."
Thẩm Trác Lễ cười cười rồi tháo kính xuống.
"Nào, chúng ta đối diễn trước một lần, tối hôm qua tôi thức cả đêm, không biết có tác dụng không nữa."
Nửa tiếng sau.
"Tất cả đạo cụ ánh sáng vào vị trí, chuẩn bị quay."
"Màn đầu cảnh bốn, Action!"
"Chu tổng, nghĩ kỹ chưa? Phá sản hay là bán công ty với giả rẻ cho tôi, chắc trong lòng đã biết rõ rồi chứ?"
Sau bàn làm việc rộng rãi, người đàn ông đeo kính gọng vàng điềm tĩnh dựa vào ghế sô pha với tư thế lười biếng, nhưng trong ánh mắt lại mang theo khinh thường và dò xét.
Chu tổng đứng trước mặt anh, cánh tay rủ xuống hai bên vô thức nắm chặt.
Lần này, cậu đã thành công giành được trái tim của nữ thần trung học, và đối tượng kết hôn ban đầu của nữ thần cũng đã trở thành đối thủ kinh doanh lớn nhất của mình.
Cậu vốn không có tài quản lý kinh doanh, chẳng qua do có bàn tay vàng sau khi trọng sinh nên dựa vào việc mua bán bất động sản cùng đầu tư sớm để tích lũy được một ít vốn, nhưng mà ông trời không phải lúc nào cũng ưu ái cậu, một lần đầu tư thất bại khiến cho toàn bộ nỗ lực trước đó của cậu đều trôi theo nước.
"Cho dù phá sản thì tôi cũng sẽ không bán công ty cho anh với giá thấp, anh bỏ hy vọng đó đi!"
Người đàn ông gật đầu rồi chậm rãi đứng lên, giọng nói mang theo ý cười, "Xem ra Chu tổng rất có khí phách nha, nhưng tôi nghe nói hình như ngay cả tiền thôi việc Chu tổng cũng không phát được, trong đám nhân viên của cậu chắc là già trẻ đều có phải không?"
"Cậu nói xem, nếu bị ép đến đường cùng thì làm sao bây giờ, tôi nghe nói vợ cậu đang mang thai năm tháng."
Nhắc tới vợ yêu, trong nháy mắt Chu Tòng giống như con thú bị chọc giận, hai mắt đỏ ngầu túm lấy cổ áo người đàn ông.
"Anh thử động đến cô ấy xem?"
"Yên tâm, tôi không có hứng thú với phụ nữ." Trương Mặc dừng lại rồi sâu xa nhìn Chu Tòng, trong mắt hiện lên một tia tà ác.
"Nhưng mà tôi cảm thấy...Chu tổng cũng không tệ."
Người đàn ông dùng ánh mắt đánh giá toàn thân Chu Tòng.
Chu Tòng chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh từ lưng vọt lên, giống như con mồi đang bị rắn nhìn chằm chằm.
"Đồ biến thái!"
"Cắt! Tốt lắm!" Đạo diễn ở phía sau màn hình giám sát mỉm cười hài lòng.
Khương Vũ San ở bên cạnh chăm chú xem diễn, nhịn không được mà nhỏ giọng nói, "Sao tôi thấy lời thoại của nam chính với nam phụ còn thú vị hơn nhỉ."
Quay xong, cả người Địch Tư Lạc đều thả lỏng.
Vừa rồi chú Tư nhìn cậu với ánh mắt như thế, làm cho cậu có ảo giác như sắp bị anh ăn thịt.
Trong lòng cậu thầm mắng biên kịch viết kịch bản ngu ngốc gì vậy, nhất định phải cho nam phụ có ý đồ xấu này làm gì chứ?
"Tiểu Lạc, tôi vừa rồi không kéo chân em chứ?" Sau khi diễn xong, Thẩm Trác Lễ lại khôi phục lại vẻ dịu dàng như thường ngày.
"Đây mà gọi là kéo chân thì em cũng không xứng làm diễn viên nữa, chú Tư, chú rất có năng khiếu diễn xuất đó." Địch Tư Lạc thật lòng khen ngợi anh.
Sợ bầu không khí xấu hổ nên Địch Tư Lạc lại nói tiếp, "Đúng rồi chú Tư, bây giờ chú ở Thẩm gia thế nào rồi?"
Ngày hôm qua, Địch Tư Lạc từ bên anh trai biết được Thẩm gia đang định vay ngân hàng, nhưng lãi suất của đối phương quá cao nên cuối cùng đành phải đàm phán cùng hợp tác đầu tư với công ty khác để đối phương góp vốn cứu viện, Thẩm thị thì nhượng lại một phần cổ phần để công ty đầu tư đó trở thành một trong những cổ đông.
Nghe nói sự hợp tác này là do một tay Thẩm Trác Lễ thúc đẩy, vừa lúc giải quyết được vấn đề nguy cấp của Thẩm gia.
Như vậy Thẩm gia chắc sẽ không làm khó anh như trước nữa.
"Bây giờ vào công ty làm người rảnh rỗi, vẫn như cũ."
Địch Tư Lạc gật đầu, do dự vài giây rồi bỗng nhiên nói, "Chú Tư, nếu chú ở Thẩm gia không vui thì cũng có thể đến công ty khác, năng lực của chú mạnh như vậy, nhất định sẽ có nơi tốt hơn."
Chứ cứ ở Thẩm gia thì quá ngột ngạt rồi.
Thẩm Trác Lễ mỉm cười, "Tiểu Lạc, đề nghị của em, tôi sẽ nghiêm túc xem xét."
Ngày tháng trôi qua như nước chảy, quá trình quay phim đã dần đi đến kết thúc, Địch Tư Lạc và Thẩm Trác Lễ phối hợp ở trường quay ngày càng ăn ý, lén lút thì thầm với nhau, lâu dần cũng đã trở thành bạn tốt.
Địch Tư Lạc cảm thấy ở bên cạnh Thẩm Trác Lễ rất thoải mái, là cảm giác khó có thể tả.
Sau khi trọng sinh, cậu ở Thẩm gia giống như đi trên một lớp băng mỏng, phải cẩn thận từng li từng tí, ở trước mặt người khác luôn phải đeo một lớp mặt nạ, chỉ có ở trước mặt Thẩm Trác Lễ thì cậu mới có thể tạm thời gỡ bỏ cảnh giác.
Sau khi biết được anh chính là anh trai thời thơ ấu mà mình đã từng vô cùng lưu luyến, thì cậu càng thêm tin tưởng Thẩm Trác Lễ.
Rất nhanh đã đến ngày đóng máy.
.
Đam Mỹ Hài
Thẩm Trác Lễ đặc biệt từ Uyển Thành chạy đến mời cậu ăn cơm.
Địch Tư Lạc phát hiện gần đó có một công viên rừng cây, nhất thời tính trẻ con trỗi dậy, lôi kéo Thẩm Trác Lễ đi chơi.
Vì là cuối tuần nên công viên có rất nhiều người.
Chiều cao và ngoại hình của hai người đều quá bắt mắt, tùy tiện xếp hàng ở đâu cũng có thể thu hút được sự chú ý của một loạt người qua đường.
"Má ơi, hai anh trai kia vừa cao mà còn đẹp trai nữa!"
"Bà có thấy họ xứng đôi không? Một áo sơ mi trắng, một áo thun trắng, dịu dàng cấm dục công với dương quang thụ! Quá đỉnh!"
Địch Tư Lạc nghe các cô gái phía sau nói chuyện, nhịn không được kéo khẩu trang rồi nháy mắt với Thẩm Trác Lễ.
"Chú Tư, chúng ta không đi thuyền hải tặc nữa, đổi trò khác đi."
"Hả?"
"Chúng ta đi chơi nhà ma đi, không thấy rõ mặt, cũng không cần lo lắng bị người khác bàn tán."
Đương nhiên Thẩm Trác Lễ cái gì cũng sẽ nghe theo cậu, nhưng khi đến trước nhà ma, Địch Tư Lạc mới phát hiện mình nghĩ quá đơn giản, mấy cặp đôi bên trong còn nhiều hơn so với bên ngoài, từng đôi đi chung với nhau, cậu và Thẩm Trác Lễ xuất hiện ở đây đặc biệt lạc loài.
"Chú Tư, chú có sợ không? Nếu chú sợ thì có thể đi đằng sau em." Trước khi vào, Địch Tư Lạc trêu chọc anh.
"Được, vậy nhờ em bảo vệ tôi vậy."
Hai người theo dòng người đi vào, giữa tiếng thét chói tai là âm nhạc kinh hãi vang lên, xung quanh đều tối tăm u ám, chỉ có mấy đầu lâu và bộ xương tỏa ra ánh sáng xanh lục.
Vẻ mặt của Địch Tư Lạc không hề thay đổi, thậm chí còn nghiên cứu hình dạng của mấy cái đầu lâu trong đó.
Thỉnh thoảng có NPC giả quỷ nhảy ra, cậu còn thân thiết chào hỏi người ta, khiến đối phương sợ gần chết.
Địch Tư Lạc cứ đi tới, thậm chí còn chán nản ngâm nga hát hò, vốn tưởng sắp kết thúc đơn giản như vậy thì bỗng nhiên trên tay lạnh ngắt, có thứ gì đó rơi xuống tay cậu.
Cậu nhìn xuống, là một con nhện đen lớn đầy lông.
Từ nhỏ đến lớn Địch Tư Lạc sợ nhất chính là mấy bạn nhiều lông này, năm cậu sáu tuổi, lúc cậu đang ngủ thì có một con nhện màu đen cực lớn bò lên mặt cậu, buổi sáng cậu tỉnh lại ngáp một cái, suýt chút nữa đã nuốt nó vào miệng, từ đó về sau cậu liền xuất hiện bóng ma tâm lý với nhện.
Nếu là đồ trang trí treo lên thì thôi đi, còn cố tình rơi trúng tay cậu, trong nháy mắt đã khơi dậy ký ức khủng khiếp lúc nhỏ.
Cả người Địch Tư Lạc run rẩy, dùng sức hất con nhện ra rồi hoảng sợ lùi về phía sau một bước, lập tức rơi vào một cái ôm ấm áp.
"Tiểu Lạc, làm sao vậy?"
Sắc mặt Địch Tư Lạc tái mét, tựa hồ cảm giác lông nhện vẫn còn trên cánh tay cậu, biết rõ đó là giả nhưng răng cậu vẫn căng thẳng run lên.
"Anh Trác Lễ...có nhện..."
Nghe được xưng hô của cậu, Thẩm Trác Lễ lập tức sững sờ.
Địch Tư Lạc cũng không ngờ trong lúc mình hoảng sợ lại vô thức gọi xưng hô lúc còn bé với Thẩm Trác Lễ, hối hận đến mức muốn đập đầu vào tường.
Trong bóng tối, giọng nói của Thẩm Trác Lễ rất cẩn thận, còn mang theo một chút kinh ngạc cùng không dám tin.
"Tiểu Lạc, em đã nhớ chuyện hồi đó rồi phải không?".