Editor: Uyên Uyên
Địch Tư Lạc thật sự không ngờ rằng mình ăn thịt nướng còn có thể ăn tới bệnh viện.
Cậu chỉ là uống thêm mấy chai bia, không nghĩ tới dạ dày hiện tại của mình lại yếu ớt như vậy, ngay cả một chút cồn cũng không chịu nổi, còn trực tiếp uống thành viêm dạ dày cấp tính.
Cậu từ trong giấc ngủ mê tỉnh lại, mở mắt ra đã nhìn thấy Thẩm Duy Hi đang cau mày đứng trước giường cậu.
"Địch Tư Lạc, lần này lại muốn dùng thủ đoạn gì! Bộ cậu chưa bao giờ ăn thịt nướng sao? Còn cố tình đưa mình vào bệnh viện để lấy được cảm tình của tôi?"
Địch Tư Lạc có chút muốn cười.
Có một câu nói rất đúng, đàn ông bình thường luôn rất tự tin.
"Biết rõ hôm nay là sinh nhật Diệp Chức, cậu sợ tôi ở cùng em ấy nên cố ý quấy rầy chúng tôi phải không?"
"Đúng vậy, tôi chính là cố ý đó, bởi vì tôi biết anh sẽ tới đây.
Chúng ta tốt xấu gì cũng ngủ với nhau được vài năm, tôi còn là vị hôn phu của anh, anh tuyệt tình với tôi như vậy, còn nói được sao?"
Địch Tư Lạc dựa vào gối, bộ dạng lành làm gáo, vỡ làm muôi* châm chọc.
Thẩm Duy Hi bị cậu làm cho tức giận đến không chịu được, nắm lấy cổ áo cậu, bỗng nhiên nhìn thấy dấu bàn tay rõ ràng trên mặt Địch Tư Lạc, nhất thời trong lòng bị đâm một cái.
*lành làm gáo, vỡ làm muôi: Thái độ bất cần, muốn ra sao thì ra, không làm được việc này thì dùng vào việc khác
"Ai đánh cậu?"
Giọng nói của Thẩm Duy Hi có chút tức giận, cho dù anh không thích Địch Tư Lạc, nhưng cũng không có nghĩa là anh có thể tha thứ cho người khác tùy tiện thương tổn đồ vật của mình.
"Mắc mớ gì tới anh."
Sắc mặt Thẩm Duy Hi trầm xuống, đang muốn đến gần nhìn kỹ hơn, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói phẫn nộ.
"Thẩm Duy Hi, Địch Tư Lạc đã như vậy rồi, anh còn dám làm chuyện cầm thú! Anh có còn biết xấu hổ hay không?"
Lý Nhạc vừa tiến vào đã thấy Thẩm Duy Hi kéo cổ áo Địch Tư Lạc, hai người một bộ tư thế mập mờ, y cho rằng Thẩm Duy Hi lại nổi lên thú tính, muốn chơi phòng bệnh play, nhất thời vừa khiếp sợ vừa tức giận, liền đi lên hung hăng đẩy Thẩm Duy Hi một cái.
Trọng tâm Thẩm Duy Hi không ổn định, ngã xuống giường bệnh, cánh tay vô tình va vào ống truyền dịch ở đầu giường, kim trên tay Địch Tư Lạc nhất thời bị kéo ra, từng giọt máu màu đỏ tươi từ trên mu bàn tay cậu chảy ra.
"Cậu có bệnh à! Là cậu ta tự như vậy, tôi ép cậu ta hả?"
"Có bệnh là anh đó, một chân đạp hai thuyền, cặn bã!
Địch Tư Lạc rất đau đầu, trực tiếp nhấn nút ở đầu giường, rất nhanh y tá đã tiến vào, mắng một trận lên đầu Lý Nhạc và Thẩm Duy Hi.
"Bệnh nhân cần phải nghỉ ngơi, mấy người ở đây ồn ào ầm ĩ cái gì! Để lại một người, người còn lại theo tôi ra ngoài!"
Y tá trưởng giúp Địch Tư Lại treo lại chai truyền dịch, dán băng dính trên tay cậu.
Lý Nhạc đang muốn lên tiếng, đã nghe Thẩm Duy Hi nói:
"Tôi ở lại."
Địch Tư Lạc kinh ngạc nhìn Thẩm Duy Hi.
Vẻ mặt Lý Nhạc rối rắm, chỉ muốn mắng to Thẩm Duy Hi, tên tra nam chết tiệt này nhanh cút cho ta, nhưng lại nghĩ đến bộ não yêu đương của Địch Tư Lạc khẳng định sẽ luyến tiếc Thẩm Duy Hi, đành phải miễn cưỡng gật đầu.
"Tư Lạc nếu thiếu một sợi tóc, tôi không để yên cho anh!"
Chờ Địch Tư Lạc lấy lại tinh thần, trong phòng bệnh chỉ còn lại cậu cùng Thẩm Duy Hi.
Cậu lại có chút đau đầu, không nghĩ ra Thẩm Duy Hi sao lại muốn ở lại chăm sóc mình.
Thẩm Duy Hi nhìn vết máu trên mu bàn tay cậu, sắc mặt xẹt qua một tia áy náy.
Anh không thích Địch Tư Lạc, nhưng cũng hơi thông cảm cho một người bị bệnh, huống chi Địch Tư Lạc cũng đã theo anh nhiều năm như vậy.
"Cậu có muốn ăn gì không? Hoặc uống nước?
"Thẩm Duy Hi chưa từng chăm sóc người khác, giọng điệu cứng ngắc.
Sắc mặt Địch Tư Lạc tái nhợt, mặt không biểu cảm:
"Thẩm thiếu gia, anh không cần miễn cưỡng ở lại chỗ này.
Dù sao tôi vẫn còn sống, cũng chưa chết, anh có thể trở về tiếp tục ở bên cạnh Diệp Chức."
Cậu ước gì Thẩm Duy Hi nhanh biến khỏi trước mặt cậu dùm, nhìn thấy khuôn mặt này cậu ngay cả ngủ cũng không ngon.
Nhưng mà cậu càng nói như vậy, Thẩm Duy Hi càng cảm thấy cậu chỉ đang dối lòng.
Anh tự mình rót một cốc nước nóng đặt ở đầu giường, lại giúp Địch Tư Lạc vén chăn.
"Cậu nói ít vài câu, bệnh có thể sẽ tốt hơn."
Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, Thẩm Duy Hi lại đi đến quầy y tá cầm một viên thuốc mỡ trở về.
Dấu tay trên mặt Địch Tư Lạc quá chướng mắt, tốt xấu gì cũng đã bước nửa chân vào cửa Thẩm gia, nếu đi ra ngoài bị người ta nhìn thấy, không biết mất mặt bao nhiêu.
Thân thể Địch Tư Lạc thật sự suy yếu, toàn thân không còn khí lực, cũng không có tinh thần đấu võ miệng với Thẩm Duy Hi, chỉ có thể nhìn anh bôi thuốc cho mình.
(Truyện chỉ có tại wp UynUyn17)
Cậu hận nhất chính là loại ôn nhu thỉnh thoảng lộ ra này của Thẩm Duy Hi, làm cậu bị tổn thương hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn như cũ yếu lòng, ảo tưởng lần sau mình có thể thay thế vị trí của Diệp Chức ở trong lòng Thẩm Duy Hi, độc chiếm toàn bộ ôn nhu cùng săn sóc của anh.
Ánh mắt Thẩm Duy Hi hơi rũ xuống, đôi mắt trắng đen rõ ràng của Địch Tư Lạc lẳng lặng nhìn anh, ánh mắt sâu thẳm mà phức tạp, hoàn toàn không còn sự ngây thơ cùng cuồng nhiệt như ngày trước.
Đáy lòng anh giống như bị kim đâm một cái.
"Vết thương trên mặt cậu rốt cuộc là do ai làm?"
Anh không muốn đi sâu vào cảm giác bất thường kia, vì vậy đành thay đổi chủ đề.
"Ba tôi đánh."
Thẩm Duy Hi khẽ nhíu mày, có vẻ hơi luống cuống:
"Bác trai không giống loại người nóng tính."
Địch Tư Lạc bật cười:
"Tôi nói Diệp Chức hai câu, ông ta nghe không lọt, nên đánh tôi, hài lòng chưa?"
Thẩm Duy Hi nhất thời cứng họng không nói gì.
"Tính tình Diệp Chức rất tốt, nhất định là cậu nói chuyện quá khó nghe.
Sau này cậu nhớ chú ý, không nên chọc giận bác trai."
Địch Tư Lạc trợn tròn mắt, đang muốn nói chuyện, cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị đẩy ra, Địch Tư Minh đi vào.
Điện thoại di động của Địch Tư Lạc trước đó bị Lý Nhạc giữ, Địch Tư Minh gọi tới gặp Lý Nhạc, biết được cậu đang ở trong bệnh viện, lập tức lo lắng chạy tới.
Nhìn thấy Thẩm Duy Hi, sắc mặt Địch Tư Minh lập tức trở nên không vui, nặng nề đặt giỏ trái cây trong tay trên mặt đất.
"Anh Tư Minh."
Thẩm Duy Hi tuy rằng về mặt tình cảm dây dưa dài dòng, nhưng trong việc đối nhân xử thế luôn khiêm tốn lễ độ, không làm cho người ta bắt lỗi sai được.
"Phiền cậu đi ra ngoài trước đi, tôi có chuyện muốn nói với Tiểu Lạc."
Giọng điệu Địch Tư Minh lạnh lùng.
Nụ cười trên mặt Thẩm Duy Hi cứng đờ, xoay người ra khỏi phòng bệnh.
"Ăn thịt nướng còn có thể ăn đến viêm dạ dày cấp tính, Địch Tư Lạc, anh thật sự là phục em!"
"Em không phải là cố ý, muốn Thẩm Duy Hi đồng cảm với mình chứ?"
Địch Tư Lạc cảm thấy kiếp trước mình thật sự là một kẻ thất bại, hình tượng bộ não si tình của cậu thật sự là ăn sâu vào lòng người, khó trách tại sao Thẩm Duy Hi luôn có loại tự tin như vậy.
Chỉ có thể trách cậu, làm chó liếm thổi phồng đối phương quá nhiều.
Cho nên nói nhân tính bản tiện, càng có được thì càng không quan tâm, càng theo đuổi thế nào cũng không có được, càng muốn cào xé lòng mình.
"Em chỉ muốn ăn thịt nướng mà thôi, thật sự không có ý gì khác."
"Không có ý gì khác, vậy Thẩm Duy Hi ở đây làm gì?"
"Lý Nhạc gọi anh ta tới đây, em đuổi cũng không đuổi được."
Địch Tư Minh khẽ cười nhạo, nhìn ra ngoài phòng bệnh.
"Đại thiếu gia Thẩm gia làm sao có thể chăm sóc người khác, để cho nó lăn đi, anh giúp em tìm một người ôn nhu săn sóc."
Địch Tư Lạc cho rằng Địch Tư Minh sẽ mời một điều dưỡng cao cấp đến chăm sóc cậu, không nghĩ tới sáng sớm hôm sau vừa mở mắt ra, trong tầm mắt lại là bóng lưng cao lớn của Thẩm Trác Lễ.
Thấy cậu tỉnh lại, người đàn ông mỉm cười, cầm lấy hộp giữ ấm trên bàn.
"Con muốn ăn gì không?"
"Chú Tư, sao chú lại tới chăm sóc con?"
"Con là em trai của Tư Minh, cũng giống như em trai của chú, làm sao không thể chăm sóc được, dù sao chú ở Thẩm gia cũng nhàn rỗi không có việc gì."
Địch Tư Lạc phát hiện Thẩm Trác Lễ không nhắc tới chuyện cậu là vị hôn phu của Thẩm Duy Hi, dường như thật sự chỉ coi cậu là em trai.
"Chú Tư, chú ngồi một lát, con còn chưa rửa mặt."
Dù sao cũng là trưởng bối Thẩm gia, sáng sớm đã bị người ta nhìn thấy bộ dáng tiều tụy của mình cũng thật không tốt.
Địch Tư Lạc vội vàng xuống giường, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt xong, mới mang dép lê chậm rãi đi về.
Nằm trở lại giường bệnh, Thẩm Trác Lễ đã giúp cậu dọn đồ ăn ra bàn nhỏ, Địch Tư Lạc ngửa đầu quan sát hắn, mới phát hiện lông mày của hắn và Thẩm Duy Hi có hai ba phần giống nhau, chỉ là lông mày của Thẩm Trác Lễ càng thêm tuấn tú, phảng phất như bút vẽ hoạ nét ra, con ngươi sâu thẳm màu hổ phách dưới ánh mặt trời thậm chí còn có chút trong suốt.
Kiếp trước quan hệ giữa cậu và Thẩm Trác Lễ tuy rằng không tệ, nhưng cũng không đến mức có quá nhiều tình cảm, cậu không hiểu vì sao Thẩm Trác Lễ lại xuất hiện ở đây.
Cậu không phải là một người qua đường trong cuộc sống ảm đạm của hắn thôi sao?
"Chú Tư, chú không cần đến Thẩm thị làm việc sao?"
Tay Thẩm Trác Lễ đang mở nắp hộp giữ ấm hơi dừng lại, tựa hồ không chút để ý cười cười:
"Không phải ai cũng có thể vào Thẩm thị làm việc."
Địch Tư Lạc nghĩ đến chuyện lúc trước nghe nói về thân thế của Thẩm Trác Lễ, bỗng nhiên hiểu rõ toàn bộ.
Người ta đồn rằng lúc trước ông cụ Thẩm vốn không muốn nhận lại Thẩm Trác Lễ, nhưng vì mấy năm trước ông mắc phải một căn bệnh nặng, sau khi thầy bói tính một quẻ, nói với ông nếu muốn giải trừ tai hoạ phải phá vỡ nghiệp chướng mấy năm trước.
Ông ngay lập tức nghĩ đến bữa ăn tối nhiều năm trước đây, ông coi trọng một thực tập sinh tinh khiết xinh đẹp, dùng rượu để ép cô gái lên giường với mình, không lâu sau đó cô gái đã mang thai con của ông.
Người vợ trong nhà sau khi biết chuyện liên tục ầm ĩ, ông ngại phiền nên tùy tiện cho một ít tiền liền đem hai mẹ con đuổi đi nơi khác.
Sau khi thầy bói nhắc nhở như vậy, ông mới nhớ tới đứa con này của mình còn lưu lạc ở bên ngoài, chắc do là đã lớn tuổi, áy náy nhiều năm khiến ông không để ý việc ngăn cản của vợ, đem người đón về.
Điều ngạc nhiên là sau khi đưa Thẩm Trác Lễ trở về, bệnh của ông thật đúng là trở nên tốt hơn.
Có điều Thẩm Trác Lễ dù sao cũng là con ngoài giá thú, truyền ra ngoài thật đáng xấu hổ nên ông không muốn tốn tâm bồi dưỡng hắn, chỉ đem hắn làm bình hoa trang trí.
Thẩm Trác Lễ hơi sửng sốt, từ trong ánh mắt của hắn như có thể nhìn ra gì đó.
"Có muốn hay không, thì cũng phải ở lại Thẩm gia thôi."
Địch Tư Lạc nghĩ một chút, thật đúng là với thân thế như Thẩm Trác Lễ, không có quyền lựa chọn cuộc sống của mình, chỉ là hắn có tình yêu thương và hoàn cảnh tốt hơn cậu rất nhiều.
Lại nhìn về phía Thẩm Trác Lễ, trong ánh mắt cậu không nhịn được mang theo một tia thương hại.
Lúc này, bên ngoài phòng bệnh.
Thẩm Duy Hi cầm một hộp giữ ấm, sắc mặt có chút khó xử đi tới đi lui trên hành lang.
Vốn đĩ tối hôm qua sau khi anh rời khỏi bệnh viện, không nghĩ tới việc đến thăm Địch Tư Lạc, dù sao cũng là cậu ta tự mình tìm chết, anh cũng không muốn quản.
Chỉ là tối hôm qua sau khi nằm trên giường, nhớ tới khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu của Địch Tư Lạc, trong đầu anh không nghĩ tới cũng không được.
Tốt xấu gì cũng là người theo anh mấy năm, lại là vị hôn phu trên danh nghĩa của mình, nếu thật sự mặc kệ cậu ta, lại có hơi tuyệt tình.
Quỷ thần xui khiến làm sao anh vừa rời giường liền kêu người giúp việc làm cháo thanh đạm, mang đến bệnh viện.
Chỉ là khi đến ngoài cửa phòng bệnh, anh lại có chút do dự.
Cảnh tượng Địch Tư Lạc cùng anh đấu võ mồm tối hôm qua vẫn còn rõ ràng trong đầu, anh lúc này đi vào, phỏng chừng lại muốn cùng anh cãi nhau.
Thẩm Duy Hi đau đầu bóp trán, anh nghĩ lúc bọn họ vẫn còn học trung học là tốt rồi, làm bạn bè bình thường là tốt nhất, nhưng hết lần này tới lần khác Địch Tư Lạc cứ muốn đâm thủng tầng giấy đó.
Thẩm Duy Hi thở dài, nghĩ đến tất cả những chuyện trước đây với Địch Tư Lạc, quyết định thể hiện lòng tốt của mình.
Để Địch Tư Lạc đắc ý một lần cũng được.
Thẩm Duy Hi nghĩ như vậy, đẩy cửa phòng bệnh ra, lại phát hiện Địch Tư Lạc không thê thảm như mình nghĩ, mà đang ngồi ở đầu giường, một người đàn ông đang đút cháo cho cậu.
Hộp giữ ấm trong tay Thẩm Duy Hi rơi xuống đất..