Hai năm trước bộ tiểu thuyết Tinh Tế này rất được hoan nghênh, nguyên tác vừa hoàn tất một khắc liền bùng nổ, cũng nhận nhiều sự chú ý của các công ty truyền hình điện ảnh, nhưng lại có không ít trở ngại, tiền bản quyền cao, đòi hỏi kĩ thuật làm phim hiện đại, đầu tư lớn, hơn hai năm qua cũng chưa có người dám cầm củ khoai lang nóng hổi này.
Bây giờ, bị Hoa Ảnh cầm trong tay.
Hơn nữa mục đích chính là nâng Dương Đồng hướng tới giải ảnh hậu.
Cô là lần đầu tiếp nhận vai diễn nữ chính phim truyền hình, Dương Đồng đã muốn bay lên trời, điểm xuất phát quả thật cao hơn cô rất nhiều.
Lưu Cần không phục, đang nhắn tin hung hăng hùng hùng hổ hổ.
"Dương Đồng có gì tốt, tổng giám đốc Hoa Ảnh chắc chắn bị bỏ bùa."
"Khẳng định là một tên bụng phệ mập mạp, cũng không biết hai người bọn họ có lên giường hay chưa."
Không phải mập mạp, không chỉ không phải mập mạp, còn là mỹ nam có khí chất.
Về phần đã lên giường hay chưa, cũng không biết.
Mạnh Oánh đẩy đồ ăn trước mặt ra, ngồi ở trên ghế salon ngẩn người, một lát sau, cô mới xoay người cầm lấy kịch bản, lật ra đọc.
Điểm xuất phát so với người khác thấp, thì phải cố gắng.
Chỉ là đọc hồi lâu, đầu óc lại không có cách nào tập trung, Mạnh Oánh đứng dậy, lại đi tắm, trở ra, tiếp tục.
Gặm kịch bản gặm đến hơn một giờ.
Nghe được tiếng đóng cửa bên cạnh, biết hai người Lưu Cần đi về.
Mạnh Oánh mới đi ngủ, Tinh Tế được lên hotsearch, ngày thứ hai quả nhiên chen lên top 1, vững vàng đứng ở phía trên.
Bên trong phòng hóa trang, thợ trang điểm, trợ lý, nhân viên công tác, tấp nập ra ra vào vào cũng đang thảo luận chuyện này.
Nữ hai « Cửu Trọng Thiên », Trình Đường cũng là nghệ sĩ của công ti Hoa Ảnh, có hơi chút đố kỵ, trời vừa sáng tại phòng hóa trang của mình nói thầm.
"Dương Đồng nhìn thì có vẻ là người phóng khoáng, tính cách tử tế, nhưng thật ra là bụng dạ hẹp hòi, độc chiếm toàn bộ tài nguyên, giám đốc của chúng ta thật bất công."
Có thợ trang điểm hiếu kì hỏi: "Giám đốc của chị dáng dấp ra sao? Hay là giống như trên internet nói, là người mập mạp?"
Trình Đường che miệng cười, "Cái gì mập mạp, giám đốc của chúng tôi, tôi chỉ thấy một nửa mặt anh ta thôi, tại vì ngồi trong xe, gương mặt như điêu khắc ra vậy, còn rất trẻ."
"Wow? Thật sao? Chắc chắn là mỹ nam rồi? Dương Đồng chắc là thường xuyên cùng anh ta gặp mặt?"
"Đẹp trai." Trình Đường lại bĩu môi, "Cũng chỉ có Dương Đồng mới có thể gặp giám đốc, bọn chị đều chưa có gặp được, tất cả đều là làm nền cho Dương Đồng."
Cả đám thổn thức.
Lời này cũng truyền đến phòng hóa trang của Mạnh Oánh, làm cho Lưu Cần một phen hóng hớt.
Mạnh Oánh nhắm mắt, nhẩm lại lời thoại, thợ trang điểm đang dặm phấn cho cô.
Lời thoại từng câu một lướt qua trong đầu, nữ ma đầu Linh Dao ở một mức độ nào đó có hơi giống Mạnh Oánh, yêu một người vô tình.
Chỉ là vị hôn phu của nữ ma đầu trong lòng chứa người phụ nữ khác mà thôi, mà trong lòng Hứa Điện, có người phụ nữ khác hay không, Mạnh Oánh một mực nhìn không thấu.
Tối hôm qua anh nói chỉ ứng phó một mình cô.
Hẳn là không có ai.
Cảnh quay hôm nay là ở ngoài sân, lúc này trong kịch bản Linh Dao còn là vị hôn thê của Thương Long.
Cho nên trang phục của cô là màu trắng, nhưng Cửu Trọng Thiên thuộc thể loại tu tiên, cộng thêm vì để lên hình tạo hiệu ứng, váy đều rất mỏng, rất nhẹ.
Mạnh Oánh tạo hình nhân vật xong, bước từ trên ghế xuống, cả người toát lên vẻ điềm tĩnh, xinh đẹp.
Khí chất xuất chúng, dáng người lại đẹp.
Lưu Cần chậc chậc hai tiếng, xốc màn che lên nói: "Bên ngoài đang gọi em."
"Được." Cô nhấc váy, đi ra ngoài, cách đó không xa đạo diễn Khương đang chỉ đạo công việc, Mạnh Oánh đi lên trước, đạo diễn Khương nhìn lại, vuốt râu, "Không tệ, lại đây đi."
Mạnh Oánh đi lại, váy chập chờn.
Eo nhỏ như ẩn như hiện, sau lưng cửa phòng hóa trang đẩy ra, Cố Viêm mặc một thân Huyền Long trường bào màu đen đi tới, liếc nhìn lại.
Liền thấy được phía trước loáng thoáng hoa hồng ở sau lưng Mạnh Oánh, bước chân anh dừng lại, nhìn chằm chằm bóng lưng kia, đôi mắt tối một ít.
Hôm qua.
Cũng nhìn thấy.
"Cố Viêm, ở đây." Đạo diễn Khương vẫy tay.
Mạnh Oánh nghe tiếng gọi quay đầu, một thân trường bào màu đen nhanh chân hướng chỗ này đi tới, ánh mắt nhìn lướt qua trên người Mạnh Oánh, sau đó hướng cô gật đầu.
Mạnh Oánh mỉm cười, "Chào buổi sáng, Cố lão sư."
"Chào buổi sáng."
Cố Viêm đứng bên cạnh Mạnh Oánh.
Người anh rất cao, cộng thêm trường bào màu đen, hơi có chút cảm giác áp bách.
Đạo diễn Khương khua tay, cùng hai người bàn về cảnh quay hôm nay.
Mạnh Oánh không có nhiều kinh nghiệm, đạo diễn Khương ít nhiều có chút lo lắng, nói nhiều một chút.
Đồng thời nói với Cố Viêm, "Cậu chiếu cố cô ấy một chút."
Cố Viêm nghiêng đầu, Mạnh Oánh ngẩng đầu, hai người ánh mắt giao nhau, ánh mắt Cố Viêm lặng lẽ nhu hòa, cười nhẹ, "Vậy anh sẽ chiếu cố em?"
Mạnh Oánh cười một tiếng: "Vâng."
"Đi thôi." Cố Viêm hướng Mạnh Oánh đưa tay.
Mạnh Oánh mỉm cười, nắm tay lấy tay anh đưa ra, hai người tiếp nhận phần diễn yêu hận tình thù, tiếp xúc thân thể khẳng định là có, nắm tay nhau không tính là gì.
Tay của cô thật mềm còn rất trơn, Cố Viêm dùng thêm chút sức, dắt cô đi đến bậc thang.
Bậc thang rất cao, Mạnh Oánh cúi đầu, nhìn đường.
Lòng bàn tay chạm vào lòng bàn tay của anh, ấm áp, cô nhấc váy, từng bước một đi theo.
Còn chưa có bắt đầu quay, nhưng ống kính lại hướng về phía sau bọn họ, kéo dài bóng lưng hai người.
Nữ yêu kiều.
Nam cuồng vọng.
Màu trắng phối màu đen, xứng cực kì.
Đạo diễn Khương cười vuốt râu.
Sau đó bắt đầu phân cảnh, Thương Long lướt áo bào vào nhà, ngồi trên ghế, đầu ngón tay gõ gõ lên bàn, vẻ mặt xoắn xuýt.
Linh Dao bưng nước trà tiến đến, nhìn thấy Thương Long đôi mắt liền sáng lên, ánh mắt tràn ngập yêu thương.
Thương Long dừng lại, thờ ơ bỏ qua cô, tiếp nước trà, cuối cùng mới nhấc lên cái cằm, lại không nhìn Linh Dao, nói: "Ta và ngươi hãy từ hôn "
Sau đó, chén trà cùng nước trà rơi xuống đất, Linh Dao không dám tin, sau đó vừa khóc vừa gào, nắm lấy cánh tay Thương Long, khóc không ngừng, Thương Long không mấy kiên nhẫn, nhưng lại không thể giải thích
Bởi vì náo một hồi, tóc Mạnh Oánh rối tung, quần áo thì xộc xệch, ngửa đầu tràn đầy tuyệt vọng.
Cô tự động đem người ở trước mắt xem như là Hứa Điện, diễn vô cùng tốt.
Cố Viêm nắm chặt cánh tay của cô, nhìn chằm chằm nước mắt của cô, nhìn chằm chằm môi của cô, bộ dáng yếu đuối, đôi mắt hung hăng lướt qua một tia thương tiếc, nắm lấy tay Mạnh Oánh chặt lại chặt hơn, cũng may vẫn giữ được cảm xúc.
Đạo diễn một tiếng cut.
Rất tốt.
Tất cả mọi người thở phào một hơi, Cố Viêm vẫn nắm lấy tay Mạnh Oánh, nhướng lông mày, cười nói: "Diễn không tệ, thế mà có thể theo kịp."
"Cám ơn lão sư." Mạnh Oánh có chút vui vẻ, chí ít không có bị khí thế của anh áp bách.
Chỉ có thể nói Hứa Điện là một ví dụ quá tốt.
Đạo diễn Khương cũng không nghĩ tới Mạnh Oánh thật biết cách diễn.
Trước đó cũng chỉ là tại tin tức không tốt về cô quá nhiều đủ loại kéo giẫm, đủ loại hotsearch, thanh danh không được tốt.
Ai biết được không phải là bình hoa di động.
Rốt cuộc cũng buông xuống tảng đá đè nặng trong lòng.
Quay cả một ngày, tận tới đêm khuya, mới kết thúc công việc.
Mạnh Oánh cũng có NG, nhưng rất ít, nhân vật này quá hợp với tâm tình của cô nên rất dễ nhập vai.
Đạo diễn một câu cut cuối cùng , Mạnh Oánh nháy mắt thở phào, Cố Viêm đứng lên, nhận chai nước từ trợ lý đưa qua, vặn mở nắp, dừng lại, đưa cho Mạnh Oánh.
Mạnh Oánh sửng sốt một chút, nhận lấy, cười nói: "Cám ơn lão sư."
Cố Viêm ừ một tiếng, vặn mở một chai khác, uống một ngụm, ánh mắt liếc nhìn cô một cái, hời hợt hỏi: "Cảm xúc của em rất tốt, là nghĩ đến ai sao?"
Để có được vị trí ngày hôm nay, đều là nỗ lực trau dồi kinh nghiệm diễn xuất, anh hiểu hơn ai hết, ngay từ đầu là dùng phương thức tìm kiếm tình cảm đồng dạng, về sau mới chậm rãi hiểu được kỹ xảo, xem ra cảm xúc hôm nay của Mạnh Oánh, rõ ràng chính là xen lẫn tình cảm vào lúc diễn.
Động tác uống nước dừng lại, Mạnh Oánh cúi đầu cười nhẹ, "Dạ không, cảm xúc Linh Dao lấy thống khổ làm chủ, cho nên tương đối dễ dàng nắm giữ."
Cô ngửa đầu nhìn anh.
Nở nụ cười.
Địa điểm quay phim này, mặt trăng rất tròn, rơi ở trên mặt của cô, phủ lên một tầng ánh sáng, khiến cho cô nhu mỹ không ít.
Cố Viêm nhàn nhạt nhìn cô, ừ một tiếng, thu hồi ánh mắt.
Thật không có sao?
Anh vén trường bào lên, đi xuống bậc thang.
Lưu Cần sượt qua người Cố Viêm, hưng phấn kêu lên Cố lão sư.
Sau đó đi lên, bắt lấy tay Mạnh Oánh, hào hứng nói: "Em được nha, hôm nay quay rất tốt, hơn nữa chị thấy em vừa mới cùng Ảnh đế tán gẫu, là đang nói chuyện gì? Hỏi phương thức muốn liên lạc chưa?"
Mạnh Oánh mệt điên rồi.
Nữ chính thật rất mệt mỏi.
Phần diễn quá nhiều.
Cô trước kia đều là quay một hai câu hoặc là bối cảnh ít, cũng không đến nỗi vất vả.
Cô kéo tay Lưu Cần, nói: "Không có hỏi, không dám hỏi."
Cô căn bản là không có muốn.
Lưu Cần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Em đó, đi thôi."
Về tới khách sạn, Mạnh Oánh đi tắm trước, lại ăn một chút thức ăn dinh dưỡng, ngồi ở trên ghế salon, cầm điện thoại di động lên, lướt Weibo.
Hoa Ảnh rút món tiền khổng lồ đầu tư Tinh Tế đang đứng top hotsearch.
Fan hâm mộ gào thét, nói tổng giám đốc Hoa Ảnh cho Dương Đồng một vố quá đau, Mạnh Oánh nhìn chằm chằm một lát, sau đó cầm điện thoại di động lên, chụp màn hình tin tức.
Lại vào wechat, ấn mở khung chat với Hứa Điện.
Soạn tin nhắn.
Mạnh Oánh: Anh đang làm gì? Tại sao lại rút tiền đầu tư Tinh tế?
Sau khi gửi đi cô lại có chút hối hận, đây là thăm dò anh.
Quả nhiên, anh không trả lời.
Cô cắn răng, chụp mấy bức ảnh, toàn bộ đăng lên Weibo.
Ở một bên phim trường khác.
Còn phải quay cả đêm, phân cảnh này phải quay tới ba giờ sáng, Dương Đồng trạng thái không phải rất tốt, bất quá khi Hứa Điện tới, cô lại cố gắng tập trung hơn.
Từ trong gương nhìn qua người đàn ông đang ngồi trên ghế salon.
Anh mặc áo sơ mi đen quần dài màu đen, mang theo kính mắt, áo sơmi cởi một nút ở trên cùng, tóc mái rũ xuống, che hơn nửa khuôn mặt, cũng không nhìn thấy cặp mắt đào hoa kia đạm mạc lại phong lưu.
Chân dài thẳng tắp, miễn cưỡng tựa ở trên ghế salon xem tạp chí.
Nhân viên công tác ra vào đều không khỏi nhìn anh một cái.
Không có một cô gái có thể thờ ơ được người này.
Dương Đồng thưởng thức một hồi.
Đang muốn nói chuyện.
Cô trợ lý cầm điện thoại di động vội vàng đi đến, lớn tiếng nói: "Chị xem này, Cố Viêm cùng Mạnh Oánh lên hotsearch, hotsearch nói hai người bọn họ rất xứng đôi."
Trên ghế salon.
Ngón tay lật tạp chí của Hứa Điện dừng lại.
Dương Đồng siết chặt di động, nhìn lướt qua, nhìn anh trong gương, cô thăm dò: "Hứa Điện, anh có cảm thấy Cố Viêm xứng với Mạnh Oánh không?"
Hứa Điện đầu ngón tay mở xuống nút áo, trầm thấp cười một tiếng, "Thật xứng." .