"Hoàn thành thiết lập buff EQ thấp".
Âm thanh máy móc lạnh lùng vang lên, Khương Tô Mịch bỗng bừng tỉnh.
Cô nhìn thấy trần nhà quen thuộc, ánh nắng đang len lỏi qua những khe hở trên rèm cửa, làm cho căn phòng phủ lên một màu thời gian xưa cũ, tất cả đều là dáng vẻ mà cô quen thuộc.
Khương Tô Mịch ngồi dậy, đưa tay lên sờ, trên trán toàn là mồ hôi lạnh.
Cô đưa tay xuống, nhịp tim đập dồn dập trong lồng ngực cũng nhắc nhở cô rằng mình vừa gặp ác mộng.
Trong mơ, cô là nữ phụ có kết cục bi thảm trong một cuốn tiểu thuyết, nam chính là chồng của cô Kỷ Trì Sâm, mà nữ chính chính là ánh trăng sáng từ thời học sinh của Kỷ Trì Sâm, Giang Tình.
Cô chỉ là thế thân của ánh trăng sáng.
Mà bây giờ, Giang Tình sẽ sớm trở về nước, mình không chỉ bị đuổi ra khỏi nhà, mà còn bị cô ta vả mặt vì là ác nữ, kết cục thê thảm, hai người thân duy nhất của cô là ông bà ngoại cũng lần lượt qua đời.
Trong mơ, giữa nghĩa trang mưa phùn lất phất, cô lưu luyến ngồi trước mộ ông bà, cảnh tượng không nỡ rời đi cho đến khi nhân viên nghĩa trang đến đuổi lại hiện ra trước mắt.
Một nỗi buồn to khôn tả bao trùm lấy trái tim cô.
Rất chân thực, không giống như một giấc mơ.
Mặc dù Khương Tô Mịch Cảm thấy những điều trong mơ không thể xem là thật, nhưng một giọng nói từ sâu trong đáy lòng không ngừng nói với cô rằng, đây chính là sự thật.
Càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, Khương Tô Mịch bò dậy khỏi giường, bật máy tính truy cập vào trang web chính thức của trường Trung học của mình.
Cô tìm lớp của Kỷ Trì Sâm, phát hiện trong số những đại diện học sinh xuất sắc năm đó thực sự có một người tên là Giang Tình.
Cô gái trong bức ảnh chụp những học sinh xuất sắc, mặc dù khuôn mặt lúc ấy vẫn còn có nét ngây ngô, nhưng không ngăn được Khương Tô Mịch liếc mắt một cái đã nhận ra cô ta chính là người ở trong mộng.
Nhưng Khương Tô Mịch trước đây chưa từng gặp qua người này.
Mà dáng vẻ trong mơ lại rõ ràng như thế.
Khương Tô Mịch lại lướt xuống dưới, thấy một bức ảnh chụp chung của nhóm học sinh xuất sắc trước kỳ thi đại học, Giang Tình không chỉ học chung lớp với Kỷ Trì Sâm mà còn ngồi cùng bàn với anh.
Vai của hai người hơi sát vào nhau, mỉm cười nhìn vào ống kính.
Khương Tô Mịch không thể không lướt xem lại bức ảnh chụp riêng của Giang Tình, nhìn nhìn hai lần rồi buột miệng nói, "Kỷ Trì Sâm, sao anh dám đem tôi thành thế thân của cô ta?"
Xác thật, nếu Giang Tình và Khương Tô Mịch xuất hiện cùng nhau trong một khung hình, ai thấy cũng sẽ mắng cái trình độ ăn vạ lên đến tận cung trăng này.
Cô biết trên đời này người mù không ít, nhưng không ngờ bên cạnh mình cũng có người mù như vậy.
Khương Tô Mịch tắt máy tính, liên hệ với luật sư, nhanh chóng soạn một bản thỏa thuận ly hôn.
Sau khi cha mẹ qua đời lúc cô còn học cấp 2, Khương Tô Mịch sống cùng với ông bà.
Mặc dù cô không chắc chắn 100% những gì trong mơ là sự thật, nhưng cô cũng không muốn mạo hiểm.
Dù sao cô cũng không có tình cảm gì với Kỷ Trì Sâm.
*
Thỏa thuận ly hôn được soạn xong nhanh hơn dự kiến.
Cũng đúng, bọn họ không có chung vốn đầu tư, công việc cũng không liên quan đến nhau, tài sản của hai bên thì trước khi kết hôn đã sớm lập thỏa thuận, mấy năm nay nếu nói là vợ chồng thì họ càng giống hai người ở cùng nhà hơn.
Trên đường đến tập đoàn Kỷ Thụy, Khương Tô Mịch nhớ lại nguyên nhân kết hôn của hai người.
Là hôn ước từ bé do người mẹ đã khuất của cô và mẹ Kỷ lập ra.
Thật ra Khương Tô Mịch từ khi còn nhỏ đã biết có một gia đình thân thiết như thế, chỉ là sau khi lớn lên cho rằng đã là thời đại nào rồi, chuyện hôn ước năm đó cũng không thể xem là thật.
Huống hồ trong 20 năm qua tập đoàn Kỷ Thụy phát triển mạnh mẽ, người nhà họ Kỷ cũng sẽ không xem trọng một minh tinh tuyến 18 danh tiếng không tốt như cô.
Nhưng không nghĩ tới một ngày của hai năm trước, đối phương lại tìm đến cửa.
Vì đây là hôn ước mà người mẹ quá cố lập ra cùng nhà người ta, dù Khương Tô Mịch có muốn từ chối cũng nên đi gặp mặt một lần, hơn nữa nhà người ta đoán chừng cũng chẳng thích cô.
Ai biết Kỷ Trì Sâm vậy mà không phản đối.
Người lớn hai bên cũng rất quý nhau.
Khương Tô Mịch có thể thấy ông bà rất thích Kỷ Trì Sâm, rất vừa lòng với anh.
Sau bữa tối, hai người đi mua sắm cùng nhau.
Dù không phải chuyện gì cũng nói cho nhau nghe, nhưng ở chung cũng rất hòa hợp.
Kỷ Trì Sâm làm người quả thật không thể bắt bẻ.
Còn với Khương Tô Mịch, một người không có khao khát gì với hôn nhân mà nói, nếu buộc phải kết hôn thì Kỷ Trì Sâm chính là một sự lựa chọn tốt.
Ít nhất cũng có thể làm cho ông bà yên tâm.
Vì thế hai người đều đồng ý.
Sau này Khương Tô Mịch mới biết tại sao Kỷ Trì Sâm lại đồng ý hôn sự này một cách dễ dàng như thế.
Là bị trong nhà giục đến hoảng.
Cứ như vậy, hai người có lý do riêng trong cuộc hôn nhân này đã đi lãnh chứng, tổ chức lễ cưới, Khương Tô Mịch cũng chuyển đến biệt thự của Kỷ Trì Sâm.
Nghĩ đến đây, xe taxi đã dừng lại.
Khương Tô Mịch trả tiền, đeo kính râm vào, đi thẳng đến thang máy, dùng dấu vân tay để lên tầng cao nhất.
Nếu cô nhớ không lầm thì ngày hôm nay Kỷ Trì Sâm đi công tác về.
Không biết anh đã đến công ty chưa.
"Ding" một tiếng, thang máy dừng ở tầng trên cùng.
Thư ký thấy cô tới liền đi đến chào hỏi, "Kỷ tổng vừa mới xuống máy bay, cô có muốn chờ anh ấy không ạ?"
Khương Tô Mịch tháo kính râm xuống, "Không cần, tôi để đồ xong sẽ đi ngay".
Thư ký nghe xong gật đầu, cũng không đi theo cô vào văn phòng.
Khương Tô Mịch lấy ra tờ giấy thỏa thuận ly hôn từ trong túi, nhìn thấy bảng tên của Kỷ Trì Sâm trên bàn liền tức giận, đập mạnh tờ đơn ly hôn xuống, lại đeo kính râm lên, giẫm lên đôi giày gót thon dài rời khỏi Kỷ Thụy.
*
Một giờ chiều.
Trợ lý Tưởng đón Kỷ Trì Sâm ở sân bay.
Đường nét khuôn mặt anh góc cạnh sắc xảo, làm ngũ quan vốn dĩ ôn hòa trở nên sắc bén, biểu cảm bình thản không gợn sóng, âu phục vừa người được cắt may thủ công tỉ mỉ, áo sơ mi được cẩn thận cài đến khuy trên cùng, chỉ lộ ra nửa phần cổ.
Ngoài ra nơi lộ ra duy nhất trên người anh là đôi tay với khớp xương rõ ràng, đồng hồ lạnh lẽo áp sát vào xương cổ tay xinh đẹp, tràn ngập hơi thở cấm dục.
Nhiều nhân viên sân bay đều không nhịn được mà quay đầu nhìn khi anh đi lướt qua.
Thật quá đẹp trai, tỷ lệ từ đầu đến thân cũng rất tuyệt.
Kỷ Trì Sâm không chậm trễ, sau khi xuống máy bay liền trở về Kỷ Thụy.
Sau khi mở một cuộc họp ngắn, anh quay về văn phòng mình lúc 3 giờ.
Sau khi ngồi xuống, Kỷ Trì Sâm tùy ý cầm túi tài liệu trên bàn lên, lấy tài liệu bên trong ra.
Anh nhìn trang bìa hai lần để chắc chắn mình không nhìn lầm.
Thỏa thuận ly hôn?
Kỷ Trì Sâm có chút không thể tin, nhưng lại có loại cảm giác cuối cùng ngày này cũng đến.
Sau khi đọc nội dung thỏa thuận, Kỷ Trì Sâm lúc này cũng không có suy nghĩ gì khác, lấy một cây bút từ hộp đựng bút rồi ký tên mình lên hai tờ thỏa thuận ly hôn.
Ngay khi nét bút cuối cùng rơi xuống, nỗi sợ hãi cùng những cảm xúc mãnh liệt lại xa lạ như thoát khỏi lồng giam, đánh mạnh vào lòng anh.
Thoáng chốc, những cảm xúc đó lại từ từ biến mất.
Một giọng nói đã tồn tại trong tâm trí anh từ rất lâu trước kia lại xuất hiện.
Người anh thích là Giang Tình.
Kỷ Trì Sâm nỗ lực phớt lờ giọng nói đó, cố gắng nắm bắt tia cảm xúc còn sót lại vừa nãy.
Anh cầm điện thoại trên bàn, gọi điện nhờ thư ký chuyển video từ camera giám sát trong hôm ngay cho anh.
Từ camera giám sát có thể thấy Khương Tô Mịch đã tới đây vài tiếng trước, cách một cái màn hình giám sát cũng có thể nghe được một tiếng "bang" vang dội, là âm thanh của thứ gì đó đập lên mặt bàn truyền ra từ văn phòng không đóng cửa.
Kỷ Trì Sâm đè nén hai luồng cảm xúc đan xen trong lòng, cầm giấy thỏa thuận ly hôn trở về biệt thự.
*
Về đến nhà, Khương Tô Mịch đã thu dọn xong đồ đạc, kéo hai cái vali lớn chuẩn bị rời đi, quản gia đi bên cạnh, cô đi một bước hắn theo một bước, vẫn đang cố gắng thuyết phục cô.
Quản gia thấy Kỷ Trì Sâm trở về mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi tới thấp giọng nói: "Thiếu gia, ngài đã về.
Nếu ngài không về tôi thật sự không giữ được người".
Kỷ Trì Sâm cầm hai tờ giấy thỏa thuận ly hôn đến trước mặt cô, ngữ khí có chút bất ổn, "Tại sao?"
Khương Tô Mịch rút một bản từ tay anh ra, lật đến mặt sau cùng liền nhìn thấy chữ ký của anh trên đó.
Ký cũng đã ký, lại còn tới hỏi tại sao?
Khương Tô Mịch nhịn xuống xúc động muốn mắng anh, "Anh ký rồi là được.
"
" Còn tại sao ư? Tôi nghĩ anh biết câu trả lời cho câu hỏi này rõ hơn tôi.
"
Dứt lời, Khương Tô Mịch cất bước rời đi.
Khi đi ngang qua Kỷ Trì Sâm, cổ tay truyền đến một lực cản.
Khương Tô Mịch liếc nhìn bàn tay đang bị Kỷ Trì Sâm bắt lấy, lạnh lùng rút ra.
Không chút lưu luyến mà rời khỏi biệt thự nhà họ Kỷ.
*
Biệt thự Bảo Nguyệt.
Tần Dịch cầm ly nước, nhìn Khương Tô Mịch kéo hai cái vali đứng ở cửa, "Gần đây chưa có lịch trình tiến tổ mà.
"
Khương Tô Mịch bình tĩnh phun ra bốn chữ, "Em ly hôn rồi.
"
Tần Dịch vừa mới uống một ngụm nước, nghe vậy liền không nhịn nổi mà phun lại vào trong ly, hai mắt trợn to, "Nói lại lần nữa?"
Khương Tô Mịch kéo hành lý, đẩy Tần Dịch vào phòng, thuận tay đóng cửa, "Em ly hôn rồi.
"
Tần Dịch làm đổ cả nước, vẫn chưa tin tưởng lắm, "Ly hôn thật sao? Không phải em đang giận dỗi chứ?"
Lời này nói ra đến chính mình cũng cảm thấy không thể nào.
Sau khi kết hôn Khương Tô Mịch liền đến công ty bọn họ, thời gian chị ấy làm người quản lý cho cô cũng dài tương đương với thời gian cô kết hôn, hai người hợp tính, nhanh chóng trở thành bạn thân.
Trong hai năm qua, chị ấy chưa bao giờ nghe nói cô cùng Kỷ Trì Sâm cãi nhau.
Khương Tô Mịch cởi giày, dẫm lên tấm thảm mềm mại đi đến sô pha ngồi xuống, một lần nữa khẳng định với Tần Dịch.
Sau đó, cô nghĩ về những chuyện xảy ra trong giấc mơ, "Giúp em chuẩn bị một bản thông báo ly hôn.
"