Quan Quán Quán cười tủm tỉm giữa cả đám thí sinh đang trợn mắt như chó ngốc*, cô ấy quay đầu về phía Chu Noãn Noãn: “Thiên thần nhỏ Noãn Noãn, Khanh Hoan không có học điệu nhảy thổ lộ đáng yêu của cậu đâu!” Ý cười của cô ấy càng thân thiện hơn, giọng điệu cũng là lời trách yêu: “Cậu lại tự mình đa tình nữa rồi.”
(*) Là một meme khá phổ biến bên Trung Quốc, như thế này:
Tuy rằng lớp F không có micro nhưng vì trường quay quá yên tĩnh, giọng nói của Quan Quán Quán vẫn truyền ra được.
Chu Noãn Noãn có cảm giác như mình bị người ta tát một cái bốp vang dội, mặt căng đến đỏ bừng.
Sóng bình luận đang hóa đá cũng sống lại, nhưng lần này không phải fan Thịnh Minh Huyên kích động đến mức muốn nhảy khỏi màn hình mà là cư dân mạng ngờ nghệch hóng hớt không ngại to chuyện:
[Ha ha ha, còn điệu múa tỏ tình đáng yêu gì chứ, rõ ràng là điệu nhảy muốn giết người đáng sợ mà! Là ván gỗ cao nửa người đấy! Khanh Hoan muốn cảnh cáo Thịnh Minh Huyên rằng tên nhóc kia hãy đàng hoàng cho chị, nếu không chị sẽ bổ mi trong vòng một giây luôn đó!]
[Lúc Khanh Hoan giơ tay lên dưới ánh đèn, tôi còn tưởng rằng cô ấy sẽ nhảy một điệu cổ điển nên bèn bế bé cún nhà tôi lên xem chung. Vừa ngẩng đầu lên đã thành tay không chặt ván gỗ, lúc tôi và cún đều ngu người luôn!]
[Khanh Hoan thần thánh ghê! Sau khi bị dị ứng não thì nhảy cũng nhảy được, cũng có thể bổ ván gỗ luôn. Không giấu gì mọi người, tôi cũng có người bạn bị dị ứng não!]
[Ha ha ha, lúc này hẳn là Thịnh Minh Huyên yên tâm được rồi, Khanh Hoan không tỏ tình với anh ta, càng không quấy rầy anh ta. Chẳng phải Khanh Hoan đã nói tâm ý đều ở trong ván gỗ sao?! Chúng ta đều hiểu, chắc Thịnh Minh Huyên và fan của anh ta cũng sẽ hiểu nhỉ?!]
Trong những lời võ đoán, trêu chọc của cư dân mạng, cuối cùng cũng có một fan của Thịnh Minh Huyên không thể ngồi yên được nữa:
[Mấy người có thể đừng nói bừa nữa không?! Ai nói Khanh Hoan nhảy điệu đó cho anh trai chúng tôi hả?!]
Cư dân mạng ngờ nghệch cùng trả lời:
[Chẳng phải là do mấy người tự nói sao?]
Fan Thịnh Minh Huyên tự kỷ luôn rồi, lời này đúng thật là do bọn họ nói.
Nhưng bọn họ nào nghĩ đến dáng múa uyển chuyển, yểu điệu như cành liễu của Khanh Hoan rắc một cái thành điệu nhảy bổ ván gỗ chứ?!
Nếu có thể thì bọn họ muốn quay lại vài phút trước, đánh bản thân thề son thề sắt rằng điệu nhảy của Khanh Hoan là cho anh trai bọn họ một phát.
Thịnh Minh Huyên chăm chú nhìn Khanh Hoan đang hớn hở trên sân khấu, đốt ngón tay siết chặt đến trắng bệch.
Cô có ý gì đây?
Ánh mắt anh ta lướt qua những tấm ván gỗ đầy dưới đất.
Mấy tấm ván gỗ kia giống như tình cảm của cô với anh ta.
Một phát bổ này có nghĩa là cô quyết tâm cắt đứt quan hệ với anh ta phải không?
À.
Thịnh Minh Huyên cười lạnh.
Trong lòng anh ta vô cớ bực bội hơn cả lúc cho rằng Khanh Hoan tỏ tình với mình trước công chúng.
Ở nhà họ Yến, quản gia cầm điều khiển từ xa, đứng phía sau Yến Hoài. Hiệu suất làm việc của người làm nhà họ Yến luôn rất kinh người, hôm trước thiếu gia muốn họ điều tra cô gái bẻ gãy cửa sổ xe của bọn họ, hôm nay tài liệu đã được đưa tới.
“Thiếu gia, cô gái cậu muốn điều tra tên là Khanh Hoan, là thiên kim thật mới được tìm về của gia đình giàu có nhất, cũng là thí sinh trong top 100 của Thiếu Nữ Vinh Diệu.” Quản gia ấn nút trên điều khiển từ xa, màn hình cực lớn trước mặt bọn họ đang phát sóng trực tiếp vòng thi của “Thiếu Nữ Vinh Diệu”.
Yến Hoài không nói gì, quản gia cũng không quấy rầy anh, lẳng lặng đứng nhìn màn hình với Yến Hoài.
Khi nhìn thấy gương mặt bộ xương khô tươi cười rạng rỡ thì quản gia bắt đầu hơi run rẩy.
Lúc nhìn thấy cô bé bất cẩn giẫm phải chốt nâng hạ ghế rồi dần dần biến mất khỏi ống kính thì quản gia run như giẫm phải công tắc điện.
Rồi khi nhìn thấy cô bé kia nói cô muốn nhảy một điệu cho người cực kỳ đặc biệt, cũng rất quan trọng để biểu đạt tấm lòng thì quản gia nhìn sang thiếu gia nhà ông.
Ông có linh cảm rằng người cô bé này nói chính là thiếu gia nhà mình.
Tuy tư liệu ghi là đứa nhỏ này thích Thịnh Minh Huyên.
Nhưng trong buổi tiệc hôm đó, cô bé kia rõ ràng nói thiếu gia nhà ông ưu tú hơn Thịnh Minh Huyên vô số lần.
Quản gia mỉm cười nhìn màn hình, chờ xem điệu nhảy tình yêu vừa mãnh liệt vừa thuần khiết của người trẻ tuổi mà cô bé xinh đẹp, lại còn cực kỳ tinh mắt, rất có khiếu thẩm mỹ sẽ tặng thiếu gia nhà ông. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.
Ừm ừm, động tác vươn tay này, cái xoay tròn này đều cực kỳ đẹp!
Đứa nhỏ này nhất định là rất thích thiếu gia nhà ông nhỉ?
Quản gia nghiêm mặt đứng đó, trong lòng lại biến thành fan của Khanh Hoan, điên cuồng say mê.
Mãi đến khi cánh tay mảnh khảnh của Khanh Hoan nhẹ nhàng rơi xuống, chẻ đôi đống ván gỗ cao nửa thước.
Cằm quản gia rơi xuống.
Trên màn hình, Khanh Hoan cười tươi tắn, đáng yêu mà bắn tim: “Chụt chụt.”
Nguy!
Nguy hiểm!
Quản gia nhìn ván gỗ đầy dưới đất, chẳng lẽ ý cô bé kia là...mấy tấm ván gỗ đó là thiếu gia nhà ông?
Một phát bổ này, là cho thiếu gia của bọn họ…
Quản gia mạnh mẽ nuốt một ngụm nước bọt.
Trái ngược với sự khiếp sợ của quản gia, Yến Hoài bình tĩnh hơn rất nhiều.
Anh lẳng lặng nhìn màn hình, Khanh Hoan cười tươi như nhặt được 500 vạn tệ đi về chỗ ngồi.
Anh nhớ rõ phu nhân Thịnh gọi anh qua, nói phải sắp xếp cho anh một người vợ có thể chăm sóc anh. Trong đó, người được chọn đầu tiên chính là vị thiên kim thật của nhà họ Chu giàu có nhất, Khanh Hoan.
Đại khái là anh hiểu vì sao phu nhân Thịnh cứ muốn đưa cô con gái nuôi này cho anh.
Đôi môi hơi tái nhợt cong lên.
Nếu bọn họ muốn hại anh thì anh sẽ thành toàn cho họ là được rồi.
Cùng ngày đó, phu nhân Thịnh nhận được tin Yến Hoài rất vừa ý Khanh Hoan, vậy nên bà lập tức liên lạc với mẹ đẻ của Chu Noãn Noãn, Trần Lệ.
Trần Lệ nghe thấy bên Yến Hoài thể hiện ý kiến thì trong lòng vui vẻ.
Bà ta bỏ ra vô số tâm huyết mới nắm chặt Chu thị trong lòng bàn tay.
Dù gì Noãn Noãn của bà ta không phải là thiên kim giả mà là con gái của bà ta - chủ tịch tập đoàn Chu thị, là thiên kim chân chính của gia đình giàu có nhất.
Đáng ra Khanh Hoan nên đưa hôn ước vốn thuộc và Noãn Noãn cho Noãn Noãn.
Nhưng như thế thì đúng thật là không công bằng với Khanh Hoan.
Bởi vậy bà ta thương lượng với phu nhân Thịnh, quyết định gả Khanh Hoan cho người khác, như thế thì vị trí thiếu phu nhân của nhà họ Thịnh sẽ trống. Đến lúc đó, Noãn Noãn nhà bà ta có thể gả vào nhà họ Thịnh một cách hợp tình hợp lý.
Còn việc Khanh Hoan gả cho ai thì Trần Lệ đã nghĩ kỹ hết rồi. Ngoài gương mặt ra thì Khanh Hoan chẳng có gì, nếu một đứa con cưng của trời như Thịnh Minh Huyên cưới cô về thì cũng sẽ không xem trọng cô. Chỉ bằng gả Khanh Hoan cho một người giống cô, đều là người khiếm khuyết, như vậy sẽ không ghét bỏ nhau.
Nhị thiếu gia tàn phế, còn bị hủy dung của nhà họ Yến rất hợp.
Nhưng có một vấn đề, rất lâu rồi Yến Hoài không xuất hiện trước mặt họ, anh có đồng ý hay không lại là một vấn đề khác.
Bây giờ vấn đề này đã được giải quyết, sao Trần Lệ có thể không vui mừng được?!
Đúng lúc sau vòng công diễn đầu tiên của “Thiếu Nữ Vinh Diệu”, Khanh Hoan và Noãn Noãn nhà bà ta đều được nghỉ một ngày. Trần Lệ lập tức liên lạc với Khanh Hoan, chuẩn bị cho cô đến nhà họ Yến vào ngày đó rồi nhanh chóng xác định quan hệ của họ.
Khanh Hoan được tổ chương trình gọi đi nhận điện thoại của Trần Lệ, nghe thấy Trần Lệ nói muốn gả cô cho nhị thiếu gia nhà họ Yến gì đấy.
Đó là ai? Khanh Hoan chớp mắt nghi ngờ, sau đó dứt khoát từ chối: “Tôi không đồng ý, tôi có người trong lòng rồi.”
Tuy ở thế giới tu tiên tôn trọng kẻ mạnh, chỉ cần có đủ thực lực thì bao nhiêu bạn đời cũng có thể có, nhưng cô chỉ muốn mỗi một người đẹp kia thôi.
Trần Lệ nghe nói Khanh Hoan bảo Yến Hoài ưu tú hơn Thịnh Minh Huyên vô số lần trong bữa tiệc. Song lại nghe Noãn Noãn kể, đây đều do Khanh Hoan giận dỗi con bé và Thịnh Minh Huyên nên cố ý diễn vậy.
Bà ta còn ôm một phần vạn hy vọng rằng đầu óc của Khanh Hoan thật sự bị hỏng, cảm thấy Yến Hoài tàn phế, bị hủy dung kia rất tốt.
Nghe thấy Khanh Hoan quyết đoán từ chối như vậy, trong lòng Trần Lệ hừ lạnh.
Xem ra Khanh Hoan thật sự giả vờ, người nó thích hẳn là Thịnh Minh Huyên nhỉ?
Sao đứa nhỏ này không chịu hiểu rằng nó vốn không xứng với Thịnh Minh Huyên, cho dù gả cho thằng bé thì cũng sẽ không hạnh phúc!
Trần Lệ cúp điện thoại, Khanh Hoan là một đứa trẻ, không hiểu chuyện cũng bình thường thôi. Bà ta sẽ giúp Khanh Hoan tìm đúng vị trí, gả cho người thích hợp với con bé nhất. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.
Trần Lệ suy nghĩ một hồi rồi gọi cho trợ lý thân tín, nhẹ giọng dặn dò một số chuyện.
Ngày nghỉ ngơi tập thể của Thiếu Nữ Vinh Diệu đó, Khanh Hoan và bọn Quan Quán Quán cùng nhau ra khỏi chỗ huấn luyện.
Khanh Hoan bị ép ở lại lớp F, mà Quan Quán Quán và Nghê Thải là thí sinh nghiệp dư, so với các thí sinh khác thì không có fan cũng không có công ty quản lý điều động marketing, vậy nên số phiếu bầu rơi xuống, cũng ở lại lớp F. Về phần Lâm Thu Thu, tuy fan của cô ta rất nhiều nhưng đa số là fan rút thăm trúng thưởng, một phần nhỏ còn lại là antifan không chịu được diễn xuất đại tiểu thư của cô ta, miễn cưỡng chen vào hạng 60, là người cuối cùng của lớp F.
Vòng đi vòng lại, phòng thứ ba của lớp F vẫn là bốn người bọn họ.
Lâm Thu Thu còn đang hối hận: “Sớm biết vậy tôi đã bảo ba tôi mua cho tôi một trăm triệu phiếu rồi. Tôi không tin như thế mà tôi còn không vào được lớp A.”
“Cậu không bị loại đã là kỳ tích rồi.” Nghê Thải lạnh lùng đẩy kính trên mũi: “Im miệng đi.”
“Sao cậu, cái người này, không có chút đồng cảm nào vậy?!” Lâm Thu Thu lại cãi nhau với Nghê Thải, Quan Quán Quán vẫn cổ vũ họ như thường lệ.
“Tôi muốn ngồi xe đến đó.” Khanh Hoan ôm phần cánh vỡ từ linh thú của người đẹp, chỉ chỉ vào biển báo trên đường. Hôm nay Tống Hi bận việc nên để cô tự đi xe đến chung cư tìm cô ấy, trước đó đã dạy cô nên ngồi chỗ nào của linh thú rồi.
Ba tiểu phú bà dừng lại, ăn ý nhéo má Khanh Hoan, trăm miệng một lời: “Muốn tôi lái xe chở cậu đi không?”
Giọng nói vừa dứt, ba tiểu phú bà lập tức nhìn nhau như kẻ địch, suýt nữa là lao lên cắn, Khanh Hoan vội giơ tay: “Tôi muốn tự ngồi xe để đi, tôi vẫn chưa từng ngồi cái loại vừa to vừa dài như thế này.”
Từ sau khi cô trở lại đây thì đều ngồi xe dẹp dẹp, ngắn ngủn. Lúc này Tống Hi cho cô ngồi một con linh thú vừa to vừa dài, có thể chứa mấy chục người.
Quả thật là cô cũng muốn cảm nhật một chút.
“Vừa to vừa dài?” Lâm Thu Thu trợn trừng mắt: “Tôi không trong sáng nữa rồi!”
Nghê Thải hừ lạnh: “Cậu vốn không trong sáng mà!”
Hai người lại muốn bấu nhau.
Quan Quán Quán mỉm cười, vẫy tay với Khanh Hoan: “Vậy cậu mau đi đi, chú ý an toàn nhé!” Sau đó lại xúi giục Lâm Thu Thu và Nghê Thải: “Đánh nhau đi, đánh nhau đi!”
Khanh Hoan rời khỏi chiến trường, vừa đến biển chỉ đường thì đột nhiên, một chiếc xe đen dừng ngay trước mặt. Một đám đàn ông thô kệch, đẹp trai bước xuống xe, nhiệt tình giữ chặt cô rồi nhét cô vào trong xe.
Ven đường, có người tình cờ thấy cảnh này, vừa muốn lấy điện thoại ra lén báo cảnh sát thì trước mặt xuất hiện một bóng người. Người đàn ông trên mặt có sẹo, vẻ mặt dữ tợn nhìn chằm chằm anh ấy, thô lỗ cất lời: “Đó là tiểu thư nhà chúng tôi, tốt nhất là cậu đừng nên xen vào việc của người khác!”
Một người đàn ông khác có vẻ mặt hung tợn cũng nhìn sang, người qua đường liếc thấy hình xăm thanh long mơ hồ lộ ra dưới cổ tay áo căng chặt của người đàn ông thì sợ đến mức run bần bật, vội gật đầu lia lịa.
Lúc này đám đàn ông mới xoay người, lên xe từ cửa trái, phải, vây kín Khanh Hoan ngồi trong xe.
Khanh Hoan ngồi trong xe toàn trai đẹp, cảm xúc lâng lâng.
Ở thế giới tu tiên cũng có những nhóm đẹp trai lại tràn đầy nhiệt tình như vậy, tên của bọn họ là tiểu quan. Lúc kinh doanh không tốt thì họ sẽ lên phố kiếm khách.
Song, tiểu quan đó cũng có điểm mấu chốt. Xấu xí như cô thì cho dù bọn họ có nghèo chết cũng sẽ không mời chào cô.
Khanh Hoan không khỏi cảm động, cô chưa từng nghĩ đến, sẽ có một ngày cô sẽ được nhóm tiểu quan lôi đi.
Tiếc là trước đó cô đã gặp người đẹp, tuy trên đời này có rất nhiều người đẹp đẽ nhưng không biết tại sao chỉ có mỗi người đẹp mới làm cô rung động như vậy.
“Xin lỗi.” Khanh Hoan nhẹ giọng cất lời, cô không muốn làm tổn thương tấm lòng lương thiện của tiểu quan: “Tôi không thể làm ân nhân của các anh.”
Các đại ca bang Thanh Long được Trần Lệ thuê bắt cóc Khanh Hoan: ?
“Không phải là các anh không đủ đẹp.” Khanh Hoan nhìn nhóm trai đẹp đang nhíu mày, lập tức giải thích: “Là tôi, là tôi có người trong lòng rồi.” Sợ bọn họ mất lòng tin với cái ngành này, Khanh Hoan nghiêm túc nhìn mỗi người một lần: “Các anh đều rất đẹp, rất đẹp.”
Các đại ca bang Thanh Long ôm mặt, nhìn nhau, trong mắt đều có chút ngạc nhiên mừng rỡ không thể tin được.
Bọn họ rất đẹp sao?
Khanh Hoan lấy hai cái đùi gà mà cô ở nhà ăn đưa cho mình từ trong túi ra: “Tôi không có tiền gì, chỉ có hai cái đùi gà này để cổ vũ cho các anh.”
Lão đại bang Thanh Long cầm hai cái đùi gà với vẻ nghi hoặc.
Là anh ta không theo kịp trào lưu bây giờ sao?
Từ khi nào mà bắt cóc mà con tin còn đưa thù lao cho bọn bắt cóc?
“Thả tôi xuống ở giao lộ phía trước nhé.” Khanh Hoan chỉ chỉ bên ngoài.
Lão đại bang Thanh Long cảm thấy bị sỉ nhục, đưa đùi gà cho đàn em rồi rút ra một con dao gấp*, chỉ vào Khanh Hoan, giọng nói hung ác: “Đừng lộn xộn!”
(*) Chỗ này trong raw là ô vuông, nên editor dựa theo ngữ cảnh để chém :<
Khanh Hoan nhìn con dao gấp kia, đây là lần đầu tiên cô thấy một vũ khí sắc bén có thể thu lại vào vỏ như thế.
Cô hơi tò mò vươn tay ra, ngón tay vừa chạm vào lưỡi dao thì lưỡi dao lập tức cuộn lại.
Lão đại bang Thanh Long nhìn con dao bị cuộn cong lưỡi của mình một hồi, thét chói tai: “A a a a!”
“Thật sự xin lỗi, không phải là tôi cố ý đụng vào đồ của anh đâu!” Khanh Hoan cũng sợ hãi. Vậy mà cô lại làm hỏng đồ tốt của tiểu quan, cô muốn trấn an anh ta: “Anh bình tĩnh một chút, chúng ta từ từ nói chuyện.”
Lão đại bang Thanh Long mạnh mẽ lùi về sao: “A a a a!”
Cuối cùng, một tên đàn em nào đó lấy một cây dùi cui điện ra mới khiến Khanh Hoan ngồi yên được.
Cô kinh ngạc nhìn dòng điện chạy quanh cái cây dùi cui đen thui kia.
Ánh mắt dừng trên người lão đại bang Thanh Long còn đang run rẩy: “Các anh đáng sợ ghê!” Thuật sấm sét rất khó học!
Lão đại bang Thanh Long tức giận phát khóc: “Xì! Mẹ nó, mày mới đáng sợ đấy!”
Lão đại bang Thanh Long sai người tìm dây thừng trói tay chân Khanh Hoan lại, cũng nghiêm túc nói với Khanh Hoan: “Bọn ông là bọn bắt cóc! Mày tôn trọng bọn tao một chút! Hiểu chứ?”
Khanh Hoan nhìn pháp trượng sấm sét trong tay họ, cảm thấy bản thân mình bé nhỏ, yếu ớt nên ngoan ngoãn gật đầu: “Hiểu rồi.”
Xe đi rất lâu mới dừng lại, Khanh Hoan bị bọn họ đưa đến một trang viên rất lớn, ném cô lên chiếc giường trong một căn phòng rồi rời đi.
Khanh Hoan lặng lẽ đợi một lúc, cảm thấy những người đó đỡ rời đi rồi mới động đậy cổ tay, dây thừng lập tức rơi xuống một nửa.
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, Yến Hoài ngồi trên xe lăn, yên lặng nhìn Khanh Hoan.
Khanh Hoan và anh bốn mắt nhìn nhau trong chớp mắt, âm thầm nhét đôi tay đã rút khỏi dây thừng trở về.
Sau đó dây thừng chẳng nên thân mà rơi xuống.
Shift*!
(*) Nói trại đi của từ shit (như cứt).
Khanh Hoan dùng câu học từ Quan Quán Quán, mắng một câu nói tục của thế giới này trong lòng!
Tuy không hiểu nghĩa là gì nhưng cô cảm thấy phát âm rất đáng yêu.
Yến Hoài cụp mắt nhìn Khanh Hoan muốn dùng chân đá dây thừng xuống dưới gầm giường, nhàn nhạt mở miệng: “Phía dưới giường không rỗng!”
Đôi chân của Khanh Hoan xấu hổ dừng lại, sau đó bày ra tư thế quặp chân ngoan ngoãn*.
(*) Raw là 内八, tức là khi hai bàn chân xoay vào trong như này:
Xe lăn di chuyển, trong khi Yến Hoài vào phòng thì quản gia lùi người ra, đóng cửa lại. Đương nhiên, trước khi đóng cửa cũng nhìn Yến Hoài với ánh mắt lo lắng.
Ông thật sự sợ cô gái kia kích động một cái là sẽ tẩn nát thiếu gia nhà ông ngay.
Hôm nay Yến Hoài đeo mặt nạ đen, bên trên không có bất cứ hoa văn nào, màu sắc nặng nề tỏa ra hơi thở âm trầm. Bàn tay điều khiển xe lăn xinh đẹp lạ thường, ngón tay thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, làn da trắng sáng, mạch máu mờ nhạt, mang theo mỹ cảm yếu ớt, mỏng manh.
Anh dừng trước mặt Khanh Hoan, nhìn cô một lúc rồi giơ tay lên, tháo mặt nạ xuống.
Đẹp quá!
Nhìn thấy Khanh Hoan bị dọa đến hít một hơi khí lạnh, Yến Hoài cong môi trào phúng, vươn tay ra. Ngón tay như ngọc nhẹ nhàng nắm cằm Khanh Hoan, kéo gương mặt nhỏ quá mức xinh đẹp của cô đến gần.
Khanh Hoan trợn trừng mắt, nhìn gương mặt đầy vết thương dữ tợn của Yến Hoài. Cô kiên trì vài giây, cuối cùng vẫn không chịu được mà che mặt, quay đầu: “Anh không cần phải dựa gần như vậy đâu!”
“Muốn ói à?” Giọng điệu của Yến Hoài bình tĩnh, không gợn sóng.
“Không phải.” Khanh Hoan đưa mắt nhìn Yến Hoài, vẻ mặt ngấm ngầm chịu đựng: “Anh đẹp quá, tôi có cảm giác tôi sắp chảy máu mũi.”
Yến Hoài gặp chuyện không loạn, có thể ứng phó tự nhiên trong bất kỳ tình huống nào: …
“Ai dạy cô nói như vậy?” Rất lâu sau, Yến Hoài mới cất lời, ngón tay lành lạnh hơi dùng sức, bóp má Khanh Hoan, để cô nhìn thẳng vào gương mặt đáng sợ của anh.
Khanh Hoan chăm chú nhìn Yến Hoài có dung mạo như hoa, như trăng, cái mũi nóng ran.
Tí tách.
Một giọt máu mũi rơi xuống hổ khẩu* trắng lạnh của Yến Hoài.
(*) Hổ khẩu là phần giữa ngón cái và ngón trỏ
Đuôi lông mày của Yến Hoài khẽ nhướng lên, đôi mắt màu hổ phách trong veo hiếm có lộ ra một tia khó tin.
Trong sự khó tin đó còn xen lẫn sự ghét bỏ vì thói thích sạch sẽ.
“Tôi nhắc nhở cô.” Khanh Hoan vô tội chớp mắt với Yến Hoài.
Yến Hoài buông Khanh Hoan ra, rút khăn lau vết máu trên hổ khẩu, giọng nói hờ hững hơn: “Gả cho tôi, cô sẽ được lợi gì?”
Gả cho anh? Khanh Hoan sục sôi máu sói, nhanh chóng đáp lại: “Tôi sẽ có được một người đẹp!”
Yến Hoài chậm rãi nhướng mày, chăm chú nhìn Khanh Hoan với ánh nhìn chết chóc. Trong mắt anh, Khanh Hoan quá mức vui vẻ của bây giờ là một gói biểu cảm: Có đôi khi lời nói của cô quá sức ngu ngốc, khiến cho tôi không rõ cô đang nghiêm túc hay đang giả ngu. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.
Khanh Hoan bị Yến Hoài nhìn đến nỗi hơi chột dạ, rụt cổ: “Có phải anh chê tôi xấu không?” Cô mếu máo: “Tôi cũng chê bản thân mình xấu. Nhưng không có cách nào khác, tôi không thay đổi được.”
Nói rồi đôi mắt cũng đỏ hoe, vô cùng đáng thương.
“Tôi có thể hát, có thể nhảy cho anh xem.” Khanh Hoan nhớ đến điệu nhảy trong buổi thi đấu hôm qua của mình, đôi mắt vương lệ, sáng lấp lánh nhìn Yến Hoài, hơi thẹn thùng bảo: “Anh có xem chương trình Thiếu Nữ Vinh Diệu không?”
Yến Hoài không đáp.
“Anh có nhìn thấy điệu nhảy tôi cố tình nhảy cho anh không?” Khanh Hoan càng thẹn thùng hơn, “Chính là điệu nhảy bổ ván gỗ đó.”
Yến Hoài vô cảm: “Tôi thấy rồi.”
Khanh Hoan tràn ngập mong chờ: “Vậy anh...hiểu được lòng tôi không?”
Hiểu chứ, Yến Hoài lạnh lùng nhìn cô, ý muốn xem anh như ván gỗ để bổ ra chứ gì.
Khanh Hoan bị ánh mắt thâm tình của Yến Hoài làm đỏ mặt, cô biết anh nhất định sẽ hiểu cô mà, cô vui vẻ gật đầu: “Đúng vậy, chính là tình yêu của tôi dành cho anh. Giống như từng tấm ván gỗ đó, từng mảnh rơi rụng, từng tấm vỡ ầm ầm, ý là ôi chúa ơi đơn giản và dứt khoát.”
Yến Hoài lúc trước cực kỳ chắc chắn mà cảm thấy Khanh Hoan cũng chỉ là một cô gái mới lớn, dọa một cái là chạy ngay: …
Khanh Hoan thấy Yến Hoài không nói gì, chớp chớp mắt, cô muốn điều chỉnh bầu không khí một chút: “Tôi, tôi hát cho anh nghe một bài nhé?” Cô nghiêng đầu, điều động pháp lực tích cóp mấy ngày nay trong cơ thể mình, ừm, đủ để hát một bài. Cô để lộ hai cái má lúm đồng tiền nho nhỏ, giải thích với Yến Hoài: “Tôi là âm tu, có thể dựa vào những người khác nhau, tình huống khác nhau để tự động xuất hiện giai điệu và ca từ tương ứng.”
Âm thuật của cô chia làm hai loại.
Một là pháp thuật chủ động. Nghĩa là dựa theo yêu cầu của cô để hát thành giai điệu và ca từ đặc trưng, đạt đến hiệu quả như thuật ngôn từ.
Một cái còn lại là pháp thuật bị động. Xuất hiện dựa theo những người khác nhau, dưới tình huống khác nhau sẽ sinh ra ca khúc tương ứng. Nhìn chung, cái thứ hai không mang đến hiệu quả gì, chỉ là nghe hay thôi.
Dưới cái nhìn hờ hững như nhìn một bạn nhỏ chậm phát triển của Yến Hoài, Khanh Hoan nhắm mắt lại: “Để tôi xem xem, tôi sẽ tặng anh…” Cong môi cười, hai cái má lúm đồng tiền đáng yêu lại hiện ra, “Sẽ hát tặng người đẹp bài gì đây...A, có rồi!”
Cô nghĩ đến dáng vẻ của Yến Hoài, vận dụng pháp lực đến mức cao nhất.
Trước khi ca khúc được hát ra thì cô cũng không biết mình sẽ hát cái gì.
Nhưng mà cô cảm thấy, dựa vào vẻ đẹp của Yến Hoài thì nhất định sẽ hát một bài thật là cảm động.
Cô nhẹ nhàng mở miệng, giọng hát như âm thanh thiên nhiên vang ra từ môi cô: “A~”
Tiếng ca của cô thật sự hay đến nỗi khiến người ta kinh ngạc, ngay cả Yến Hoài cũng nhướng mày nhìn cô.
Đôi tay Khanh Hoan nắm lấy nhau, vẻ mặt thành kính mà tiếp tục:
“Tôi là ba của anh, tôi thật là vĩ đại, nuôi anh đến lớn như vậy mà anh còn không nghe lời, thật là muốn bốp bốp bốp vào mông anh!”
Yến Hoài suýt nữa kích động đứng bật dậy khi nghe thấy Khanh Hoan hát cái gì: …
Quản gia lo sợ, bất an đứng chờ ngoài cửa, cuối cùng cũng thấy cửa mở, thấy thiếu gia nhà ông trầm mặt đi từ trong ra thì nhanh chóng chạy đến kiểm tra một lượt, vẫn tốt vẫn tốt, còn nguyên vẹn.
Khanh Hoan vô cùng đáng thương đi theo sau, cô cũng không biết vì sao khi nghĩ đến Yến Hoài thì sẽ hát ra bài Tôi là ba của anh.
Cô còn tưởng rằng sẽ hát ca khúc tình yêu kinh điển của thế giới tu tiên, kiểu như “Em yêu anh như rang cơm trong núi lửa” gì gì đó.
Quản gia bất cẩn đối diện với ánh mắt của Khanh Hoan, ông sự đến mức run rấy, Khanh Hoan cũng bị ông dọa cho run lên: “Ông bị sao vậy?”
“Không sao, không sao.” Quản gia nhìn Khanh Hoan, trong đầu lại nhớ đến cảnh Khanh Hoan chẻ nứt một chồng ván gỗ. Ông nở nụ cười lịch sự lại có phần ngượng nghịu rồi nhanh chóng đuổi theo Yến Hoài.
Khanh Hoan cũng đuổi theo Yến Hoài, cô xoa xoa tay: “Tôi hát lại cho anh lần nữa, lần này tôi nhất định sẽ không hát tôi là ba anh đâu…”
Đáp lại cô là tiếng đóng cửa thư phòng của Yến Hoài.
Quản gia cũng bị nhốt bên ngoài, ông cứng cổ nhìn Khanh Hoan rồi khóc thầm trong lòng. Thiếu gia ơi là thiếu gia, đừng để tôi một mình bên ngoài với cô ấy chứ!
Quản gia hơi sợ!
Nguyên một ngày, Yến Hoài không hề ra ngoài, Khanh Hoan đau lòng ngồi bên bàn ăn, vừa khổ sở vừa dùng bữa.
Hu hu hu, ngon quá đi!
Những chiếc bát rỗng không nhanh chóng được chồng lên như trong phim hoạt hình, quản gia lại khiếp sợ thêm lần nữa.
Khanh Hoan cũng không quên nhờ quản gia liên lạc với Tống Hi để nói cho cô ấy rằng cô vẫn bình an, tránh cho cô ấy lo lắng. Bởi vì Khanh Hoan không biết số điện thoại của Tống Hi nên quản gia phải gọi điện thoại một vòng, từ công ty quản lý của Khanh Hoan mới liên lạc được với Tống Hi.
Buổi tối, Khanh Hoan nằm một mình trên chiếc giường lớn trống không, cô đơn mà biến tứ chi thành cần gạt nước.
Nếu người đẹp ở đây thì tốt biết bao.
Ở căn phòng ngủ xa phòng của Khanh Hoan nhất, Yến Hoài lạnh lùng xé lớp ngụy trang vết sẹo trên mặt, đứng lên khỏi xe lăn rồi đi vào phòng tắm, trong gương phản chiếu ra một gương mặt đẹp trai đến mức gần như yêu nghiệt.
Cởi nút áo trên cùng, cơ bắp cực kỳ rõ ràng, vô cùng mê người dần lộ ra.
Sáng hôm sau, Khanh Hoan còn chưa kịp liếc nhìn Yến Hoài một cái đã bị tài xế đưa về nơi huấn luyện.
Sau khi cô rời đi, quản gia dẫn người hầu lên dọn dẹp phòng ốc, ông phát hiện một món đồ trên giường, sợ đến mức suýt nhảy ra khỏi phòng.
Cuối cùng, quản gia mặc năm lớp bảo hộ, cẩn thận nhặt món đồ đó lên, đặt trong cái lồng chống đạn trong suốt, đưa cho Yến Hoài xem.
“Thiếu gia, đây là do cô Khanh Hoan để lại. Tôi nhìn thấy rất kinh dị, nhưng không biết cụ thể nó là gì.”
Yến Hoài nhìn một cục đen xì như cái giẻ lau bị xé ra, không nhìn rõ là cái gì.
Quản gia có cảm giác an toàn khi ở bên Yến Hoài, cả người cũng bình tĩnh hơn, híp mắt nhìn một lúc, hình như thấy chữ gì đó trong đám vải bùi nhùi kia. Ông cẩn thận dùng kẹp banh mặt trong của vải ra, trên mặt có hai từ được viết bằng chỉ: Yến Hoài.
Quản gia: emmmm…
Dường như ông nghĩ đến, hôm qua trước khi vào phòng Khanh Hoan còn cố ý hỏi ông tên của thiếu gia nhà ông viết thế nào.
Nếu trên cái đồ khủng bố này có tên của thiếu gia nhà ông, vậy có nghĩa thứ này là…
Quản gia nhìn về phía Yến Hoài.
Thiếu gia nhà ông trong mắt tiểu thư Khanh Hoan.
Trải qua một ngày nghỉ ngơi, tinh thần của các thí sinh đều sảng khoái, tươi mới.
Vòng công diễn đầu tiên chỉ là thi múa tập thể chứ chưa mở mic. Vòng thứ hai sẽ phải mở mic, vừa nhảy vừa hát.
Hơn nữa, vòng thứ hai là đội nhóm trong lớp, quy tắc rất không công bằng, là kiểm tra sức bùng nổ của mỗi thí sinh.
Trước khi chính thức chia nhóm, các thí sinh đều phải tham gia một khóa thanh nhạc, dựa vào điểm giáo viên đưa ra sẽ có quyền ưu tiên chọn bài hát, quyền ưu tiên lựa chọn đồng đội và quyền phân chia các part của ca khúc. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.
Nếu trong lớp thanh nhạc, thí sinh không được đạt điểm tiêu chuẩn từ giáo viên thì sẽ bị tước đoạt tư cách mở mic một cách tàn nhẫn.
Nói cách khác, trên sân khấu công diễn thứ hai, các thí sinh khác có thể khoe giọng và dáng nhảy thì họ chỉ có thể nhảy thôi.
Vòng thi này, cho dù là đối với nhóm nhỏ hay đối với cá nhân thì đều là phần kiểm tra rất khủng khiếp.
Sau khi các thí sinh nghe xong quy tắc, trạng thái hưng phấn đều biến thành lo lắng.
Mà tin xấu hơn còn nằm phía sau, đạo diễn tuyên bố, mùa thi này sẽ có tổng cộng 3 giáo viên thanh nhạc. Người thứ nhất là Thịnh Minh Huyên, vốn là đóa hoa cao lãnh*, đại thiếu gia nhà giàu không ai bì nổi, đoán mò cũng biết anh ta sẽ không dễ dàng cho người khác điểm cao.
(*) Ý chỉ người tốt đẹp khó tiếp cận, chỉ một loại cao quý, vẻ đẹp xa xôi không cách nào với tới.
Người thứ hai là ca-nhạc sĩ đoạt huy chương vàng, Kỳ Tha, nữ, 28 tuổi. Tám chín phần mười ca khúc nổi tiếng của các nhóm nhạc nữ trong nước đều do cô ấy sáng tác, thậm chí có mấy bài còn phá vỡ kỷ lục, xông thẳng vào bảng xếp hạng âm nhạc quốc tế Billboard.
Năng lực nghiệp vụ của cô ấy có quan hệ trực tiếp với độ nghiêm khắc trong âm nhạc, hai mùa trước từng mời cô ấy đến, điểm tối đa từng cho thí sinh là 7.8, điểm trung bình vừa dưới mức 6.0, ước chừng có thể khiến mười ba thí sinh tắt mic mà tham gia vòng công diễn thứ hai.
Người cuối cùng là giáo viên dạy rap, cũng là nghệ sĩ hip-hop underground đầu tiên trong nước. Tính tình của anh ấy ôn hòa hơn hai người trước rất nhiều, chấm điểm tương đối cao, nhưng thí sinh biết rap, rất ít rất ít mà về cơ bản cũng sẽ không có được điểm của anh ấy.
Có thể nói đội hình này là tổ chấm điểm tử thần trong lịch sử, các thí sinh nghe đạo diễn giới thiệu xong thì hầu như là sợ đến không dám lên tiếng.
Đạo diễn rất vừa lòng với hiệu quả này, vỗ tay: “Hôm nay, mọi người có thể tự tìm ca khúc rồi nghe trong phòng luyện tập, sau đó chọn một bài phù hợp với mình nhất. Ai biết chơi nhạc cụ thì cũng có thể chơi, đây đều là phần thêm điểm. Ngày mai, nhóm cố vấn sẽ tiến hành đánh giá mọi người lần một, những ai có thành tích đánh giá cao sẽ có thể ưu tiên lựa chọn đồng đội.”
Sau khi đạo diễn nói xong rồi giải tán, các thí sinh kêu than khắp nơi*, chỉ có phòng phú bà là bình tĩnh hơn tất cả mọi người, Lâm Thu Thu cực kỳ tự tin với giọng hát của mình, ngẩng cằm nói: “Đợi tôi lấy được quyền ưu tiên thì sẽ cố gắng cứu vớt ba người các cậu, để vương giả tôi đây đến cứu giúp sắt vụn mấy cậu!”
Nghê Thải đẩy mắt kính: “Nếu cậu thật sự muốn cứu bọn tôi thì đừng bao giờ chọn bọn tôi!”
“Grào!” Lâm Thu Thu nhào qua cắn tai Nghê Thải.
Quan Quán Quán hắng giọng, cười tủm tỉm rồi dùng âm thanh đẹp đẽ mà hát vang: “Đánh nhau đi ~ Đánh nhau đi ~”
Khán giả cười khanh khách nhìn người đẹp xào xáo đánh lộn, cũng đánh giá:
[Xem ra Khanh Hoan là người bình thường nhất trong phòng ngủ toàn cô ngốc hiếu chiến này!]
Khanh Hoan, người duy nhất tương đối bình thường nhíu mày, trầm tư một lúc rồi nghiêm túc hỏi: “Chân rua* là gì vậy? Là cái chân vịt cay rút xương ăn ngon ngon mà lần trước Quán Quán cho tôi sao?”
(*) Raw là rua 蹼, bính âm là rua pu, mà đoạn trước có nhắc đến rap, từ này trong tiếng trung phát âm là rua pu. Nữ chính không biết từ này nên mới hỏi ngang xương vậy.
Khán giả ngã xuống ầm ầm, đừng có tự vả mặt nhanh như thế chứ!
Cuối cùng bốn người đẹp nhỏ cũng vào phòng luyện tập, bắt đầu chọn bài.
Khanh Hoan đeo tai nghe, bừng bừng hứng thú nghe bài hát của thế giới này.
Quao.
Bài hát của thế giới này phong phú ghê, loại nào cũng có.
Khanh Hoan còn học cùng Quan Quán Quán, đặt bài hát yêu thích của cô lại cùng nhau để có thể cùng nghe.
Khanh Hoan rất thích nghe ca hát, lúc ăn cơm cũng mang khay đồ ăn đến phòng luyện tập để ăn.
Buổi chiều, các thí sinh lại bị tập hợp lần nữa.
Trong thời gian cuộc thi Thiếu Nữ Vinh Diệu diễn ra, có rất nhiều nhãn hiệu để ý đến phần biểu diễn của thí sinh, bọn họ chọn một số tuyển thủ có khí chất, hình tượng phù hợp với sản phẩm của họ trong nhóm thí sinh có độ nổi tiếng cao để quay thêm quảng cáo chèn vào*.
(*) Quảng cáo này là kiểu quảng cáo chèn vào giữa chương trình, do chính thí sinh trong chương trình quảng cáo, trong mấy bộ phim cũng hay có kiểu quảng cáo này.
Vòng công diễn đầu tiên có rất ít nhãn hiệu xuống tay nên những thí sinh được chọn là rất hiếm và đáng quý.
Ai cũng đều hy vọng mình trở thành một trong số ít những người ưu tú kia, rất nhiều người sau khi nhận được tin thì lén trở lại phòng ngủ trang điểm, ăn mặc tỉ mỉ rồi mới trở về.
Chu Noãn Noãn không về phòng nhưng trang điểm khá tinh xảo, bởi vì cô ta đã biết tin từ sớm rằng hôm nay sẽ có nhãn hiệu đến chọn thí sinh đi quay quảng cáo.
Phòng của bọn Khanh Hoan còn đến sớm hơn Chu Noãn Noãn, ngoài việc cực kỳ tự tin với vẻ đẹp của mình thì họ cho rằng, cho dù mình không trang điểm thì cũng là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, ba người còn lại thì lười về ký túc xá vì quá phiền phức, vừa nhận tin là họ đến đây luôn. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.
Tóc vàng thấy họ ngồi ở hàng ghế đầu, hàng ghế đầu chỉ có tổng cộng sáu chỗ ngồi mà bốn chỗ đã bị chiếm rồi.
Tóc vàng cười ha hả đi đến: “Các cậu ngồi đằng sau đi, ba người chúng tôi muốn ngồi chung một hàng.” Cô ta chỉ chỉ Chu Noãn Noãn và tóc hime.
“Muốn ngồi cùng nhau à?” Quan Quán Quán cười tủm tỉm: “Vậy các cậu ngồi ở hàng sau đi.”
“Đúng đấy!” Lâm Thu Thu cười lạnh, “Trong nhà có mấy cái mỏ quặng mà còn giả vờ làm công chúa trước mặt tôi?!”
Bọn họ muốn ngồi hàng ghế đầu không phải vì muốn lộ mặt mà bọn họ lười đi xuống hàng sau, chứ bốn người họ ngồi ở đâu mà chẳng được.
Nhưng nếu tóc vàng muốn vị trí này thì bọn cô thật sự là chẳng muốn cho.
Tóc vàng không cười nổi nữa, giọng điệu cũng lạnh lùng, cứng rắn hơn: “Các cậu đều là lớp F, độ nổi tiếng không cao, nhãn hiệu sẽ không chọn các cậu. Chúng tôi thì khác, đặc biệt là Noãn Noãn, đã có mấy nhãn hiệu lén liên hệ với cậu ấy rồi!” Cô ta nhếch miệng: “Không phải là các cậu ghen tị với Noãn Noãn nên không chịu nhường chỗ chứ?!”
Khanh Hoan bỏ tai nghe nhạc ra, cô không nghe thấy tóc vàng nói gì phía trước, chỉ nghe mỗi câu cuối nên chột dạ mà chớp mắt: “Đúng là tôi có chút ghen tị với Chu Noãn Noãn.”
Ngay lúc tóc vàng lộ ra nụ cười, Khanh Hoan lại thở dài: “Nếu mặt tôi cũng bự như vậy thì tốt rồi.”
Một từ hai nghĩa, vừa nói mặt Chu Noãn Noãn to, vừa nói đám Chu Noãn Noãn mặt dày muốn lấy chỗ ngồi. Hơn nữa, Khanh Hoan còn chân thành, tình cảm nói ra lời này, hiệu quả lại tăng gấp bội.
Nghê Thải bị chọc cười, đẩy đẩy mắt kính, nhìn về phía đám Chu Noãn Noãn: “Tốt nhất là các cậu đừng nên nói quá sớm, dựa theo tính toán của tôi thì hôm nay Khanh Hoan cũng có thể nhận được quảng cáo, và còn nhận nhiều hơn Chu Noãn Noãn nữa.”
“Tính toán của cậu?” Tóc hime chỉ nghe nói Nghê Thải là học sinh giỏi chuyên toán nhưng chưa nghe nói cô ấy tính mấy thứ này, “Cậu tính thế nào?”
“Xác suất học tứ tượng vận mệnh.” Nghê Thải thấy tóc hime không hiểu bèn mở tay, lộ ra tờ giấy gấp đông tây nam bắc.
Tóc hime phát ra tiếng cười ngạo mạn, chói tai: “Ố hô hô hô hô! Cậu tính cái xác suất học gì cơ, đều là thứ còn con nít cũng không tin!”
Nghê Thải nhướng mày: “Không tin thì cứ chờ xem!”
Chu Noãn Noãn vốn không nói chuyện giữ chặt tóc vàng và tóc hime, đi về hàng ghế phía sau. Tóc vàng ngang ngược đuổi mấy thí sinh ngồi hàng hai ra phía sau, Chu Noãn Noãn cười xin lỗi, vừa xin lỗi thí sinh bị bắt rời đi, vừa ngồi xuống vị trí trung tâm mà tóc vàng và tóc hime chừa cho cô ta.
Sau khi ngồi xuống, Chu Noãn Noãn cong mặt mày: “Tôi hy vọng Hoan Hoan cũng có thể được chọn, nhưng mà…” Cô ta dừng một chút: “Cho dù không được chọn thì Hoan Hoan cũng đừng nhụt chí.”
Quan Quán Quán cũng quay đầu lại, cong mắt nhìn Chu Noãn Noãn: “Noãn Noãn cũng dùng từ rất hay, nói cứ như cậu khẳng định mình sẽ được chọn vậy. Tôi rất thích sự tự tin của cậu!”
Chu Noãn Noãn mỉm cười bên ngoài nhưng lại âm thầm cắn răng, trong lòng mắng một câu mẹ nó.
Cô ta đã cố gắng hết sức để che dấu rồi mà vẫn bị Quan Quán Quán bắt được.
Sau khi thí sinh tụ tập đông đủ thì đại diện của nhãn hiệu bước vào. Mọi người đều rất thân thiện với những cô gái tinh thần phấn chấn, mạnh mẽ, đôi khi phía nhãn hiệu có đặt vài câu hỏi, thí sinh năng động bên dưới xung phong trả lời, không khí cực kỳ sôi động.
Nhưng cái gì nên tới thì vẫn tới, nhóm đại diện thương hiệu phải đưa ra quyết định của mình, viết kết quả rồi đưa cho đạo diễn, sau đó sẽ bước xuống sân khấu, giao lại chuyện tàn nhẫn nhất cho đạo diễn.
“Lần này, chúng ta có tổng cộng bốn cái quảng cáo chen vào.” Đạo diễn nhìn tờ giấy trong tay, lộ ra nụ cười vui mừng: “Đây là lần có nhiều quảng cáo nhất trong các mùa qua.”
Có tận bốn quảng cáo giữa chương trình!
Các thí sinh đều dựng lỗ tai lên, căng thẳng chờ đợi.
“Người đầu tiên, chúc mừng Chu Noãn Noãn!” Đạo diễn gật đầu với Chu Noãn Noãn: “Quảng cáo nước khoáng, chủ thương hiệu coi trọng khí chất đơn thuần, trong sáng của Noãn Noãn nên đã lựa chọn Noãn Noãn.”
Chu Noãn Noãn kích động mà ngượng ngùng, gương mặt phiếm hồng, khiêm tốn nói: “Cảm ơn đạo diễn, cảm ơn chủ thương hiệu, là do em may mắn thôi.” Nói xong cô ta còn ngượng ngùng lè lưỡi.
Tóc vàng đắc ý cúi người, cố ý đến gần hàng ghế đầu của bọn Khanh Hoan mà cười một tiếng: “Khanh Hoan, tôi chờ xem cậu có thể lợi hại hơn Noãn Noãn không nhé!”
Quan Quán Quán tủm tỉm quay đầu lại: “Cô có miệng thối, mời cô quay về, được chứ?”
Tóc vàng ngừng cười, suýt chút nữa lao lên liều mạng với Quan Quán Quán, nhưng bị Chu Noãn Noãn kéo lại, cô ta dịu dàng cười: “Còn ba cái quảng cáo nữa mà, lỡ đâu Hoan Hoan có thể có vài cái, cũng đâu có gì là nhất định.”
Tóc hime cũng cười: “Noãn Noãn à, đến cậu cũng chỉ có một quảng cáo thì người khác dựa vào đâu mà có vài cái? Bọn họ ở lớp F mà còn nghĩ đẹp vậy à?!”
Lâm Thu Thu quay đầu định chửi nhưng đạo diễn ở phía trước nhíu mày: “Yên lặng một chút, có muốn nghe tiếp hay không?”
“Người thứ hai.” Đạo diễn đọc một người khác ở lớp A, tên thí sinh đứng thứ hai trong buổi công diễn thứ hai, cũng là quảng cáo đồ uống, nhưng mà độ nổi tiếng lại không cao như của Chu Noãn Noãn.
“Thấy chưa? Đều là lớp A bọn tôi, hơn nữa Noãn Noãn của bọn tôi là tốt nhất.” Tóc vàng nhỏ giọng nói thầm một câu.
“Người thứ ba.” Đạo diễn nhìn Khanh Hoan: “Là Khanh Hoan của lớp F, trước giờ tôi chưa từng thấy có thí sinh lớp F nào được chọn quay quảng cáo giữa chương trình trong hai vòng công diễn, tiếp tục cố gắng nhé, Khanh Hoan.”
Cả người tóc vàng đều không tốt, gương mặt tươi cười của Chu Noãn Noãn cũng cứng lại.
Cái quảng cáo giữa chương trình kia của cô ta là do Mạnh Đóa Nhi lén liên hệ cho, nếu không thì cô ta cũng không có, sao Khanh Hoan có thể...có thể được nhãn hiệu chủ động chọn được?
Tóc hime còn muốn giãy giụa: “Chỉ có một cái, ăn may thôi…”
Dường như đạo diễn cố ý đuổi theo nhóm Chu Noãn Noãn để vả mặt, ngay khi tóc hime nói xong thì mở miệng: “Một người có hai quảng cáo, đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy. Lại chúc mừng em lần nữa nhé, Khanh Hoan.”
Vẻ mặt của tóc hime được dân mạng xem phát sóng trực tiếp làm thành gói biểu cảm [Đánh cái rắm vào miệng bạn].
Chu Noãn Noãn siết chặt ngón tay phía dưới, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay. Quan Quán Quán quay đầu lại, cười tủm tỉm nhìn cô ta: “Noãn Noãn, cậu thích Hoan Hoan như vậy, nhất định sẽ rất vui vì cậu ấy nhỉ!”
Khóe môi Chu Noãn Noãn run run, gian nan nặn ra nụ cười còn khó coi hơn khóc.
“Đạo diễn, ngài vẫn chưa nói hai cái quảng cáo giữa của Khanh Hoan là cái gì ạ!” Có một thí sinh nhắc nhở đạo diễn.
Đạo diễn lướt nhìn tờ giấy, phụt cười: “Hai cái quảng cáo của Khanh Hoan, một cái là que cay, một cái là cửa chống trộm.”
Que cay?
Cửa chống trộm?
Hai cái nhãn hiệu hoàn toàn không dính dáng gì đến nữ thần tượng khiến các thí sinh cũng phì cười theo.
Các cư dân mạng cũng tò mò đến cồn cào ruột gan. Lúc tối quay chụp quảng cáo, vậy mà lượng người xem gấp đôi bình thường chỉ để ngồi canh ở phòng livestream xem nữ thần tượng Khanh Hoan quay hai cái quảng cáo này thế nào. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.
***
Lời tác giả: Thật sự có bài “Cha là cha con”, mọi người có thể nghe một chút, nghe rất hay và còn cực kỳ hữu dụng, dù sao Lậu Lậu cũng học xong rồi.