Trong khoảng thời gian nghỉ ngơi giữa vòng ba, bốn chị gái nhóm Kẹo Ác Ma không dám đến gần bọn Khanh Hoan, cảm giác như ánh mắt của các cô ấy như muốn xông đến nuốt chửng họ luôn vậy.
Nhân viên công tác không nén nổi tò mò, hỏi bọn Khanh Hoan tại sao lại thích nhóm Kẹo Ác Ma như vậy.
“Dáng người đẹp.” Quan Quán Quán liếm môi.
“Nhảy giỏi.” Nghê Thải đẩy mắt kính.
“Còn biết ca hát.” Lâm Thu Thu cao ngạo đưa ra lời khen, tuy cô ấy không chịu thừa nhận ngũ âm của mình sứt mẻ, nhưng lại rất hâm mộ những người hát hay.
“Các chị ấy xinh đẹp.” Khanh Hoan vừa dứt lời, vẻ mặt của nhân viên công tác hơi khó tin, cả khán giả đang xem trực tiếp cũng vậy, rất nhiều người biết thẩm mỹ của Khanh Hoan bị đảo lộn.
Cô nói nhóm Kẹo Ác Ma xinh đẹp, thực ra trong mắt người bình thường là họ xấu xí.
Khanh Hoan nghĩ ngợi, cảm thấy mình nói chưa hoàn chỉnh, cô bổ sung: “Các chị ấy cười rất đẹp.”
Thẩm mỹ hiện giờ của cô đã bị đại ma vương xáo loạn, trước kia cô thấy mình xấu, nhưng bây giờ càng nhìn càng thấy mình đẹp mắt. Trước kia cảm thấy quầng thâm và mụn rất xinh, nhưng bây giờ thì thấy chúng cũng xinh thường thường thôi, và cô còn muốn chúng mọc lên mặt người nào đó nữa kìa.
Song cô có thể khẳng định rằng khuôn mặt tươi cười của các thành viên nhóm Kẹo Ác Ma rất đẹp.
Đây không phải kiểu đẹp thỏa mãn thị giác, mà là cảm giác thoải mái dâng từ trong lòng lên.
Khanh Hoan cảm thấy mình đã bị đại ma vương thối tha kia thay đổi.
Nhưng cô cũng phải thừa nhận, sự thay đổi này không phải là một chuyện xấu.
[Chắc là nụ cười xinh và dáng người đẹp có ý nghĩa khác với Khanh Hoan “u mê sắc đẹp khác người” nhỉ?]
[Ha ha ha, lúc Đại Bàng Nhỏ nói các chị trong nhóm Kẹo Ác Ma xinh đẹp là lòng em giật thót, còn tưởng rằng sắp bị mù mắt ấy chứ. Nhân tiện cũng chia sẻ luôn, em được nhóm Búp Bê SD đề cử nhảy hố, sau này em cũng là fan của Kẹo Ác Ma luôn nhé~]
[Có ai mà không thích chị gái vừa xinh vừa mạnh mẽ chứ? Tôi chỉ đang hận đời, sao trước kia không cho tôi biết tổ hợp báu vật này nhỉ?! Cảm ơn bốn cô ngốc nhóm Búp Bê SD nha, nếu không phải bọn họ hò hét, gào rú thì có thể tôi lại bỏ lỡ các chị gái thần tiên vừa ngầu vừa mạnh mẽ này rồi!]
[Nữ nổi dậy rồi thì nam còn tác dụng gì nữa? Mạnh dạn đề cử chương trình cho các chị thêm cảnh quay, bọn em thèm muốn cơ thể của các chị! Hí hí.]
Tuy nhóm Trần Thanh Tranh không thấy được bình luận trên màn hình, nhưng bọn họ cảm nhận được phần cổ vũ của nhóm Khanh Hoan sẽ thu hút sự chú ý cho nhóm bọn họ.
Nhớ đến trước đó, bọn họ còn định lợi dụng bọn Khanh Hoan để ké nhiệt độ thì cả bốn người nhóm Kẹo Ác Ma đều đỏ mặt.
Để đền bù sai lầm, trước khi vòng đấu tiếp theo bắt đầu, bốn chị gái đã kéo nhóm Khanh Hoan đứng kế bên sẵn sàng hò hét cỗ vũ đến.
Thậm chí Lâm Thu Thu còn được Trần Thanh Tranh khiêng qua đám người rồi ném lên sân khấu.
Có nam khách mời không có mắt muốn đẩy bọn Khanh Hoan xuống, bốn chị gái lập tức trở thành bầy sói ác dưới địa ngục, hung hăng nhe răng, khiến nam khách mời sợ đến nỗi tự nhảy xuống sân khấu.
Bọn Khanh Hoan cũng định nói rõ với bốn chị gái nhóm Kẹo Ác Ma rằng bọn họ thật sự không muốn nhảy, nhưng bốn chị gái đã bật chế độ chém giết, dùng giọng điệu hung tàn để thốt lên lời nói dịu dàng nhất: “Ngoan! Đứng sau các chị là được! Các chị sẽ bảo vệ mấy đứa!”
Bọn Khanh Hoan: Không dám lên tiếng.jpg
Khi tiếng còi vang lên lần nữa, bọn Khanh Hoan đứng trong bức tường người do bốn chị gái nhóm Kẹo Ác Ma tạo thành.
Giống bốn con cừu non bất lực, yếu đuối chụm lại một chỗ.
Mà đạo diễn người người tinh ý thế nào?
Từ lúc bọn Khanh Hoan cổ vũ cho nhóm Kẹo Ác Ma, ông đã nhạy bén cảm giác được có một đề tài sắp được sinh ra từ chương trình của mình.
Vì vậy ông cố ý để nhiều máy quay ghi hình bọn họ hơn.
Quả nhiên, khán giả từ ha hả từ đầu đến cuối:
[Ha ha ha, đúng là những cô gái đáng yêu, bạn giúp tôi một lần, tôi phải giúp lại bạn một lần. Không muốn sao? Các chị đây nói cho mà biết: Không thể nào!]
[Lúc các chị gái nhóm Kẹo Ác Ma nói phải bảo vệ bọn Khanh Hoan, tui cảm thấy bọn họ như sợ đến phát khóc luôn á, ha ha ha, tui cũng muốn có mấy chị gái xinh đẹp vừa dữ vừa dịu dàng này!]
[Có đẩy thuyền CP nhóm chị chị em em không? Nhóm nữ hoàng rít gào x nhóm sói con háo sắc, có ai đẩy thuyền chị em ba xàm này với tui không?]
[Lúc tiếng còi vang lên cũng là thời gian tàn sát! Dưới sân khấu thì run bần bật, lên sân khấu thì ném từng người một. Các chị Kẹo Ác Ma dễ thương quá!]
“Không cần cảm ơn đâu.” Trước khi nhóm Trần Thanh Tranh nhảy xuống sân khấu còn đụng bọn Khanh Hoan: “Đều là chuyện bọn chị nên làm!”
Bọn Khanh Hoan sẵn sàng làm kẻ lười và chỉ muốn làm kẻ lười: …
Vòng này, đạo diễn phát đơn khúc từng nổi như cồn của nhóm Kẹo Ác Ma sáu năm trước.
Vốn dĩ nhóm Trần Thanh Tranh còn đang lo lắng, đám đàn em sáu năm trước vẫn còn là con nít không thể nhảy vũ đạo của họ được.
Nhưng tất nhiên, bọn họ lo thừa rồi.
Âm nhạc vừa vang lên, bốn người nhóm Búp Bê SD đã pose dáng theo nhịp điệu.
“Wow.” Bốn chị gái nhóm Kẹo Ác Ma ngạc nhiên, vậy mà bốn đứa nhỏ này biết nhảy vũ đạo của họ.
Các chị gái vui mừng lập tức cổ vũ cho nhóm Khanh Hoan, trong lúc dạo nhạc, họ lớn giọng khen ngợi đủ điều, rồi còn chứng minh bọn Khanh Hoan sẽ thắng vòng này qua nhiều góc độ khác nhau.
Đúng là xịn xò không ai đọ nổi!
Phần nhạc dạo kết thúc, điệu nhảy chính thức bắt đầu, bốn chị gái phấn khích hơn nhóm Khanh Hoan cũng dừng lại.
Quan Quán Quán, Nghê Thải và Lâm Thu Thu không biết, nhưng Khanh Hoan đứng dưới cuối đều theo kịp các lời nhắc nhở của sàn nhảy, song dường như sàn nhảy mà tổ chương trình chuẩn bị có vấn đề, chậm hơn bài hát nửa nhịp, nên trông bọn họ như một dancer ở thế giới khác.
Nghê Thải và Lâm Thu Thu bị mù nhảy và nhảy ra hai phong cách khác nhau.
Quan Quán Quán thì biết nhảy, nhưng bên cạnh cô ấy có Khanh Hoan luôn nhảy chậm nửa nhịp khiến cô ấy dù có bình thường cũng có vẻ bất bình thường.
[Đây là “tôi đến làm trò hài trên sân khấu lớn” trong truyền thuyết sao? Ha ha ha, tại sao chung nhóm với nhau mà có thể nhảy loạn xạ như vậy hả?]
[Tin nóng: Búp Bê SD không có linh hồn nhóm, chỉ có tình bạn plastic là tràn đầy. Trước đây đã có tiền lệ bốn người hát bốn bài khác nhau trong một phòng, lên weibo tìm từ khóa “Búp Bê SD hát lộn xộn” là ra nhé.]
[Mọi người xem ống kính quay bốn chị gái Kẹo Ác Ma đi, bốn chị ấy không cười nổi nữa luôn, thậm chí chị gái nhóm trưởng còn siết chặt nắm tay, chắc bây giờ họ rất muốn kéo nhóm Khanh Hoan xuống sân khấu nhỉ?! Ha ha ha!]
Mấy vòng sau nữa, bốn chị gái nhóm Kẹo Ác Ma vẫn muốn đẩy đám Khanh Hoan lên sân khấu, để bọn họ kiếm thêm điểm, nhưng nhóm em gái đã trải qua sự mệt mỏi một lần chợt thức tỉnh ý thức của kẻ lười, trước khi các chị gái kịp ra tay thì họ đã đẩy các chị lên sân khấu, sau đó vừa xin lỗi vừa không cho các chị ấy xuống khỏi sân khấu.
Đương nhiên, các chị gái nhóm Kẹo Ác Ma bị bọn Khanh Hoan giữ lại trên sân khấu cũng phản kháng mãnh liệt.
Khung cảnh kia quá hung tàn nên các khách mời xung quanh cũng tự động tránh ra, thà cùng chen chúc, xô đẩy ở sân khấu bên cạnh cũng không đi tìm đường chết.
[Đây là lần đầu tiên tui thấy có người hành động kịch liệt như vậy chỉ để đối thủ của mình thắng á!]
[Ha ha ha, các chị em đều là người tàn nhẫn, xem coi các khách mời khác sợ hãi thế nào rồi kìa!]
[Đại Bàng Nhỏ của bọn mình tuyệt vời quá! Nhóm họ có bốn người, mà một mình em ấy giữ tận ba chị gái, ba người còn lại phải hợp sức mới chặn được một người.]
[Chẳng lẽ điều kinh ngạc nhất không phải là Khanh Hoan vừa nhẹ nhàng áp chế ba chị gái, vừa nói xin lỗi họ với vẻ mặt cực đáng thương hả?]
[Không ngờ Khanh Hoan lại đi theo hình tượng nữ cường, hí hí, tôi thích nhất các em gái trông mềm mại nhưng thật ra rất mạnh mẽ đó!]
Kết thúc vòng thứ ba, nhóm Khanh Hoan giành được thêm 100 điểm, yên ổn làm nhóm đứng chót như ý nguyện, trở thành nhóm người công cụ trong vòng PK cuối cùng.
Trước vòng đấu PK, các khách mời được tổ chương trình đưa đến nhà hàng được sắp xếp để dùng bữa.
Đó là nhà hàng bò nổi tiếng ở địa phương.
Nhưng mà không phải tất cả mọi người đều được ăn ngon nhất, quyền lợi của bữa trưa được phân bổ dựa vào thành tích từ cao đến thấp.
Chẳng như hạng nhất có thể ăn cả bàn, hạng hai chỉ có thể ăn hai món chính, phần còn lại… thuộc về nhóm Khanh Hoan, mỗi người bọn họ chỉ được ăn một muỗng duy nhất.
Người thích ăn nhất trong Búp Bê SD là Khanh Hoan, nhìn thấy đồ ăn đã được dọn sẵn sàng trong phòng bao, cô là người tích cực nhất, vui sướng chạy đến bên bàn, đeo khăn ăn lên rồi lấy mấy cái muỗng cho các thành viên khác trong nhóm.
Khi nghe nói có nhiều đồ ăn ngon như vậy, mà bọn họ chỉ được ăn một muỗng, Khanh Hoan chợt cứng đờ. Đôi mắt to tròn ngập tràn vẻ khó tin, ngơ ngác giơ thìa giữa không trung.
Vẻ mặt này của cô khiến người ta rất đau lòng, bình luận trên màn hình toàn là bảo ê-kíp cho cô ăn đi.
[Đứa nhỏ gầy thế này mà mấy người nỡ để con bé đói sao? Chương trình không có tâm!]
Đương nhiên tổ chương trình không thể phá quy tắc vì Khanh Hoan, nhưng bọn họ cũng động lòng bởi khuôn mặt đáng thương của cô nên cũng bày cách cho cô, họ nói rằng trước kia cũng có khách mời chỉ ăn được một thìa, song người ta đã đặt đầy đồ ăn lên muỗng, thế là một muỗng cũng ăn được kha khá đồ ăn.
Khanh Hoan cũng không tiếp thu gợi ý của tổ chương trình, cô dùng đôi tay gầy yếu nắm chặt hai bên thìa, vừa nuốt nước miếng nhìn bàn ăn ngon, vừa kéo giãn cái muỗng, khiến nó từ một cái muỗng nhỏ hơn nửa bàn tay thành cái đĩa to bằng bàn tay.
Tổ chương trình: ?
Khán giả: ?
“Thật sự chỉ ăn được một muỗng thôi sao?” Khanh Hoan vẫn không từ bỏ ý định, lại hỏi đạo diễn đang há hốc mồm một lần nữa, sau khi thấy đạo diễn gật đầu thì Khanh Hoan thở dài, tiếp tục niết “cái đĩa” trong tay, làm nó ngày càng rộng ra.
Đương nhiên Khanh Hoan cũng không bỏ quên các thành viên khác, cô biến thìa của mọi người thành một cái đĩa.
Với kỹ thuật sắp xếp độc đáo và vi diệu của mình, cô chuyển tất cả những món ngon trên bàn vốn là để làm bọn họ thèm thuồng sang bốn cái “đĩa” của mình.
Toàn bộ quá trình đều rất bình thản, giống như đang lột vỏ chuối cho mọi người vậy, bản thân cô cũng không cảm thấy đây là chuyện gì lớn lao.
[Cho hỏi, cái muỗng mà tổ chương trình đưa cho Khanh Hoan được làm từ đất sét sao? Sao cô ấy có thể nhào nặn cái thìa như cục bột vậy?]
[Tuy hơi giật mình nhưng cũng không có gì ngạc nhiên lắm, dù sao bọn tôi cũng đều là fan cũ từng thấy Khanh Hoan dỡ cánh cửa xuống và khiêng chạy mà.]
[Ha ha ha, cảnh này hề hước thế?! Vì chỉ được ăn một muỗng, nên đành phải làm cái muỗng to ra một chút, Khanh Hoan đúng là fan cứng của ăn uống + nghệ nhân lâu đời.]
[Tổ chương trình: Nghĩ kiểu gì cũng không nghĩ đến, đụng phải tay chơi đáng gờm rồi!]
Thời gian ăn trưa kết thúc, đạo diễn vẫn còn cầm cái thìa, nghĩ mãi không ra, rốt cuộc là Khanh Hoan đã làm cách nào để biến cái thìa vừa cứng vừa bé thành cái đĩa to.
Vòng PK cuối cùng bắt đầu, bởi vì nhóm Khanh Hoan phải đảm đương NPC trong trò chơi nên đã được nhân viên công tác dẫn đi hóa trang.
Đợt PK cuối cùng được tiến hành dưới hình thức thoát khỏi căn phòng bí mật, địa điểm là ở một bệnh viện bỏ hoang.