Thế thân của bạch nguyệt quang càng ngày càng đẹp

“A a a, tôi không ra đâu, tôi sợ lắm!!!”
 
Tiếng hét thảm thiết phát ra từ nhà kho trên lầu một của bệnh viện bỏ hoang. 
 
Người phát ra âm thanh này không phải là khách mời, mà là một trong bốn con zombie - Lâm Thu Thu. Năm phút trước, bọn họ nhận được chỉ thị phải ra ngoài đi dạo từ đạo diễn. 
 
Đại tiểu thư Lâm sĩ diện nâng cằm, catwalk ra ngoài, vừa mới đi được ba bước đã bị hình nộm người mà tổ chương trình bố trí dọa sợ mất mật, hình tượng trăm năm bị tiêu hủy trong một giây, tư thế vừa quay đầu là bỏ chạy ngay của Lâm Thu Thu khiến mọi người đều phải khen là chuyên nghiệp.
 
Trong camera ban đêm, Lâm Thu Thu giống như một con bạch tuộc, cố gắng bấu víu tay chân vào khung cửa, không cho Nghê Thải kéo mình ra ngoài. 
 
Khanh Hoan đứng bên cạnh vừa giơ gương, vừa giơ đèn pin an ủi Lâm Thu Thu: “Đừng sợ, cậu xem, chúng ta cũng rất đẹp mà…”
 
Lâm Thu Thu bị bản thân mình và Khanh Hoan trong gương dọa sợ đến nỗi dựng tóc gáy: “ĐM! Đây là hai sinh vật gì vậy? Sao lại trông như thế này?” Càng nói giọng càng nghẹn ngào, hình tượng đại tiểu thư cành vàng lá ngọc lại xuất hiện: “Hu hu hu, không làm nữa đâu, để tớ về nhà thừa kế tài sản đi, bổn tiểu thư không muốn nỗ lực nữa…”
 
Cả phòng livestream đều cười nghiêng ngả. 
 
Thú vị hơn nữa là có khách mời bị tiếng la hét chân thật của Lâm Thu Thu thu hút, tưởng là đồng đội bị dọa bèn xông đến với ý định cứu người, cậu ta kéo tay Khanh Hoan rồi bỏ chạy, một đám trai trẻ còn vây quanh an ủi Khanh Hoan một cách rất manly: “Đừng sợ, NPC đều là giả, không có gì đáng…”
 
Chữ “sợ” còn chưa kịp thốt ra, Khanh Hoan đã rọi đèn pin vào ngay mặt mình, lịch sự hỏi: “Tôi hỏi… có phải các cậu tìm nhầm người rồi không?”
 
Cậu tiểu thịt tươi kia sợ đến nỗi phanh gấp lại, đám người mới nói NPC đều là giả, không có gì đáng sợ “dũng cảm” chuyển hướng, hoảng loạn bỏ chạy. 
 
Vừa chạy vừa hét lớn: “Zombie lại tiến hóa rồi!! Còn cải trang thành người bị hại, kêu la thảm thiết để lừa mình đến! Mọi người cẩn thận đấy!”
 
Khanh Hoan - zombie bản tiến hóa tự nhiên bị lôi đi rồi lại bị vứt bỏ trong giây lát, chậm rãi đánh một dấu chấm hỏi.
 
Nhân viên trong phòng quan sát người nghiêng ngả, khán giả còn cười điên cuồng hơn. 
 
Đám tiểu thịt tươi vừa định thở phào nhẹ nhõm vì đã thoát được mai phục của zombie, thì lại thấy một bóng dáng đứng chắn ở cuối con đường chạy trốn. 
 
Khán giả xem chương trình híp mắt phân biệt, hóa ra là Quan Quán Quán luôn cười tủm tỉm, Phật hệ* nhất trong nhóm SD. 
 
(*) Phật hệ: Chỉ những người không có tham vọng, sống nhàn nhã qua ngày. 
 
À, thế thì không sao. 
 
Cô gái này cực kỳ dịu dàng. 
 
Giống như khán giả, nhóm tiểu thịt tươi cũng cảm thấy chị gái zombie có vẻ thân thiết và tốt bụng.
 
Vừa định nũng nịu xin chị gái cho qua thì thấy chị zombie thân thiệt giơ một cái búa to từ sau lên. 
 
Tuy là đạo cụ của nhân viên công tác, nhưng…
 
Đám tiểu thịt tươi vẫn sợ hãi hét chói tai.
 
“Chạyyy!” Lại cùng nhau chuyển hướng một lần nữa. 
 
Nhóm tiểu thịt tươi chạy đằng trước, Quan Quán Quán xách búa điên cuồng đuổi theo sau, vừa chạy vừa cầm búa cười hì hì, giọng nói ôn hòa, cực kỳ quan tâm đến họ: “Mấy cậu đừng chạy, lỡ như mà vấp té thì chị đây sẽ thấy đau khổ khi đánh các cậu đấy!”
 
Trong tiếng cười mơ hồ của Quan Quán Quán, đám tiểu thịt tươi chân dài lại chạy nhanh hơn. 
 
[Há há há, thảm ghê ta ơi, hóa ra Quán Quán thiện lành nhất nhóm Búp Bê SD lại là thâm hiểm như vậy, ngầu quá xá!]
 
Nhóm tiểu thịt tươi đang chạy trốn chợt nhận ra một vấn đề, đây là hành lang cụt, chỉ có một cửa ra là nơi Quan Quán Quán đang chặn lại. 
 
Thế thì zombie mới bị bọn họ vứt bỏ đi đâu rồi?!
 
“Mọi người cẩn thận. Zombie xuất hiện lúc trước đang nấp ở đâu đó rồi!” Một chàng trai nhận ra điều này, vội nhắc nhở đồng đội: “Rất có thể sẽ đột ngột xuất hiện, đánh lén chúng ta…”
 
Cậu ta còn chưa nói xong thì bên cạnh có giọng nói vang lên.
 
“Mấy người đang tìm tôi sao?”
 
Đám tiểu thịt tươi khó khăn quay đầu lại, phát hiện một đống ma-nơ-canh, không biết vì lí do gì mà chúng được xếp thành hình trái tim kỳ dị, còn con zombie lúc trước đang đứng bên trong, giơ cao gương và đèn pin, trái ôm phải ấp.
 
Hình ảnh thật sự quá kinh dị. 
 
Nhóm tiểu thịt tươi sợ đến nỗi chân nhũn ra như cọng bún, run rẩy lên án: “Con zombie này biến thái quá!”
 
Khanh Hoan chỉ đơn thuần muốn chụp hình với ma-nơ-canh xinh đẹp: …
 
Cô biến thái hả?
 
[Chậc chậc, đúng là không nhìn ra Khanh Hoan là chuyên gia tâm lý con người, nhìn xem các chàng trai sợ đến mức nào kìa, đáng thương quá, tui không nỡ xem một lần nên đã quay màn hình lại rồi, ha ha ha.]
 
“Đừng sợ, đừng sợ. Chị sắp bắt được các cậu rồi!” Quan Quán Quán xách búa chạy đến. 
 
Đám tiểu thịt tươi đáng thương bị dồn xuống cuối hành lang, Nghê Thải và Lâm Thu Thu cũng tụ hợp lại. Vừa nãy Lâm Thu Thu kêu gào thảm thiết như vậy, nhưng đứng trước mặt tiểu thịt tươi, cô ấy vẫn bày ra dáng vẻ ưỡn ngực ngẩng cao đầu, kiêu ngạo như một con khổng tước, chỉ là bàn tay vẫn nắm chặt góc áo của Nghê Thải không buông mà thôi. 
 
Bốn con zombie kỳ quái vây quanh đám tiểu thịt tươi đang run bần bật, càng ngày vòng vây càng thu hẹp.
 
NPC không thể loại bỏ người chơi, nhưng có thể bao vây người chơi trong căn phòng trống, nếu đến tận lúc trò chơi kết thúc mà họ không thể thoát khỏi vòng vây thì được tính là thất bại.
 
Mỗi lần có người chơi bị nhốt lại, sẽ có loa thông báo, nhắc nhở những người chơi may mắn sống sót.
 
Các khách mời vốn đã sợ hãi trong bóng tối, lại còn đột nhiên nghe thấy dòng thông báo dài dằng dặc, nội dung là có năm, sáu vị khách mời đã bị “tóm cổ cả bọn”, khiến họ giật thót tim. 
 
“Sớm biết vậy đã không gây sự với mấy người nhóm Búp Bê SD rồi!” Nam khách mời đi theo các chị gái nhóm Kẹo Ác Ma lầm bầm: “Bốn người họ kinh khủng quá!” Anh ta cảm giác được thành viên nhóm Kẹo Ác Ma đang nhìn mình, bèn nhanh chóng nở nụ cười: “Nhưng mà các chị cứ yên tâm, em sẽ bảo vệ mọi người!”
 
Dù sao trong đây cũng tối đen như mực, ttt cũng không thèm kiểm soát biểu cảm nữa, chị ấy trợn mắt: “Thế thì cậu buông chân tôi ra trước đi được không?!”
 
Nam khách mời vừa nãy tưởng đám hình nộm sau cửa là bọn Khanh Hoan, sợ đến nỗi ngã xụi lơ xuống đất, ôm chầm lấy chân của ttt ngại ngùng cười trừ, lổm ngổm bò dậy rồi núp sau lưng nhóm ttt: “Các chị đi trước đi, em sẽ bảo vệ mọi người ở phía sau!”
 
“Chị đây quý trọng mạng sống lắm, cậu đi trước đi!” ttt vô cảm ném tiểu thịt tươi đang trốn đằng sau ra ngoài. 
 
[Há há há, “Chị đây quý trọng mạng sống lắm, cậu đi trước đi!”. Chị gái nhóm Kẹo Ác Ma cũng cứng ghê! Vừa ngầu vừa đáng yêu, tui trở thành fan của chị ấy mất rồi!]
 
Tiểu thịt tươi bị bắt đi trước dò đường, mặt trắng bệch như vôi, nhích một chân về phía trước, dừng lại vài giây rồi mới thút thít kéo chân còn lại theo. 
 
Đã sợ hãi đến thế rồi mà ngoài miệng còn liên tục bảo các chị đừng sợ, có em ở đây.
 
Hình tượng vồn vã giả dối khiến người ta chán ghét, nhưng càng xem lại càng thấy thú vị. 
 
Có khán giả cười đau bụng, không nhịn được bèn bình luận:
 
[Tôi thích show giải trí giống thế này nè, mọi người không công kích hay phốt nhau, mà các đặc điểm thể hiện ra bên ngoài của họ rất đáng yêu.]
 
Lúc sóng bình luận đang vui vẻ, hòa thuận thì tiểu thịt tươi lấy hết can đảm để vén tấm rèm chắn đường, sau khi vui mừng phát hiện đằng sau không có thứ gì đáng sợ, bèn vui vẻ báo cáo: “Chị, chị ơi, ở đây an toàn, chắc nhóm Khanh Hoan không có ở bên này đâu!”
 
Âm thanh của anh ta vừa dứt, bên khung cửa cách tấm rèm mấy mét xuất hiện một cái đầu được rọi đèn pin, theo sau đó là ba cái đầu lần lượt nhú lên. 
 
Bọn họ lẳng lặng nhìn nụ cười dần đông cứng của tiểu thịt tươi, thân thiện chào hỏi: “Hi~ đang nói đến chúng tôi sao?”
 
[Bính boong! Bé đáng yêu mà bạn gọi đã online!]
 
Bình luận chạy ngang trên đầu tiểu thịt tươi đang “mất kết nối”, niềm vui khi người khác gặp họa quá rõ ràng.
 
“Aaaa!” Tiểu thịt tươi sợ dựng tóc gáy, nhảy bổ vào lòng ttt: “Chị ơi cứu mạng! Mau bế em chạy đi!”
 
Ttt thích nâng tạ ôm tiểu thịt tươi đang hoảng sợ đi về phía bọn Khanh Hoan, trong mắt không hề có sự sợ hãi, mà chỉ tràn ngập niềm vui bất ngờ khi gặp người quen tại chốn này. 
 
Chị ấy đặt tiểu thịt tươi trước mặt bọn Khanh Hoan, giọng nói nhẹ nhàng: “Của các em đây.”
 
Cùng lúc đó, ba thành viên còn lại có cùng sở thích cử tạ cũng bắt tất cả những tiểu thịt tươi muốn đi theo bảo vệ họ. 
 
Nhẹ nhàng chồng bọn họ thành núi trước mặt các em gái nhóm Búp Bê SD.
 
“Các em mang hết đi đi, nếu không đủ thì bọn chị lại bắt thêm giúp các em.” Các chị gái nhìn bốn em zombie, trong mắt tràn ngập tình yêu của người mẹ. 
 
Nhóm tiểu thịt tươi muốn ké ống kính của họ: ???
 
Sao bọn họ cứ cảm thấy họ là người bị lợi dụng ngược nhỉ?
 
[Adu! Không ngờ rằng có thể làm như thế này! Các chị gái Kẹo Ác Ma cưng chiều các em Búp Bê SD quá! Xin hãy khóa chặt bọn họ lại với nhau, tôi sẽ nuốt luôn chìa khóa!]
 
[Mấy cậu cho rằng bọn tôi giữ mấy cậu lại để bảo vệ bọn tôi sao? Thật ra các cậu chỉ có thể biến thành lương thực dự trữ cho các em gái zombie của bọn tôi thôi! Ha ha ha, em đẩy thuyền liền tay luôn nha!]
 
[Trời má, lại còn nếu không đủ thì có thể bắt tiếp cho các em, các chị gái Kẹo Ác Ma ơi, các chị tỉnh táo lại chút đi, không thể cứ ai đẹp là đi theo người đó đâu, các chị là người chơi đội bên kia, đừng giúp NPC chứ!]
 
“Cảm… ơn… chị…” 
 
Bọn Khanh Hoan cũng không khách sáo, sau khi cảm ơn bốn chị gái bằng chất giọng cứng đờ của zombie, họ lập tức kéo chân một đám người rời đi. 
 
Trước mặt bọn Khanh Hoan, bốn chị gái còn có thể miễn cưỡng giữ hình tượng, chỉ âm thầm lan tỏa yêu thương qua ánh mắt. Đến khi bọn Khanh Hoan đi rồi thì bọn họ không thể kiềm chế nổi nữa, kích động hét lên: “A a a, vừa nãy tớ căng thẳng muốn chết!”
 
“Tớ cũng vậy nè! Lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Hầy, các em ấy thật sự đáng yêu quá!”
 
“Thật sự muốn cưng nựng mấy đứa đó ghê!”
 
“Zombie dễ thương như vậy, nếu có thể nuôi một em thì tốt biết bao!”
 
Sự tương phản của bốn người chị cool ngầu trở thành fan nhỏ u mê đã bắn trúng tim của các khán giả. 
 
Thời gian trò chơi đã trôi qua hơn nửa, và hơn một nửa khách mời đã bị bọn Khanh Hoan bắt giữ, nhóm ttt lại càng chủ động nhốt mình trong một căn phòng, giúp bọn Khanh Hoan lập thêm “công trạng”.
 
“Bốn con zombie kia cứ đi lòng vòng bên ngoài, chúng ta không thể làm nhiệm vụ được.” Những người sống sót trốn trong góc phòng, bàn bạc cách đối phó. 
 
“Bọn họ đáng sợ quá, cười hì hì rồi kéo người ta đi hết.” Hôm nay Ngô Ân bất ngờ gặp may, đến giờ vẫn chưa bị loại, nhưng anh ấy cũng sợ chết khiếp.
 
“Thật sự không có cách nào loại bọn họ sao?” Một MC cố định khác chau mày hỏi: “Bốn người họ cứ như Tào Tháo ấy, vừa nhắc là có mặt ngay, nếu không khống chế được bọn họ thì ai dám đi tìm chìa khóa của căn phòng bí mật chứ?!”
 
Dường như đạo diễn cũng cảm nhận được lực sát thương khủng khiếp của bọn Khanh Hoan, ông không cho họ hành động chung nữa mà yêu cầu họ tách ra để đi tìm các khách mời khác. 
 
Đây là cách giảm sức chiến đấu của họ, ngoài ra còn một tuyệt chiêu khác…

 
Một khách mời thở hổn hển, bò vào “lô cốt”, nơi tập trung những người sống sót, xúc động giơ cái hộp vàng trong tay lên: “Mọi người nhìn xem, tôi tìm được cách đối phó với NPC rồi!” 
 
Ngô Ân “trời sinh bỉ ổi” lập tức định hớt tay trên, nhưng lại bị các khách mời biết rõ tính tình của anh ấy đè xuống. 
 
Anh hùng tìm được chiếc hộp vàng ngồi trên người Ngô Ân, cẩn thận mở hộp ra, một máy nhắn tin* lọt vào tầm mắt của mọi người, kế bên còn có chiếc Ipad mini.
 
(*) Máy nhắn tin là một thiết bị viễn thông không dây nhận và hiển thị tin nhắn chữ và số hoặc tin nhắn thoại.

 
“Uầy, tổ chương trình hào phóng thế, đưa đạo cụ cao cấp thế này!” Hiếm khi MC cố định mở lời khen tổ chương trình hào phóng: “Đạo cụ quý giá thế này, chắc là có uy lực lắm đây!”
 
Mọi người ba chân bốn cẳng mở Ipad, khuôn mặt của đạo diễn xuất hiện trong màn hình, vẻ mặt nghiêm túc đến buồn cười, dáng vẻ nhập vai diễn sâu của ông khiến khách mời cười ha hả. 
 
Đạo diễn sinh động kể lần trốn khỏi căn phòng bí mật này là chiến dịch mấu chốt của con người chống lại zombie, nếu đã là chiến dịch thì chỉ mỗi mình khách mời chiến đấu sẽ không ổn, bọn họ không đấu lại zombie.
 
Thế nên đã có sự tồn tại của bộ đội đặc chủng, chỉ cần khách quý mở máy nhắn tin thì có thể gọi họ đến, bọn họ có thể trợ giúp khách mời khống chế zombie. 
 
Đặc biệt là người chỉ huy của nhóm bộ đội đặc chủng, anh có thể thuần phục đám zombie và khiến chúng phục vụ cho con người. 
 
“Tốt quá rồi!” Ngô Ân nằm dưới mông của mọi người, chảy dòng nước mắt cảm động: “Nhận loại được cứu rồi!”
 
“Chỉ huy hả? Vừa nghe đã biết là người rất xuất sắc!” Một nữ khách mời thường trực thốt lên: “Có phải tổ chương trình muốn giấu khách mời không? Quào, có khi nào anh ấy rất đẹp trai không ta?”
 
“Tổ chương trình không làm người một thời gian rất lâu rồi, em quên lần trước họ hứa ghép đôi ngẫu nhiên nam khách mời với một nhóm nữ nào đó trong tập đặc biệt à, kết quả lại mời đến một nhóm nam vận động viên cử tạ, cánh tay còn bự hơn cả chân anh nữa…” Một nam khách mời cố định lập tức đánh gãy mộng tưởng của nữ khách mời. 
 
[Tôi vẫn còn nhớ lần đó, nhóm Ngô Ân phấn khích và mong chờ lắm, còn cướp keo xịt tóc để tạo hình nữa, kết quả là một nhóm vận động viên cường tráng bước ra, ha ha ha, cái tập đó làm tôi cười đau bụng!]
 
[Vậy nên, chỉ huy lần này sẽ là ai nhỉ? Ruồi bọ xoa tay*, mong chờ-ing.]
 
(*) Đây là ngôn ngữ mạng, dùng để hình dung trạng thái phấn khởi, chờ mong đối với việc gì đó: 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui