Editor: Mờ Mờ
Cuối đông kéo đến một đợt rét lạnh, Văn Quân mới đi ra khỏi lầu đã bị cơn gió khô lạnh thổi qua làm anh run cả người.
Chủ quầy tạp hóa trong khu cư xá là người rảnh rỗi, nhưng năm mới không mở cửa buôn bán.
Văn Quân đi ngang qua cửa lớn đóng chặt của tiệm tạp hóa, ôm sát áo lông màu trắng trên người, kéo mũ trùm lên đi vội ra cổng khu cư xá.
Bên ngoài có một cửa hàng tiện lợi bán suốt 24 giờ, Văn Quân lấy hai chai nước khoáng, vội vàng đi tới quầy tính tiền.
Lúc đứng chờ tính tiền thì thấy một cặp người yêu trẻ, cô bé nhõng nhẽo với cậu trai: “Em muốn uống vị cherry!”
Cậu trai nói: “Không phải em muốn giảm cân à?”
“Giảm cân cũng không vội được mà.” Cô bé cãi lại: “Năm hết Tết đến rồi mà anh lại mua nước suối cho em á?”
“Gì mà Tết nhất nữa, kỳ nghỉ lễ nhà nước quy định đã sớm hết rồi.”
“Còn chưa tới mười lăm tháng Giêng, chưa tính hết Tết!”
Văn Quân cúi đầu nhìn lại hai chai nước suối trên tay mình.
Cặp đôi yêu nhau lại vui cười cãi cọ một lát, cậu trai cười nói: “Thua em luôn, muốn uống thì uống đi, sau này không giảm cân được thì đừng lôi anh ra chửi đấy, anh đã canh em rồi.”
Cô bé vui vẻ chạy đến kệ hàng.
Văn Quân chần chừ một lúc, cũng đi về phía kệ hàng.
Anh và Tuân Mộ Sinh cũng không cần giảm cân, nhưng anh không thích thức uống ngọt, lần nào mua nước cũng trực tiếp chọn nước suối, thậm chí đã quên bây giờ bản thân không còn một mình nữa.
Nếu mua cho hai người thì tất nhiên phải suy nghĩ tới sở thích của người còn lại.
Đi lòng vòng trước kệ đồ uống ngay ngắn, tâm trạng chợt trở nên vô cùng tốt, cũng không biết vì nhìn đống bao bì xinh đẹp kia thích mắt, hay vui vẻ vì “chuyện nhỏ” như mua nước cho hai người.
Khóe môi Văn Quân nhẹ nhàng cong lên, chọn chọn lựa lựa, cuối cùng lấy một chai nước ép bưởi mật ong cho Tuân Mộ Sinh, lấy một chai hồng trà cho mình.
Tuân Mộ Sinh thích ăn bưởi, mua bưởi mật ong chắc chắn sẽ không sai.
Nghĩ như vậy, Văn Quân lại vòng về kệ hàng từ chỗ quầy tính tiền, lấy thêm ba chai bưởi mật ong, còn định lên mạng đặt một thùng cất trong nhà.
Cô bé kia nói đúng, còn chưa tới mười lăm tháng Giêng, chưa tính là hết Tết.
Bây giờ còn đang ăn Tết, phải đối xử tốt với người bên cạnh.
Ra khỏi cửa hàng tiện lợi, Văn Quân vặn nắp hồng trà uống một hớp, vị ngọt làm anh nhíu chặt chân mày, chất lỏng lạnh lẽo từ cổ họng xuống dạ dày, hình như càng lạnh hơn.
Văn Quân nghĩ, tính sai rồi.
Trời lạnh thế này nên mua đồ uống nóng mới phải.
Tiệm trà sữa gần nhất đông nghịt người, Văn Quân một tay xách túi của cửa hàng tiện lợi, một tay xỏ vào túi quần lông, thỉnh thoảng nhìn lên màn hình gọi số.
Anh chọn trà bưởi nóng size lớn nhất, lúc đợi số nhớ tới hình ảnh mình ngồi xếp bằng ăn kem với Tuân Mộ Sinh trên bãi cát, trong mắt đong đầy ý cười.
Đợi gần mười phút, cuối cùng cũng cầm được hai ly trà bưởi được đóng gói cẩn thận.
Tiệm này trang trí rất ổn, giá tiền đồ uống không rẻ, hơn nữa còn sáng tạo đựng đồ uống nóng trong bình thủy tinh, còn tặng kèm găng tay giữ nhiệt, rất hút khách.
Văn Quân xách túi của cửa hàng tiện lợi, vội vàng chạy về nhà, lúc đi ngang qua một tiệm bánh ngọt thì dừng bước, nghĩ nghĩ một lát, mua một cái bánh ngọt mật ong.
— Mật ong không làm đồ uống nóng được, vì thế chỉ đành mua trà bưởi không có mật ong.
Nhưng hình như Tuân Mộ Sinh rất thích bưởi mật ong, vậy mua một cái kem mật ong ăn kèm với trà bưởi thì cũng được.
Vì trễ thời gian quá nhiều, Văn Quân đi nhanh hơn.
Lúc nào cũng là Tuân Mộ Sinh đối xử tốt với anh, chăm sóc cho anh một cách cẩn thận chu đáo.
Anh cũng muốn đối xử với Tuân Mộ Sinh thật tốt.
Năm mới bắt đầu, vạn vật sinh sôi.
Hai tay đều cầm túi nhựa, Văn Quân không mở cửa được, đứng ở cửa gọi tên Tuân Mộ Sinh mấy lần, bên trong lại chẳng có tiếng nào.
Anh chỉ đành bỏ túi xuống lấy chìa khóa mở cửa.
Cứ nghĩ Tuân Mộ Sinh đang trong toilet, nhưng lúc đi vào phòng khách thì nhìn thấy Tuân Mộ Sinh đang ngồi trên sô pha.
Bầu không khí trong phòng rất kỳ lạ, Văn Quân còn cầm trà bưởi và bánh kem mật ong, hơi ngạc nhiên gọi: “Mộ Sinh?”
Tuân Mộ Sinh ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo, vành mắt đỏ hoe.
Văn Quân căng thẳng, không biết có chuyện gì xảy ra, thoáng nhìn xuống phía dưới, trên tay phải bị siết thành nắm đấm của đối phương anh nhìn thấy một sợi dây đỏ rất quen mắt.
Đó là dây đỏ của hạt châu!
Con ngươi đột nhiên co rụt lại, Văn Quân im lặng nhìn Tuân Mộ Sinh.
Anh nghĩ Tuân Mộ Sinh đã nhìn thấy bức ảnh trong phòng sách, đoán ra châu gỗ có liên quan tới Trì Ngọc, giận anh vì anh chưa bao giờ nhắc tới chuyện này nên mới đột nhiên thay đổi thái độ.
Anh hơi áy náy — nếu đã quyết định ở bên nhau thì không nên giấu giếm chuyện châu gỗ.
Nhưng nhìn thấy châu gỗ bị Tuân Mộ Sinh cầm trong tay, anh cũng hơi khó chịu.
Bởi vì hạt châu thuộc về anh, là sự tưởng nhớ duy nhất.
Muốn nói gì đó, hé miệng lại không thốt lên được một câu đầy đủ.
“Tôi mua trà bưởi, còn nóng, mau…”
“Anh là ai?”
Giọng nói tức giận lạnh như băng lập tức cắt đứt dịu dàng và quan tâm.
Tuân Mộ Sinh đứng dậy khỏi ghế sô pha, từng bước đến gần, vẻ mặt vô cùng u ám, dịu dàng giữa mi mày của ngày trước đã sớm hóa thành sự tàn nhẫn, ánh mắt như dao mang theo tiếng gió đánh úp về phía Văn Quân.
Văn Quân bị hỏi mà sững sờ, Tuân Mộ Sinh trước mắt quá đỗi xa lạ, anh sợ hãi bối rối, lùi về sau một bước, không hiểu trong khoảng thời gian chưa tới nửa tiếng, rốt cuộc trong nhà đã xảy ra chuyện gì.
Vì sao lại có câu hỏi “Anh là ai” thế này?
Tuân Mộ Sinh dồn Văn Quân đến bên tường, trong cơn tức giận, lý trí gần như bị đốt cháy chẳng còn sót lại gì.
Mới vừa nãy, hắn đọc xong báo cáo điều tra trong mail, phát hiện ra bức ảnh và hạt châu trầm hương trong phòng sách.
Đó là vòng tay 13 năm trước hắn tặng cho Văn Quân, giá thành của mỗi một hạt châu đều rất đắt đỏ, sao hắn có thể không nhận ra cho được?
Mà người trước mắt này căn bản không phải là Văn Quân!
Sống lưng Văn Quân lạnh toát, ngơ ngác đối mặt với Tuân Mộ Sinh: “Mộ Sinh, cậu bị gì vậy? Tôi…”
Còn chưa nói xong, cổ họng đột nhiên bị bóp chặt, Văn Quân nhíu mày, tay phải cố gắng đẩy tay Tuân Mộ Sinh ra, nhưng tay trái vẫn khăng khăng xách túi nhựa.
Trong túi có đựng trà bưởi vẫn chưa nguội.
Đôi mắt của Tuân Mộ Sinh đỏ ngầu ghê rợn, ngón tay siết lại thật chặt, nghiến răng nói: “Anh là ai?”
Trán Văn Quân toát mồ hôi lạnh, cũng quýnh quáng, giãy giụa hét lên: “Tôi là Văn Quân!”
Bàn tay để trên cổ buông lỏng ra, Văn Quân há to miệng thở dốc, lại thấy ánh sáng điên rồ trong mắt Tuân Mộ Sinh đã biến mất, hắn thẫn thờ nhìn về phía anh.
Anh chợt cảm thấy như đi vào một vùng đất thiếu oxy, ngực càng lúc càng khó thở.
Đột nhiên, Tuân Mộ Sinh nói: “Anh không phải.”
Động tác thở dốc của Văn Quân bỗng ngừng lại, đại não như bị vô số cây kim rỉ sắt đâm vào, đau đớn đến tê dại cả người.
Túi nhựa vẫn cầm trên tay cuối cùng cũng rớt xuống, hai chiếc cốc thủy tinh đựng đầy trà bưởi chạm đất vỡ tan tành, phát ra tiếng vang lảnh lót.
Mặt đất bừa bộn khắp nơi, từng múi bưởi xắt thành miếng nhỏ chầm chậm tuôn ra theo dòng nước, chạm vào giày của Văn Quân, lại chảy vòng sang một bên.
“Tôi…” Đầu Văn Quân đau như búa bổ, khó khăn giải thích: “Tôi là, tôi là Văn Quân.”
Ánh mắt Tuân Mộ Sinh không chút độ ấm, giống như một người bệnh rơi vào đường cùng của sự tuyệt vọng, run rẩy xòe tay phải ra, hạt châu gỗ giống như chẳng hiểu sự đời sóng gió, im lặng nằm trong lòng bàn tay hắn.
Văn Quân duỗi tay muốn giật về, quát lên: “Trả lại cho tôi! Đó là của tôi!”
Tuân Mộ Sinh càng thêm căm phẫn: “Của anh? Anh nói hạt châu này là của anh?”
Văn Quân đã mất khống chế, lảo đảo nhào về trước, nhưng vì bưởi đổ đầy trên đất nên nặng nề té ngã.
Nước trà ấm áp nhanh chóng thấm vào quần dài, áo khoác lông vũ màu trắng mới mua hồi Tết cũng trở nên dơ bẩn, chỗ ống tay áo bị mảnh vỡ thủy tinh cắt một đường thật dài, lông vũ ở trong lòi ra, dính phải nước, bẩn thỉu dính sát vào lớp vải.
Anh chưa từng mua đồ mùa đông màu sáng, bởi vì màu sáng rất chói mắt trong mùa đông âm u.
Tuân Mộ Sinh đi mua quần áo mùa đông với anh, cố tình chọn cái áo khoác trắng tinh này cho anh, khen anh mặc đồ trắng siêu đẹp trai, anh đứng trước gương nghe hắn khen mà đỏ bừng cả mặt.
Lúc đi ra khỏi cửa hàng, Tuân Mộ Sinh không cho anh mặc lại bộ đồ trước đó, lúc đầu anh thấy hơi khó chịu, cứ cảm thấy mình không nên mặc quần áo đẹp như thế này.
Nhưng Tuân Mộ Sinh lại kéo mũ trùm của áo khoác lông vũ lên, cười nói: “Lần trước anh đến Thịnh Hi làm người mẫu không phải cũng mặc áo khoác trắng chụp một shoot à? Lúc đó tôi đã nghĩ, sau này nhất định phải vứt hết đống quần áo không xám thì đen trong tủ đồ của anh đi.
Văn Quân, anh hợp với màu trắng lắm, trước đây anh không phát hiện ra sao?”
Văn Quân ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Tuân Mộ Sinh đang nhìn xuống anh.
Người trước đây không lâu còn dịu dàng dỗ dành anh đột nhiên lạnh lùng như một người xa lạ.
“Tôi…” Anh nhếch nhác đứng dậy, lòng rối như tơ vò, run rẩy duỗi tay ra lẩm bẩm nói: “Trả lại cho tôi, hạt châu này là, là của tôi.”
Tuân Mộ Sinh cũng không thể kiềm chế được nữa, quát lên: “Đây là hạt trầm hương tôi tặng cho Văn Quân! Sao lại là của anh được?”
Văn Quân đứng sững tại chỗ, mỗi một câu nói, mỗi một tiếng gọi “Văn Quân” của Tuân Mộ Sinh cũng giống như một cây búa nặng nề nện lên cánh cửa gỗ cũ nát, cửa gỗ phát ra tiếng vang chói tai, giống như có thứ gì đó sắp chui ra từ sau cửa.
Chân Văn Quân mỏi nhừ, mảnh kính cắt vào ống tay áo cũng cắt lên cánh tay, máu thấm ra trên chiếc áo màu trắng nhìn vô cùng gai mắt.
“Là của tôi.” Anh nhẹ giọng nói: “Cậu trả lại cho tôi, đó là bùa may mắn Trì Ngọc cho tôi…”
Anh nhìn chằm chằm Tuân Mộ Sinh, cả người run rẩy, mảnh vỡ ký ức giống như ánh sáng lọt ra khỏi khe cửa, từ từ ghép nên một bức ảnh ố vàng.
Anh như nhìn thấy Trì Ngọc.
Thế là giọng nói lại run rẩy dữ dội hơn: “Đó là bùa may mắn Trì Ngọc tháo ra từ vòng tay tặng cho tôi, vòng tay không còn nữa rồi, đây là hạt châu cuối cùng, cậu trả lại cho tôi, trả lại cho tôi!”
“Trì Ngọc?” Trên mặt Tuân Mộ Sinh hiện lên nét cười mỉa mai, lại nghiêng người tới, nắm chặt lấy vai Văn Quân.
Cánh tay dưới bả vai đang chảy máu, nhưng Văn Quân lại không hề hay biết, chỉ muốn lấy lại hạt châu của mình, lẩm bẩm: “Trì Ngọc chỉ còn để lại mỗi hạt châu này thôi, trả lại cho tôi!”
Tuân Mộ Sinh bóp cằm anh, mất khống chế gào lên: “Anh mới là Trì Ngọc! Anh còn giả điên với tôi sao?”
Sấm sét giữa trời quang, Văn Quân lập tức trợn tròn mắt, trong mắt lại chẳng có lấy một tia sáng, sức sống cuối cùng cũng cạn khô, môi mấp máy nhưng chẳng thốt lên được tiếng nào.
Anh ngạc nhiên nhìn chằm chằm Tuân Mộ Sinh, tựa vào tường từ từ trượt xuống, cánh cửa gỗ cuối cùng cũng vỡ nát, ký ức như mảnh vụn, mảnh vụn sắc bén như dao, lưỡi dao thét gào bay đến từ sau lưng anh, đâm vào cơ thể làm máu tươi chảy ròng ròng.
Không còn nghe thấy những tiếng động nào khác nữa, quanh quẩn bên tai chỉ có một câu “Anh mới là Trì Ngọc” của Tuân Mộ Sinh.
Anh điên dại lắc đầu, thấp giọng nức nở: “Tôi không phải, tôi không phải… Tôi là Văn Quân, Trì Ngọc đã chết rồi…”
Anh cảm thấy dường như mình bị nắm cổ áo kéo lên, nhưng đã không còn sức giãy dụa.
Tôi là Văn Quân mà, anh nghĩ, sao tôi lại không phải là Văn Quân?
Tuân Mộ Sinh còn đang gào thét gì đó, anh lại chẳng nghe thấy, ý thức càng lúc càng mơ hồ đến khi tầm mắt tối sầm lại.
Trước khi hoàn toàn ngất đi, anh nhìn thấy Trì Ngọc, Trì Ngọc ngày xưa chưa bao giờ gọi tên anh trong mơ cuối cùng cũng cười gọi anh.
Nhưng lại gọi là — “Trì Ngọc!”
“Cậu tên Trì Ngọc hả? Cái tên này hay quá!”
“Hay chỗ nào?”
“Xuôi tai á, hơn nữa còn có ý nghĩa lắm.”
“Hửm?”
“Viên ngọc thong thả đến muộn.
Ngọc đẹp cần tốn thời gian mài giũa, vì thế muộn một chút cũng không sao.
Ấy không giống chúng ta à? Lính đặc chủng tài giỏi nhất cũng cần thời gian luyện tập vất vả mà.”
Năm mới bắt đầu.
Tuyệt vọng lặp lại.
Hết chương 39.