Editor: Mờ Mờ
Trì Ngọc đi rất nhanh, Tuân Mộ Sinh giơ tay phải lên muốn gọi tên anh nhưng hai chữ ấy cứ nghẹn trong cổ họng.
Kha Kình chạy theo sau, cười nói: “Anh, chờ em với, đi nhanh thế làm gì.”
Chỗ cua quẹo có một tấm gương, Trì Ngọc liếc vội qua một cái, thấy Tuân Mộ Sinh vẫn còn đứng trước nhà sách nhìn theo anh, không thấy rõ vẻ mặt, không biết trên mặt có tức giận và lúng túng hay không nhưng bóng dáng cao lớn ấy nhìn có chút cô đơn.
Trì Ngọc lắc đầu đi càng nhanh hơn.
“Anh, anh, này anh!” Kha Kình vội vàng đuổi theo anh: “Thời gian vẫn còn sớm, anh đừng đi gấp thế.”
Mãi đến khi hoàn toàn bỏ lại nhà sách ở đằng sau, không nhìn thấy bóng dáng của Tuân Mộ Sinh nữa thì Trì Ngọc mới đi chậm lại, cố gắng thở đều, lau mồ hôi trên trán: “Mới nãy cậu nói gần đến giờ rồi.”
“Có à?” Kha Kình vô tội mở to mắt, sau cười lên: “Đi thôi, đi chọn quà cho KIME nào.”
Trì Ngọc chưa từng dự tiệc sinh nhật của bạn bè, cứ nghĩ mua quà sinh nhật nhất định phải mua đồ đắt tiền xinh đẹp.
KIME thích mấy thứ đẹp đẽ, đồng hồ hiệu túi hiệu gì đó nằm ngoài khả năng chi trả của anh, mỹ phẩm thì anh không rành, nghĩ tới nghĩ lui dường như chỉ có thể tặng nước hoa mà thôi.
Nhưng mấy nhãn hiệu nước hoa đắt tiền anh cũng không rành mấy, chỉ biết lúc nào trên người KIME cũng rất thơm, trong studio bày mười mấy chai nước hoa, chắc tặng nước hoa không sai được.
Tốn bảy, tám trăm tệ để mua một chai nước hoa, chuyện như thế này trước đây chắc chắn Trì Ngọc chưa bao giờ nghĩ tới, chính anh cũng chỉ dùng mỗi loại nước hoa đuổi muỗi gần giống với nước hoa nhất.
Nhưng KIME rất tốt, từ lúc quen nhau tới giờ lúc nào cũng chăm sóc cho anh, xem như là một người bạn hiếm hoi của anh.
Sinh nhật của bạn thì phải tặng quà gì đó cho đàng hoàng một chút.
“Nước hoa?” Kha Kình vừa nghe thì đã lắc đầu nguầy nguậy: “Nước hoa của cậu ta sắp tắm được luôn rồi đấy, anh còn tặng cậu ta nữa.”
“Chắc cậu ấy thích nước hoa lắm nhỉ.” Trì Ngọc nhìn xung quanh, cách đó không xa có một cửa hàng Jo Malone.
Anh không đọc được tên tiệm đó nhưng làm ở quảng trường Thịnh Hi đã lâu nên cũng biết đó là tiệm bán nước hoa, bèn nói: “Vậy chúng ta đến đó xem đi.”
Kha Kình lại chỉ về phía ngược lại: “Hay chúng ta đến tiệm hoa xem thử đi.”
“Tiệm hoa?” Trì Ngọc ngớ ra: “Cậu chắc chứ?”
“Ôi trời, chắc hai trăm phần trăm ấy.” Kha Kình cười hì hì: “Anh tặng cậu ta hoa chắc chắn cậu ta sẽ vui lắm.
Kiểu cậu ta thích mấy cái thứ sáo rỗng vậy đó.”
Trì Ngọc cười: “Vì thế tôi nên tặng cậu ấy mấy thứ sáo rỗng này sao?”
Kha Kình hơi nhướng mày: “Nước hoa thì tự mình mua được, chứ anh có thấy ai tự mua hoa tặng mình không?”
Trì Ngọc nhớ lại mùa đông năm ngoái lúc đi ngang qua một sạp bán hoa mai, tự nhiên nổi hứng lên mua một nhánh về.
Hoa mai cũng là hoa, không biết có được xem như tự mình mua tặng mình không.
Trong nhà không có bình hoa, nhành mai rất nặng không thể cắm vào chai nước.
Anh lục tung cả nhà tìm lâu ơi là lâu nhưng cũng không thấy cái nào đựng cho hợp, chỉ đành chạy vội xuống lầu đến cửa hàng tiện lợi mua một cái thùng.
Nhành mai cắm trong cái thùng nhìn cũng không có thẩm mỹ cho mấy.
Anh ngồi chồm hổm dưới đất ngắm cả buổi rồi kề sát tới ngửi một cái, lại mỉm cười nhàn nhạt, cảm xúc vui vẻ giống như hương thơm thoang thoảng của nhành mai.
Trước đây anh chưa từng mua hoa mai, thậm chí hoàn toàn không ngó ngàng gì tới sạp bán hoa, trong nhà cứ đìu hiu quạnh quẽ, chưa bao giờ có mùi thơm của hoa cỏ.
Người thay đổi tất cả mọi thứ chính là Tuân Mộ Sinh.
Anh đứng tại chỗ ngơ ngác nhìn tiệm hoa, đầu ngón tay từ từ nóng lên.
“Anh?” Kha Kình quơ quơ tay trước mặt anh: “Nghĩ gì thế?”
Anh lấy lại tinh thần, nụ cười hơi gượng gạo: “Được, vậy tặng hoa đi.”
Mười lăm phút sau, Trì Ngọc cầm một bó hoa hồng tươi đẹp cứng đờ bước ra khỏi tiệm: “Cái này… KIME sẽ thích thật sao?”
Hoa hồng đỏ, hình như hơi quê?
Kha Kình cười: “Yên tâm đi, hoa hồng đỏ mãi mãi không lỗi thời.”
Tiệc sinh nhật tổ chức ở một nhà hàng hải sản tươi, có hơn hai mươi người khách đến tham gia, trước khi Trì Ngọc tặng bó hoa cho KIME còn sợ đối phương chê quê mùa, ai ngờ KIME vui đến nỗi hét toáng lên, một tay ôm hoa hồng, một tay giang ra muốn vồ tới ôm anh, hét lên: “KANE, tôi yêu anh chết mất! Lâu rồi không có ai tặng hoa cho tôi đó anh biết không! Không ai tặng nữa chắc tôi phải tự mua mất, như thế thì nhục mặt lắm luôn!”
Trì Ngọc bị ôm chặt trong lòng, vô thức muốn giãy ra nhưng lại bị tâm trạng hưng phấn của KIME lây sang, thở dài, vỗ nhẹ lưng KIME cười nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
Buổi chiều KIME uống rượu, bây giờ đã say mèm, Kha Kình đi tới đưa cho cậu một cái hộp rồi giải cứu Trì Ngọc ra.
Trong hộp là một chiếc đồng hồ, Trì Ngọc không biết của hãng nào nhưng nhìn vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên của KIME thì có thể đoán ra cái đồng hồ khá là đắt đỏ.
Nhưng KIME ngạc nhiên xong thì dường như cũng chẳng vui vẻ gì mấy, ngân nga mấy tiếng sau đó đi chơi với những người khác.
“Anh, anh thấy không.” Kha Kình khoanh tay trước ngực: “Em đã nói cậu ta thích hoa mà.
Anh tặng cậu ta hoa hồng đỏ, cậu ta vui hét khản cả cổ luôn.
Em tặng cậu ta đồng hồ, cậu ta liếc một cái xong cất luôn.”
“À…” Trì Ngọc nghĩ nghĩ một lát: “Quan hệ của hai cậu rất tốt.”
Kha Kình cười: “Anh em lớn lên cùng nhau mà không tốt được sao.”
KIME mời mọi người đến nhà hàng hải sản chủ yếu là để ăn uống, hơn hai mươi người ngồi sáu cái bàn, nói chuyện rôm rả, chém gió hăng say.
Trì Ngọc và Kha Kình cách xa bọn họ, ngồi ở một góc cạnh cửa sổ, KIME không tới đây mời rượu bọn họ, nhìn không giống như tụ tập đi ăn tiệc sinh nhật linh đình, mà chỉ giống thực khách bình thường cùng đến ăn tối.
Kha Kinh chạy đến quầy để thức ăn mấy lần, lấy hải sản tươi sống về chất đầy cả bàn, vừa ngồi xuống là nhanh tay gỡ cua lột tôm.
Dĩa thịt tôm hùm lớn bày trước mặt Trì Ngọc là do Kha Kình gỡ cho anh, thấy cậu muốn gỡ tiếp, trong lòng anh hơn áy náy, hỏi: “Cậu không qua chơi với mọi người sao?”
“Mấy người kia toàn là bạn của KIME, em không quen ai cả.” Kha Kình thành thạo bóc thịt cua ra khỏi càng, định bỏ vào dĩa của Trì Ngọc.
Trì Ngọc cản lại: “Cậu ăn đi.”
Kha Kình kiên quyết bỏ vào dĩa của anh, cười nói: “Đừng khách sáo với em mà.”
Trì Ngọc chỉ biết nói cảm ơn, muốn trả ơn Kha Kình như lột vỏ tôm hay gì đó cho cậu, cầm lên rồi nhưng vẫn bỏ về lại.
Lại nhớ tới Tuân Mộ Sinh.
Mấy ngày đến thành phố nhỏ Tân Hải ở miền Nam, mãi đến bây giờ đó vẫn là tia sáng trong những năm dài u tối của cuộc đời.
Ven biển có nhiều hải sản tươi, do tới mùa nên dù không thơm ngon cho lắm, nhưng có rất nhiều loại hải sản đa dạng, giá cả cũng rẻ, có hấp có nướng có nấu, hương vị rất bình dân.
Tuân Mộ Sinh kê một cái bếp lò nướng hàu, vừa nướng vừa bóc vỏ tôm, cuối cùng hàu bị khét, vỏ tôm đâm vào ngón tay, thất vọng nói: “Tôi bóc lại cho anh.”
Lúc này Trì Ngọc mới biết, hàu nướng cho anh, tôm cũng bóc cho anh.
“Để tôi cho.” Anh bê cái dĩa đựng tôm để lên đùi, sau khi lột vỏ thì chấm một chút nước tương, đang định bỏ vào dĩa của Tuân Mộ Sinh thì đột nhiên bị chụp tay lại, Tuân Mộ Sinh cắn con tôm đầy nước chấm, còn mút ngón tay anh.
Đụng chạm ấm áp làm anh hơi cứng đờ, muốn rụt tay về nhưng Tuân Mộ Sinh lại cắn nhẹ lên đầu ngón tay anh một cái.
Anh giật mình: “Cậu…”
“Cảm ơn.” Tuân Mộ Sinh liếm từ đầu ngón tay của anh xuống tới ngón tay, hôn vào lòng bàn tay một cái, liếm môi, mắt đong đầy ý cười.
Đều là chuyện xưa rồi.
Tâm trạng chợt suy sụp, món ngon của lạ thịnh soạn trên bàn cũng không còn ngon miệng nữa.
Sau khi ăn xong đổi chỗ uống rượu, Trì Ngọc vốn dĩ không muốn đi nhưng KIME lại không cho anh đi, cứ nằng nặc kéo anh theo, đến Kha Kình khuyên cũng vô dụng.
Trì Ngọc không muốn làm bọn họ mất vui, chỉ đành đi theo.
Câu lạc bộ đèn màu rực rỡ, cũng làm anh gợi nhớ về Tuân Mộ Sinh.
Ký ức về câu lạc bộ không được tốt đẹp cho mấy, Tuân Mộ Sinh bỏ thuốc anh nhưng lại bị người ta uống nhầm, cũng không biết là may mắn hay tai họa.
Nếu ngày đó người uống thuốc là anh, buổi tối chắc chắn sẽ xảy ra quan hệ với Tuân Mộ Sinh, mà khi đó anh hoàn toàn không thể làm, sau khi mất ý thức cũng không thể giải thích với Tuân Mộ Sinh được.
Có lẽ sẽ bị thương, có lẽ sẽ xảy ra chuyện càng tồi tệ hơn.
Nhưng nếu như vậy thì sẽ không có sự chăm sóc sau đó nữa.
Nếu như vậy, Tuân Mộ Sinh cũng sẽ không trở thành ánh sáng của anh.
Cũng không để lại cho anh nhiều đau khổ cồn cào như vậy.
Tất cả kết thúc một cách đột ngột.
KIME đã say mèm, hình như Kha Kình cũng uống mấy ly.
Trì Ngọc ngồi trong góc — giống như lúc trước được Tuân Mộ Sinh rủ tới gặp mặt hội bạn thân.
Trong phòng VIP âm nhạc xập xình, hương rượu lởn vởn trong không khí, anh hơi thấp thỏm, thấy thời gian không còn sớm nữa, muốn nói với Kha Kình và KIME một tiếng rồi về trước nhưng lại không thấy bóng dáng Kha Kình đâu.
KIME cầm ly rượu loạng choạng đi tới, choàng vai anh sau đó ngả nghiêng.
Anh vội vàng dìu cậu ta, cẩn thận xuống ghế sô pha.
“KANE, KANE…” KIME trang điểm nhẹ, dưới ánh đèn mờ tối gương mặt toát lên một chút lẳng lơ.
Cậu ta say khướt chẳng biết trời trăng, dựa vào người Trì Ngọc, cứ lẩm bẩm mãi chứ chẳng chịu buông tay.
Trì Ngọc chỉ đành vụng về dỗ cậu ta, nhưng không lâu sau tiếng nói của cậu toát lên chút nghẹn ngào: “KANE, anh đừng đi được không?”
Trì Ngọc không biết làm sao, đến cả cô gái khóc nỉ non mà anh còn không biết xoay sở như thế nào thì làm sao an ủi một người đàn ông tự nhiên bật khóc.
“Anh ở lại tí thôi được không?” KIME ngước gương mặt xinh đẹp lên: “Ngày mai mới là sinh nhật tôi, còn nửa tiếng nữa mới tới 12 giờ, rạng sáng hẵng đi được không?”
Yêu cầu này cũng không quá đáng, Trì Ngọc lấy khăn giấy để vào tay cậu ta: “Được, tôi không đi.”
KIME vừa lau nước mắt vừa bật khóc hu hu, Trì Ngọc thật sự không hiểu vì sao cậu ta đang yên đang lành thì tự nhiên lại khóc, ngồi một lúc không biết an ủi thế nào, anh muốn đi tìm thử Kha Kình đang ở đâu.
Kha Kình chắc chắn có thể an ủi KIME.
Nhưng anh vừa đứng dậy thì đã bị KIME kéo lại: “KANE, đã hứa là không đi mà.”
Một người đàn ông khóc đến tê tái, Trì Ngọc nhức cả đầu, chỉ đành ngồi xuống giải thích: “Tôi đi kiếm Kha Kình kêu cậu ấy đến tâm sự với cậu một chút.”
“Không được!” KIME chợt trở nên kích động: “Anh đừng đi kiếm cậu ấy.”
“Được được được, không kiếm cậu ấy nữa cậu đừng khóc.” Trì Ngọc vô cùng bất đắc dĩ, rót ly nước trái cây: “Nào, uống chút đi.”
KIME cầm ly nước trái cây, ngồi vài giây, dường như đã tỉnh táo hơn một chút, lặp lại: “Anh đừng đi kiếm cậu ấy.”
“Ừa được không đi.” Trì Ngọc máy móc lặp lại.
Lát sau KIME đột nhiên ngả đầu lên vai anh, nhỏ giọng nói: “KANE.”
“Tôi ở đây, tôi không đi nữa.”
KIME thút thít: “Anh không đi thì tên họ Kha mới không đi nữa.
Anh mà đi thì cậu ta sẽ không đón sinh nhật với tôi.”
Cơ thể Trì Ngọc cứng đờ.
KIME cọ cọ anh mấy cái, giọng nói càng nhỏ hơn: “KANE, cậu ta thích anh lắm.”
“Cái…” Trì Ngọc chợt ù tai.
Đúng lúc này cửa phòng VIP bị đẩy ra, Kha Kình đã về.
Ánh đèn trong phòng VIP khá u ám, vẻ mặt của ai nấy đều không mấy rõ ràng, Trì Ngọc nhìn Kha Kình bước tới, trong đầu cứ quanh đi quẩn lại câu nói của KIME, chợt cảm thấy buồn bực không yên.
“Sao lại ru rú ở đây?” Kha Kình bước đến cười kéo KIME một cái: “Qua đó cắt bánh kem với bạn cậu đi.”
KIME đứng dậy vung tay Kha Kình ra, quay lại cười với Trì Ngọc: “KANE, còn bánh kem nữa đó!”
Rạng sáng, mọi người chia bánh kem, Trì Ngọc lại chúc KIME sinh nhật vui vẻ, lúc này thật sự phải về rồi.
KIME thân thiết ôm anh, ghé vào bên tai anh nói: “KANE, cảm ơn anh.”
Không biết có phải ảo giác hay không, Trì Ngọc cảm thấy KIME hơi nghẹn ngào.
Có lẽ người uống say đều sẽ như thế này.
Đêm khuya gió thổi hơi lạnh, Kha Kình muốn kêu tài xế chở Trì Ngọc về nhưng Trì Ngọc nhất quyết tự mình bắt xe.
Giằng co đôi lát, Kha Kình nhượng bộ, ánh mắt hơi là lạ: “Vậy được, chú ý an toàn.”
Trong mấy tiếng vừa rồi đã xảy ra quá nhiều chuyện, Trì Ngọc về đến nhà, bình tĩnh hồi lâu mà vẫn không ngủ được.
Sự xuất hiện đột ngột của Tuân Mộ Sinh làm rối loạn cuộc sống nhìn như đã ổn định lại của anh, mà KIME lại nói với anh những lời đó.
Có người say rượu nói năng linh tinh, cũng có người say rượu nói lời thật lòng.
Anh từ từ thấy nhức đầu, xuống giường uống thuốc, nằm lăn qua lăn lại trên giường đến gần sáng mới chợp mắt được.
Buổi trưa KIME gọi tới cảm ơn, còn nói đã thiết kế tạo hình mới cho anh rồi, gọi anh đến studio xem thử.
Anh đồng ý, nhưng bắt đầu giữ khoảng cách với studio và Kha Kình.
Lời của KIME sau khi say không biết thật hay giả, anh cũng không tin là Kha Kình có ý gì đó với mình.
Nhưng có chuyện vướng mắc trong lòng thì suy cho cùng cũng rất khó chịu, ở chung cũng không được thoải mái như ngày xưa.
Chớp mắt đã hết mùa hè, sau tiệc sinh nhật ấy mà chỉ chụp có hai shoot ảnh.
KIME không chịu: “KANE anh làm thế không được đâu nhé, dù sao cũng là người mẫu của studio bọn tôi mà, lười quá đi!”
Trì Ngọc chỉ đành lấp liếm cho qua: “Nghỉ hè bên nhà sách hơi bận.”
“Vậy hết hè thì sẽ rảnh nhỉ?” Kha Kình đang chỉnh ảnh: “À phải, anh chờ em một lát em có chuyện muốn nói với anh.”
Studio không quy định sáng đi làm chiều tan ca, mọi người làm xong chuyện thì chuồn về hết.
Chẳng mấy chốc chẳng còn một ai, đến cả KIME cũng không thấy bóng dáng.
Trì Ngọc hơi thấp thỏm, nhìn Kha Kình, muốn nói lại thôi.
Kha Kình tắt máy tính mở cửa kính ban công ra, vẫy tay cười nói: “Anh, qua đây này.”
Hết chương 52.