Editor: Mờ Mờ
Dưới tòa cao ốc văn phòng là một con đường lát đá trồng đầy cây xanh, Trì Ngọc đứng cạnh ghế đá, đợi khi nhịp tim trở lại bình thường, trong mắt vẫn còn mờ mịt bối rối.
Tuân Mộ Sinh bị đụng xe, là chuyện vào lúc nào, bị tai nạn như thế nào, bị thương ở đâu, có nặng hay không, bây giờ ra sao rồi…
Trong phút chốc vô số câu hỏi lướt qua trong đầu anh giống như cơn gió Bắc lạnh lẽo kéo đến trước mùa đông, làm người ta không hé miệng hít thở.
Anh bước chân phải lên trước, lát sau lại rụt về.
Lấy di động ra sững sờ cả buổi rồi nhét điện thoại vào túi lại.
Có một kích động dữ dội mà bức thiết cuộn trào trong cơ thể anh, kích động này giống sợi dây vô hình điều khiển tay chân anh như một con rối, buộc anh phải làm gì đó.
Dường như anh nghe thấy có một giọng nói — hỏi thăm cậu ấy xem, một cú điện thoại là được.
Anh hít thật sâu, hơi ngước mặt lên, đôi mắt trống rỗng nhìn khóm mây hồng ở nơi chân trời, mãi đến khi đôi mắt bị ánh sáng chiếu đến đau xót thì anh mới nhắm mắt lại.
Miễn cưỡng dằn cơn kích động kia xuống.
Anh vẫn chầm chậm đi dạo nhưng hoàn toàn không có mục đích.
Tay còn cầm di động trong túi áo, song anh đã sớm xóa số điện thoại của Tuân Mộ Sinh rồi.
Nhưng mà muốn nghe ngóng tình hình gần đây của Tuân Mộ Sinh thì cũng không phải là việc gì khó, có thể hỏi giáo sư Chu, cũng có thể hỏi Hứa Sính.
Đi tới đèn xanh đèn đỏ, đèn màu xanh dành cho người đi bộ sáng lên nhưng anh dừng lại, nghỉ chân không đi nữa, lại lấy di động ra tìm số máy của Hứa Sính, ngón tay nấn ná ở nút “gọi” mãi mà không chịu bấm vào.
Trước đây không lâu mới gặp Hứa Sính, một tuần trước vừa gặp giáo sư Chu, bọn họ cũng không nhắc đến chuyện Tuân Mộ Sinh bị tai nạn, có thể liệt kê ra các nguyên nhân sau, một là tai nạn rất nhẹ, vết thương của Tuân Mộ Sinh có thể lờ đi không nhắc đến, hai là Tuân Mộ Sinh bị thương rất nặng nhưng bọn họ đều cố gắng giấu nhẹm đi.
Nếu là cái trước thì tốt, anh cũng không cần gọi hỏi.
Nếu là cái sau…
Anh nghĩ, như vậy thì chắc Tuân Mộ Sinh đã dặn trước với hai người Hứa, Chu là không được nói cho anh biết.
Nhưng vì sao lại muốn giấu giếm?
Anh ngơ ngác nhìn con đường ở đối diện, cả buổi không thốt nên lời.
“Cậu kia, cậu kia.” Bên cạnh truyền đến một giọng nói già nua, Trì Ngọc nghiêng qua nhìn lại, hóa ra là ông bác đứng ở ngã tư hướng dẫn mọi người qua đường.
Ông bác quơ quơ cây cờ nhỏ trong tay: “Cậu kia, cậu đứng đây mấy phút rồi, rốt cuộc có qua đường không thế? Muốn qua thì qua lẹ đi đừng đứng đây cản đường người ta.”
“Xin lỗi.” Trì Ngọc lùi về sau hai bước, mặt hơi bối rối: “Cháu…”
Anh không biết mình nên đi đâu.
Không thể không mời mà tự nhiên chạy ào tới thăm Tuân Mộ Sinh, cũng không còn chỗ khác để đi, trong nhà thì quạnh quẽ, về nhà càng buồn hơn.
Đứng cạnh dòng người đông như mắc cửi, lại thật sự không nghĩ ra một chỗ nào có thể đi.
“Đèn xanh rồi!” Ông chú đột nhiên vỗ lên vai anh một cái: “Bên kia là quảng trường Thịnh Hi, đừng đứng đây nữa, đi ăn một bữa cũng được, cháu ngoại tôi thích ăn gà Ben Ben chỗ đó lắm…”
Trì Ngọc bị vỗ nhào lên trước một bước, đứng trên làn trắng, đằng sau có một đống người đi đường ùa lên, anh thật sự không quay lại được, chỉ đành xuôi theo dòng người bước về phía làn đường đi bộ đằng trước.
Lúc không biết đi đâu thì cứ đi tới chỗ nào nhiều người là được — đây là slogan của một sự kiện offline “góp vui” của tổ du lịch ẩm thực, ý bảo tiệm nào đông khách thì ngon.
Anh nghĩ về câu nói này, lại thấy cũng khá có lý.
Lúc không biết phải đi đâu, nhất là lúc cô đơn hoảng loạn mà lại đi đến nơi ít người — ví dụ về nhà thì tất nhiên sẽ càng thấy hoảng loạn hơn.
Vậy chi bằng đi đến nơi đông người rộn rã, ít nhất có thể xua đi phần nào cô đơn.
Nghĩ như vậy thì quảng trường Thịnh Hi thật sự là một điểm đến rất tốt.
Anh đi vào sảnh trong, bước chân nhanh dần, giống như muốn bỏ lại toàn bộ những muộn phiền như hình với bóng bên mình.
Đến gần nhà sách chỗ anh làm, bước chân của anh chậm lại, một suy nghĩ vén lên mây mù từ từ hiện rõ.
Tuân Mộ Sinh đến tiệm bánh ngọt ở tầng trên, sau khi ngồi xuống mới phát hiện Trì Ngọc không ở trong nhà sách.
Nhà sách có giờ làm việc cố định, hắn biết hôm nay Trì Ngọc phải đi làm nên mới chạy đến.
Nhưng nhân viên nhà sách thích đổi ca cho nhau, đổi ca kiểu này thì không có quy tắc nhất định nào, hắn cũng không thể hỏi thăm được, trước đó cũng từng gặp tình huống tương tự thế này, chỉ đành ỉu xìu đi về.
Nhưng hôm nay có lẽ do mệt mỏi, hắn không về ngay mà vẫn ngồi ở chỗ cũ một lúc, ánh mắt thẫn thờ nhìn chằm chằm vào một chỗ, không để ý tới bất cứ thứ gì.
Tiệm bánh ngọt này nằm ở một vị trí cao cấp, thức uống trà bánh ở đây đều có giá thành đắt đỏ, giờ làm việc thì khá vắng khách, chỉ có Chủ nhật mới đông người.
Trong tiệm im lặng vắng vẻ, đến cả âm nhạc cũng chầm chậm nhẹ nhàng, Tuân Mộ Sinh ngồi thừ cả buổi chẳng nhúc nhích, đang mơ màng tới thẫn thờ thì nghe thấy tiếng chuông cửa bất ngờ reo lên, suýt giật thót tim.
Lúc này đang là giờ cơm tối, tiệm bánh ngọt gần như không có khách, Tuân Mộ Sinh lắc đầu nhẹ, uống một hớp trà lạnh, sau khi lấy lại tinh thần thì đứng dậy muốn đi về.
Nhưng lúc nhìn về phía cửa tiệm, tay trái đang vịn lưng ghế của hắn lập tức cứng đờ.
Bầu không khí ở xung quanh như chợt đọng lại, đông cứng toàn bộ cơ thể và vẻ mặt của hắn.
Hắn nhìn người mở cửa bước vào, run nhẹ lên trong sự ngỡ ngàng khó tin và cực kỳ khó xử.
Thỉnh thoảng Trì Ngọc sẽ có một cảm giác rất kỳ lạ — anh cảm thấy có một tầm mắt giống thực thể ghim chặt trên người mình.
Có lúc anh nhìn theo ánh mắt đó nhưng cuối cùng lại bị tấm cửa kính sát đất lạnh lẽo chặn lại.
Nhưng cảm giác kỳ lạ này rất vô lý, anh không biết có phải do mình còn chưa khỏi bệnh nên xuất hiện ảo giác hay không.
Lúc đi gặp giáo sư Chu anh vốn định hỏi thử, nhưng sau đó tự thấy bối rối nên không mở lời.
Ánh mắt kia đến từ phía trên nhà sách, đó là một tiệm bánh ngọt.
Ngày xưa lúc còn ở bộ phận New Media, tổ du lịch ẩm thực hợp tác với tổ thời trang cùng nhau làm quảng cáo thu đông của Thịnh Hi, Lý Tiêu từng nhắc đến tiệm bánh ngọt này với anh, nói đồ ăn trong đó ngon thì ngon đó nhưng đắt khiếp.
Lúc làm người mẫu cho Kha Kình anh cũng từng đến đây rồi nhưng chụp hình vội vàng, không kịp ngồi xuống xem thử trà bánh thế nào.
Hôm nay trong lúc rảnh rỗi, lòng dạ cồn cào, đúng lúc vào xem thử.
Xem thử đồ uống đắt tới cỡ nào, rồi đến một chỗ nào đó cạnh cửa sổ nhìn xuống dưới xem sao.
Hoàn toàn không ngờ được rằng sau khi mở cửa tiệm ra lại gặp Tuân Mộ Sinh.
Tuân Mộ Sinh bàng hoàng không nhúc nhích, sao hắn có thể không hoảng hốt cho được.
Nhân viên phục vụ mỉm cười nhẹ nhàng chào khách: “Thưa anh, mời vào trong.”
Phản ứng đầu tiên của Trì Ngọc là xoay người đi về, nhưng lúc nhìn thấy phần đầu bị cạo và tay phải bó bột của Tuân Mộ Sinh thì trái tim chợt thắt lại.
— Cậu ấy thật sự bị tai nạn, còn bị thương khá nặng.
“Cậu, Tuân…” Trì Ngọc cố gắng làm mình nhìn giống một người khách bình thường nhưng giọng nói cứ run rẩy không thể kiểm soát được.
Anh không biết phải nói gì với Tuân Mộ Sinh, nên nói “Tay cậu bị sao vậy”, hay là “Có chuyện gì thế”, hoặc chỉ cười khách sáo một cái rồi nói “Trùng hợp quá”.
Trong mấy phút ngắn ngủi mà đầu óc của anh cứ như bốc cháy, lóe qua vô số câu mở màn có vẻ bình thường không có gì lạ nhưng thật ra lại vô cùng lúng túng, song lại quên mất một câu hỏi quan trọng nhất —
Vì sao cậu lại ở đây?
Tuân Mộ Sinh bàng hoàng còn hơn cả Trì Ngọc, hắn vốn cũng định về nhà.
Ngày hôm nay không nhìn thấy Trì Ngọc, đi về chắc chắn sẽ khó chịu, nhưng hết cách rồi, bây giờ hắn như thế này, không thể đến những chỗ khác canh Trì Ngọc, nhỡ đâu bị phát hiện thì phải làm sao đây?
Chỉ có tiệm bánh ngọt này an toàn.
Hắn đinh ninh rằng Trì Ngọc sẽ không đến đây cho nên mới yên tâm trốn ở chỗ này, lặng lẽ nhìn người mình yêu.
Người trong lòng lại đột nhiên mở cửa ra xuất hiện rõ mồn một ở trước mặt hắn.
Không còn tấm kính sát đất cản trở kia, hắn cũng không còn chỗ nào để trốn.
Ánh hoàng hôn dần tan đi, tia sáng rực rỡ bị màn đêm xanh tím thế chỗ, nhưng hắn như bị bất ngờ ném vào trong ánh mặt trời ban trưa chói lọi, cả người nóng ran, khó thể lánh mình.
“Trì Ngọc.” Hắn nhìn người trước mặt, cuối cùng khàn giọng nói.
Giây phút hắn lên tiếng, chẳng hiểu vì sao vành mắt chợt nóng lên.
Hắn lập tức hít sâu một hơi đè lại những cảm xúc ngổn ngang trong lòng, nhìn chằm chằm vào đối phương không chớp mắt, chỉ sợ đối phương sẽ đột nhiên đi mất, chào hỏi một cách vội vàng ngượng nghịu: “Qua đây ngồi một lát được không?”
Nhân viên phục vụ nhìn thấy tình huống thế này thì trong lòng cái hiểu cái không, dẫn Trì Ngọc vào trong cười nói: “Thì ra đây là bạn của anh Tuân, mời anh qua đây.
Anh Tuân là khách quen của tiệm chúng tôi, biết chọn chỗ nhất đó…”
Nghe nhân viên phục vụ nói như thế, con ngươi của Tuân Mộ Sinh hơi co rụt lại, bĩu môi nhưng không mở miệng xen vào.
Mà cuối cùng Trì Ngọc cũng nhận ra rằng việc Tuân Mộ Sinh xuất hiện ở bên cạnh cửa sổ tiệm này còn khó tin hơn cả việc tay phải Tuân Mộ Sinh bó bột.
Ánh mắt luôn dính chặt vào người anh đến từ chỗ nào, không cần hỏi lại nữa.
Trong phút chốc Trì Ngọc chỉ cảm thấy máu nghẹn trong tim nhanh chóng chạy xộc lên đầu, cảm giác choáng váng ùn ùn kéo tới làm anh hoa cả mắt.
Anh dừng bước.
“Thưa anh?” Nhân viên phục vụ gọi một tiếng, thấy anh đứng sững tại chỗ thì nhìn sang Tuân Mộ Sinh với ánh mắt cầu cứu.
Tuân Mộ Sinh bước nhanh đến nhưng chẳng có chút sức nào, thậm chí bước chân còn hơi loạng choạng.
Trì Ngọc nhìn bóng dáng trước mắt càng lúc càng gần, muốn nặn ra một nụ cười thoải mái nhưng bờ môi nặng nề, hoàn toàn không thể cười nổi.
Anh lại bước về phía trước một bước, vô thức giơ tay lên, cổ tay bỗng nhiên bị nắm thật chặt.
Ánh mắt chợt trở nên rõ ràng.
Tuân Mộ Sinh đứng trước mặt anh, tay trái đang nắm cổ tay anh cứ run lên bần bật.
Anh nhìn người đàn ông gầy guộc tiều tụy này, quên phải tránh né, cũng quên nói một câu “Lâu rồi không gặp” giống như hai người quen cũ bình thường.
Tuân Mộ Sinh dẫn anh đến chỗ ngồi, kéo ghế sô pha một người cho anh, còn chỉnh lại gối dựa trên ghế sô pha.
Bởi vì chỉ có một tay nhúc nhích được, mà đến cả cái tay này cũng không có sức nên hành động kéo ghế sô pha làm Tuân Mộ Sinh rất vất vả, nụ cười trên mặt cũng hơi gượng gạo.
Trong cửa hàng mát lạnh nhưng Trì Ngọc lại thấy rõ trán Tuân Mộ Sinh toát mồ hôi.
Mà bản thân anh thì cũng đầm đìa mồ hôi có hơn gì đâu?
“Ngồi đi.” Tuân Mộ Sinh nói: “Không gian ở đây rất tốt.”
Trì Ngọc ngồi xuống, liếc mắt đã thấy quầy sách bán chạy ở trong nhà sách.
Trong phút chốc, ngón tay để dưới gầm bàn không khỏi siết chặt, lòng anh vô cùng rối ren.
Tuân Mộ Sinh ngồi ở chỗ này nhìn anh.
Ánh mắt mà anh cảm nhận được không phải vì tâm lý có vấn đề nên sinh ra ảo giác, mà thật sự có tồn tại.
Có nhiều lần anh như cảm nhận được gì đó nên ngẩng đầu lên nhìn về phía tiệm bánh ngọt, Tuân Mộ Sinh cũng ở chỗ này nhìn anh.
Nhận thức này làm tay chân anh ngứa ran.
Người anh không quên được, cũng không thể quên được anh.
Hết chương 54.