Thế Thân Của Người FULL


Editor: Mờ Mờ
Ngay trước mặt Triệu Vũ, Hứa Sính đi đến cạnh bàn làm việc của Văn Quân, hắn ta chống hai tay lên vách ngăn cúi người thấp xuống, nói chuyện như đang tán gẫu với bạn thân: “Ngày mai anh đi xe của tôi nhé.

Chúng ta đến sớm một chút xem thử bên phía khu biệt thự có cần chúng ta giúp đỡ gì không.

Thế này đi, 7 giờ sáng tôi sẽ đến nhà đón anh.

Đêm nay ngủ sớm tí nhé, chuẩn bị kỹ hết mấy thứ cần đem theo, đừng ngủ nướng nha.”
Văn Quân nghe lời giải vây của hắn ta mà ngơ ngác, đang định hỏi “Cậu biết tôi ở đâu à?” thì bỗng nhiên thấy hắn ta nháy mắt với mình.

Ý hắn ta quá rõ ràng — chúng ta đóng kịch cho Triệu Vũ xem.
Văn Quân cụp mắt xuống, khóe mắt liếc nhìn Triệu Vũ, một lát sau anh trả lời: “Vậy thì phiền cậu rồi.”
“Không phiền không phiền, mọi người đều là đồng nghiệp, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm mà.” Hứa Sính cười sang sảng, chỉ vào màn hình máy tính nói: “Để ý QQ nhé, tôi về làm việc trước đây, tuy là tuần này tổ bọn tôi rảnh rỗi nhưng cuối tuần cũng có rất nhiều việc cần giải quyết.

Một lát nữa nếu có thêm người đăng ký thì tôi không sang đây nữa mà nhắn thẳng bên QQ cho anh luôn nhé.”
Văn Quân gật đầu: “Được.”
Hứa Sính đi ra mấy bước lại vòng về, tiện tay lấy một gói Nestle cà phê, hắn ta ngáp một cái nói: “Buồn ngủ ghê, uống của anh một gói lần sau trả lại anh nhé.”
Văn Quân vội vàng xua tay: “Không cần không cần, một gói cà phê thôi mà.”
Hứa Sính cười hì hì: “Vậy tôi không khách sáo đâu.”
Phòng làm việc đột nhiên yên lặng như phòng tự học lớp 12, toàn bộ những người muốn xem Triệu Vũ làm khó Văn Quân đều rụt đầu trở về, ai nấy đều im bặt.

Mấy phút sau mới có người đứng lên giả vờ vào toilet hoặc hút thuốc.
Hứa Sính người này xưa nay chưa bao giờ cố ý giấu giếm thân phận “con ông cháu cha” của mình, xe hắn ta đi nhìn có vẻ khá khiêm tốn, nhưng đó cũng là xe đắt tiền.

Người của bộ phận New Media ban đầu có hơi sợ hắn ta, âm thầm bàn tán này nọ, lâu dần mới phát hiện ra hắn đối xử với mọi người khá tốt, làm việc cũng dốc hết sức mình, với ai cũng có thể trò chuyện đôi ba câu.

Ở chung về lâu về dài cũng dần xem nhẹ sự thật hắn ta xuất thân từ nhà quyền quý.
Lần trước hắn ta nói đỡ cho Văn Quân trước mặt Lưu Tồn chỉ có những tổ trưởng trong phòng họp mới biết chuyện, không dấy lên dư luận là bao.


Ngày hôm nay trực tiếp trò chuyện về công việc trong phòng làm việc trước mặt bàn dân thiên hạ, còn cầm một gói Nestle đi, này xem như tuyên bố hắn làm chỗ dựa cho Văn Quân rồi.
Mọi người trong ban ngành đều biết, tuy rằng bình thường cậu Hứa hắn ta rất hòa đồng với mọi người, nhưng có một vài thói quen từ xưa đến nay vẫn không đổi — ví dụ như tuyệt đối không lợi dụng lấy đồ của đồng nghiệp, ví dụ như không uống mấy thứ đồ uống rẻ tiền như cà phê hòa tan.
Trừ phi là với người vô cùng thân thiết.
Triệu Vũ và Lý Tiêu nhìn hắn ta ngâm nga rót nước nóng vào ly, không tìm thấy muỗng khuấy cà phê nên đứng cạnh máy nước uống cầm cốc lắc lắc một lúc, hai người ngạc nhiên muốn rớt cả cằm xuống đất.
Văn Quân cũng thấy không thoải mái lắm, bật khung chat QQ lên viết: “Lúc nãy cảm ơn cậu.”
“Không có gì.” Hứa Sính vừa về chỗ ngồi đã gõ chữ trả lời: “À phải rồi, anh ở đâu thế?”
Văn Quân vốn định viết “cư xá Liên An”, lại sợ làm phiền đối phương thêm.

Ban nãy là đóng kịch, bây giờ không cần diễn nữa, bèn nói: “Tôi ở gần công ty lắm, cậu thấy tôi đứng dưới công ty chờ cậu được không?”
Hứa Sính: “Không muốn nói cho tôi biết nhà anh ở đâu à?”
Văn Quân: “Không phải đâu.

Cậu có thể cho tôi đi nhờ xe, hôm nay còn giúp tôi một chuyện lớn như vậy, tôi đã rất biết ơn rồi.”
Hứa Sính: “Gánh nặng trong lòng lớn thế à? Vậy tối nay mời tôi ăn khuya đi, vừa hay chúng ta đều phải tăng ca.”
Văn Quân ngẩn người, Hứa Sính lại nhắn tiếp: “Chỉ giỡn tí thôi.

Thật ra giúp anh cũng là giúp chính tôi.

Không phải tôi có một thực tập sinh sao, một cô bé rất ngây thơ.

Ngày mai cô ấy cũng sẽ đi chung với chúng ta, đi xe của tôi.

Anh thử nghĩ xem, một cô gái như cô ấy theo một tên đàn ông như tôi đến cái nơi như khu biệt thự Vân Châu kia, bị người ta thấy được thì không hay tí nào.

Anh đi cùng với tôi, tôi đến nhà anh đón anh trước, anh ngồi ở ghế phụ, rồi đến nhà cô ấy đón cô ấy, cô ấy ngồi đằng sau.

Nhìn ba chúng ta là biết đi công tác rồi, không ai nói ra nói vào gì được.”
Văn Quân nói: “Vẫn phải cảm ơn cậu.”
Hứa Sính gửi đến mấy cái mặt cười: “Nói đi, ở đâu?”

Đã nói đến thế này rồi nếu còn khách sáo nữa thì rất thất lễ.

Văn Quân gửi địa chỉ sang, di động Hứa Sính reo lên, sau khi nghe điện thoại xong thì trả lời lại: “Ok, nhận được rồi.

Vừa nãy có thêm người đăng ký, anh nhớ liên lạc với bên khu biệt thự, những chuyện khác không có gì đáng lo, ngày mai đừng xem mình là một nhân viên, cứ chơi thoải mái.”
Vừa đến giờ tan làm Hứa Sính lập tức chạy về, căn bản đã quên chuyện đòi Văn Quân bao ăn khuya.

Văn Quân ngại kêu hắn ta, ở lại phòng làm việc suy nghĩ về bản thảo tuần sau phải nộp.
Triệu Vũ lướt qua đây vài lần, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Văn Quân biết đối phương chắc là muốn hỏi quan hệ giữa mình và Hứa Sính ra sao nhưng lại không tìm được lời nào thích hợp.
Vì sao Hứa Sinh lại phải giúp anh, ngay cả anh còn không hiểu được, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể xem như người tốt có gia giáo muốn làm việc thiện.
Đêm đến mà bản thảo chỉ mới viết được sơ sơ.

Văn Quân không dám nán lại lâu, anh lo làm lỡ công việc ngày mai nên thu dọn đồ đạc đi về, dọc đường về nhà anh luôn thấy thấp thỏm trong lòng.
Cứ có linh tính rằng ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Trước đây lúc làm phóng viên tin tức, anh từng theo đội cứu hộ đi qua những vùng trung tâm động đất, lũ lụt, sạt lở và những vùng thiên tai khác, rồi cũng có mấy lần đọ sức với xã hội đen.

Trước đó nữa anh cũng từng sống trong những tháng ngày ngàn cân treo sợi tóc.
Không nên sợ hãi, không có chuyện gì không thể giải quyết được.

Nhưng mí mắt vẫn cứ giật giật, mãi đến khi nằm lên giường vẫn chưa dừng lại.
Lần thứ hai giật mình tỉnh dậy trong đêm, anh đỡ cái trán ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt trống rỗng mờ mịt nhìn vào bóng tối.
Mà ở phòng sách cách một bức tường, ánh trăng như lụa mỏng rọi vào khung ảnh bằng gỗ.

Trong ảnh là hai chàng trẻ vẻ ngoài giống nhau đến mấy phần đang sóng vai đứng dưới ánh mặt trời rực rỡ.
Bọn họ đều mặc áo ba lỗ nhiều màu, tràn trề sức sống, tự tin điển trai, khó nói được ai đẹp trai hơn ai.
Trời mới tờ mờ sáng Văn Quân đã thức dậy chuẩn bị ba phần thức ăn, trước khi ra cửa anh theo thói quen đội mũ lưỡi trai, đứng nhìn mình trong gương, anh phát hiện không hợp với quần áo cho lắm.

Anh đang mặc bộ đồ ngày hôm đó đến quảng trường Thịnh Hi, rất hợp với quả đầu “kiểu Tây”, đội mũ lưỡi trai lên lại chẳng ra ngô ra khoai gì sất.
Anh lấy mũ xuống sờ sờ tóc, tự nhủ dù sao hôm nay cũng chỉ đi với Hứa Sính và một cô bé thực tập sinh nên anh dứt khoát cởi mũ ra cất lại trong phòng ngủ.
Chưa tới 7 giờ Hứa Sính đã lái xe đến.

Văn Quân đặt ba lô ở ghế sau, cầm bữa sáng ngồi vào ghế phụ.

Hứa Sính ngắm anh suốt, lại than thở: “Anh không đội mũ đẹp trai thật luôn đó! Đợi lát nữa kiềm chế lại tí nhé, đừng có làm thực tập sinh của tôi mê mẩn.”
Văn Quân hơi bối rối, đưa bữa sáng để trong túi sang: “Ăn không?”
“Gì thế?” Hứa Sính nhận lấy nhìn thử: “Sandwich trứng chiên? Anh làm?”
“Ừ.”
“Anh còn biết làm món này nữa à.”
“Món này cũng không khó.”
Hứa Sính ngửi một cái: “Thơm thật đó! Nhưng mà trước tiên để đấy đã, đi đón cô bé Trần Thiền kia rồi ăn.”
Mười lăm phút sau, trong xe truyền ra một tiếng thét kinh ngạc: “Trời ơi, ngon quá đi!”
“Thế à.” Hứa Sính cười: “Mau cảm ơn anh Quân đi.”
Trần Thiền vẫn đang học đại học, tuổi còn nhỏ, tính tình cũng ngây thơ, bình thường chỉ đến trường rồi sang đơn vị, thời gian ở bộ phận New Media vẫn chưa lâu, cô bé chỉ quen với mỗi Hứa Sính, vẫn chưa bị lây nhiễm hơi thở ở chốn làm việc khiến người khác thất vọng.
Cô bé ăn bữa sáng của Văn Quân, miệng vô cùng ngọt, dọc đường lúc thì khen Văn Quân đẹp trai, lúc lại hỏi Văn Quân một vài vấn đề chuyên môn trong ngành truyền thông.
Văn Quân nghe được khen thì cứ mãi ngại ngùng, nhưng lúc đề tài chuyển hướng sang tin tức anh lại nghiêm túc thảo luận với Trần Thiền.

Hứa Sính thấy anh nghiêng người nói chuyện không tiện bèn hỏi anh có muốn xuống ghế sau ngồi chung với Trần Thiền không.
“Được đó được đó!” Trần Thiền nói: “Em còn muốn chụp chung với anh Quân một tấm nữa nè! Kiểu tóc này của anh Quân siêu nổi luôn, ở trường em cũng có mấy cậu bạn cắt kiểu này nhưng không ai đẹp trai bằng anh Quân cả.”
Văn Quân nghe thấy thế thì rụt người về ghế phụ trở lại.
Hứa Sính nhìn ra phía sau từ gương chiếu hậu, cười nói: “Em nhìn em kìa, không biết e dè gì hết, nói sao mà làm anh Quân ngại luôn.”
Cuối cùng cũng không đổi chỗ, lái xe trên đường hơn hai tiếng đồng hồ, lúc đến khu biệt thự Vân Châu nhân viên ở đó cũng đã chuẩn bị xong dụng cụ nướng và nguyên liệu nấu ăn tươi mới.
Văn Quân lấy máy chụp hình kỹ thuật số từ trong ba lô ra đeo lên cổ, lại cầm thêm một xấp tài liệu, anh đang chuẩn bị đi tìm người phụ trách hoạt động ở khu biệt thự Vân Châu thì dây máy chụp hình bị kéo nhẹ một cái.
Hứa Sính nói: “Không phải hôm qua đã nói rồi à, hoạt động lần này ở khu biệt thự sẽ có người phụ trách, anh cũng đừng quan tâm.”
“Nhưng mà…” Văn Quân theo bản năng bảo vệ máy chụp hình.

Hứa Sính buông tay ra: “Tôi cũng đâu giật đồ của anh đâu.”
Văn Quân bối rối: “Không phải tôu sợ cậu giật.”
“Anh còn chưa quen quy trình tổ chức hoạt động của bộ phận New Media.” Hứa Sính dẫn anh đi về phía trước, sẵn tiện còn mỉm cười chào hỏi với một người có vẻ như là người quản lý, hắn ta nói tiếp: “Công việc của chúng ta chủ yếu là lên kế hoạch giai đoạn đầu và liên lạc, đợi đến khi hoạt động bắt đầu thì chúng ta đứng giám sát là được.

Anh đừng xem mình là nhân viên, bọn họ tự biết phải phục vụ khách mời như thế nào.


Hơn nữa hoạt động hôm nay, nói thẳng ra thì vốn không nên xuất hiện trong tour chơi thu này.

Tôi nói như vậy anh hiểu không?”
“Ừ.”
“Vì thế hôm nay phải chơi cho vui đó, thư giãn một chút.

Tôi sẽ kêu người ở đây chụp ảnh giùm mình, anh nhớ xem đã chơi gì ăn gì để về viết vào bản thảo sổ tay du lịch là được rồi.”
Ngoại trừ “Cảm ơn” ra Văn Quân không thể nói được gì hơn nữa.
Buổi trưa, từng chiếc xe đắt tiền nối đuôi nhau chạy vào khu biệt thự Vân Châu.
Khu biệt thự nằm trong núi xanh hang ngọc, gần đó chính là “làn đường đêm khuya” nổi tiếng của Trọng Thành.

Một đám cậu ấm lái xe đua đến, nhân cơ hội thi đấu một trận.

Tiếng động cơ rền vang giữa đường núi, Văn Quân nghe một hồi lại thấy ngứa ngáy trong lòng.
Hứa Sính không lái xe thể thao tới nên tất nhiên không thể đua một trận, bèn kéo Văn Quân kể lại “làn đường đêm khuya” này đã từng tổ chức biết bao nhiêu cuộc thi đấu chấn động lòng người.

Trần Thiền cũng đi theo bên cạnh nghe, cô bé vô cùng hưng phấn, còn hơi nóng lòng muốn thử.

Trái lại Văn Quân rất bình tĩnh, giống như căn bản chẳng thấy những chiếc siêu xe và mấy cuộc đua kia kịch liệt ở chỗ nào.

Càng nói Hứa Sính lại càng nghi ngờ rằng mình kể chuyện không được đặc sắc, huých tay anh một cái nói: “Anh không có hứng thú với xe hả?”
“Có chứ.” Văn Quân nói.
Hứa Sính nhướng một bên mày: “Vậy sao anh không có phản ứng gì hết?”
Văn Quân không hiểu: “Không phản ứng gì cơ?”
“Đờ mờ!” Hứa Sính bùng nổ: “Anh không thấy hai trận đua ban nãy tôi kể rất đặc sắc à?”
Văn Quân trừng mắt, trong lòng nghĩ là “Cũng đâu có đặc sắc lắm nhỉ”, ngoài miệng lại nói cho hắn ta đỡ quê: “Ồ, đặc sắc chứ, đặc sắc lắm.”
Hứa Sính trợn trắng mắt: “Anh không chân thành tí nào cả.”
“Tôi…” Văn Quân muốn giải thích, điện thoại của Hứa Sính lại reo lên.
“Cẩu Tử mấy cậu tới rồi à? Ở đâu đấy?” Hứa Sính sang bên khác nghe điện thoại: “Tôi ở hồ cá câu cá đây, ở chung với đồng nghiệp… Cái đệch, tiếng xe mới nãy là của mấy cậu à? Hù cá của tôi chạy mất tiêu luôn!”
Văn Quân nhìn cần câu chẳng hề nhúc nhích, thấy hơi buồn cười.
“Mấy cậu đỗ xe xong thì tới tìm tôi nhé.” Hứa Sính còn nói: “Cho tôi mượn xe, hôm nay tôi phải thể hiện một cái mới được, mắc công đồng nghiệp cười tôi.”
Hết chương 8.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận