【Viên Tổ Vân: “…Em muốn nói với anh em không yêu anh sao? Vậy thì em hãy nói cho anh biết như thế nào mới gọi là yêu, em muốn anh làm sao mới có thể khiến em yêu anh?”
Tưởng Bách Liệt: “Cho nên, rất nhiều chuyện ngay lúc phát sinh, chúng ta không hề cho rằng nó sẽ tạo thành ảnh hưởng gì đối với mình, nhưng cuối cùng khi quay đầu lại, chúng ta thường hay phát hiện, nếu lúc ấy ‘làm như vậy’, hoặc là lúc ấy không ‘làm như vậy’ thì tốt rồi. Nhưng điều đó không hề quan trọng, cái quan trọng là, khi chuyện đã xảy ra, chúng ta nên đối mặt với nó ra sao.”】
12.1Edit: Sam“Mẹ là mẹ của hai đứa mà, chỉ cần nhìn ánh mắt của hai đứa, mẹ đã biết ai là ai.”
Mẹ vẫn đưa lưng về phía Thế Phân, không nhìn thấy biểu cảm trên mặt bà, nhưng giọng điệu nói chuyện lại trầm tĩnh lạ thường.
“…” Thế Phân rất lâu không nói lời nào, hình như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng đến bên miệng lại nhận ra trái tim mình đã hiểu từ lâu.
“…”
“Thế thì, ba biết không ạ…”
“Biết, là mẹ nói với ông ấy.”
“Ưm…”
Mẹ nhẹ nhàng thở dài, nói: “Tối đó nhận được tin dữ, con không chịu nổi đả kích nên đã té xỉu. Con còn nhớ mẹ gọi tên con không?”
“?”
“Mẹ gọi con ‘Thế Phân, Thế Phân’… con mở to mắt, nhưng lại giống như đã chết, không hề động đậy…”
“…” Đêm đó trong ký ức cô, chỉ có tiếng khóc nháo của em họ mới sinh, cùng với một mảnh tối tăm. Có lẽ trong bóng đêm cô nghe được có người gọi tên cô, nhưng cô không thể nhớ lại, càng không thể trả lời.
“Mẹ sợ lắm, vội vàng đưa con tới bệnh viện, đồng thời gọi điện cho ba con. Lúc ba con tới nơi, con vẫn mở to mắt, nhưng bác sĩ nói thực ra con đang hôn mê, thần chí mơ hồ. Trong thời gian đó, con cứ lẩm bẩm mãi, hình như đang nói, người chết nên là con…”
“…Con xin lỗi.” Ngoài câu này ra, cô không biết mình còn có thể nói gì.
“Bác sĩ nói, nếu con tỉnh dậy, tốt nhất đừng nói gì khiến con kích động, sợ con sẽ sụp đổ. Cho nên sau khi mẹ và ba con thương lượng với nhau, quyết định không nhắc tới chuyện này với con, nghĩ rằng chờ con bệnh tình ổn định rồi mới tâm sự với con.”
“Con xin lỗi,” cô rất muốn đi lên ôm mẹ từ đằng sau, nhưng bước chân không thể nào di chuyển, “Lúc đó…còn phải khiến ba mẹ lo lắng cho con…”
“Nhưng mà khi chúng ta từ Mỹ trở về, lại phát hiện con thay đổi bản thân mình, con thật sự trở nên giống Thế Vân, trầm tĩnh, im lặng, lại đầy tâm sự trong lòng… Vì thế mẹ quyết định tôn trọng ý nguyện của con, nếu con muốn thay em gái sống sót, mẹ sẽ không ngăn cản con, nếu đã mất đi một đứa con gái, thế thì mẹ nhất định phải làm cho đứa còn lại hạnh phúc, để nó sống tự do thoải mái…”
“Mẹ…” Cô chảy nước mắt, vì trái tim vĩ đại của mẹ.
“Nhưng con biết không,” mẹ xoay người, sắc mặt bình thản, “Hiện tại mẹ có phần hối hận.”
“?”
“Mẹ muốn cho con hạnh phúc, mẹ nghĩ rằng nếu con biến mình thành Thế Vân thì sẽ được hạnh phúc… Nhưng mẹ sai rồi, mẹ rõ ràng nhìn thấy đau khổ vùng vẫy trong mắt con, cho nên con gái à, con hãy thành thật trả lời mẹ, con có hạnh phúc không? Tám năm nay con có hạnh phúc không?”
Thế Phân hé miệng, nhưng đáp án như là nghẹn ở cổ họng, đây là một vấn đề mà tám năm nay cô chưa từng hỏi chính mình, cô sợ trả lời, rồi sẽ mất đi dũng khí để sống tiếp. Nhưng tối nay, cô lại muốn trả lời, không biết là ai cho cô sức mạnh này —— cô suy nghĩ, có lẽ chính là Thế Vân nho nhỏ sống trong cơ thể cô.
“…Khi con đi trên đường, bạn bè đều gọi con là ‘Thế Vân’, con nghĩ rằng con hạnh phúc,” cô nói, “Con đứng trước công ty bách hóa mà mình thích nhất, nhìn chính mình trên tủ kính, con phát hiện mình dung hòa vào cảnh bày biện trong tủ kính, vậy mà giống Thế Vân đến thế, thậm chí con còn cảm thấy đó chính là Thế Vân…”
“…”
“Nhưng buổi tối về đến nhà, một mình cô đơn đứng trước cửa sổ, nhìn mình trên ảnh phản chiếu trong kính…con lại cảm thấy đau khổ. Giống như mẹ nói vậy, ánh mắt của con và em ấy khác nhau, liếc mắt một cái là nhận ra.”
“…”
“Cho nên nếu mẹ hỏi con có hạnh phúc không…con rất khó trả lời, con chỉ có thể nói rằng, sở dĩ con quay trở về, là vì con phát hiện mình không thể tiếp tục như vậy nữa, con chỉ sợ càng ngày càng cướp đi mọi thứ mà Thế Vân từng có được —— con không muốn làm vậy, con không nên làm vậy!”
Mẹ đi đến trước mặt cô, bà mỉm cười ôm cô, nhẹ giọng nói: “Cho dù thế nào, mẹ chỉ muốn nói với con, mọi người, bao gồm mẹ, cả ba con, cùng những người thân và bạn bè, sau khi nhận được tin tức đáng sợ kia, mọi người đều hiểu rằng, còn sống là chuyện may mắn cỡ nào, chúng ta đều hy vọng người chết có thể yên nghỉ, cũng mong mỏi người còn sống có thể hạnh phúc… Thế Phân, con hiểu không?”
Sáng ngày 5 tháng 4, Thế Vân mặc vào chiếc áo khoác mà cô cho rằng rất tuyệt, một mình lái xe ra ngoài. Ở dưới cửa hàng hoa dưới lầu, cô mua một bó bách hợp trắng, lại mua chút đồ ăn tại tiệm tiện lợi, lúc này mới chạy trên đường.
Cô muốn đến một nơi mà tám năm nay cô chưa từng đến, ở đó, có một tấm bia đá khắc ba chữ “Viên Thế Phân”, chính là người nằm dưới đó, nhưng lại là một cô gái khác.
Xe chạy trên đường cao tốc, bởi vì đang tu sửa nên chỉ có hai làn đường chật hẹp, cô hết sức chăm chú, cẩn thận giẫm phanh và chân ga, nhưng tâm tư bất giác bay đến chỗ khác.
Em gái sẽ hận cô chứ?
Nhiều năm như vậy, cô mượn tên em gái sinh sống, muốn biến thành em ấy, nhưng lại không thể kiềm chế nội tâm của mình, tước đoạt tất cả tưởng niệm của mọi người đối với em ấy, thậm chí còn cướp lấy những người yêu thương em ấy —— cho nên, em gái nên hận cô phải không?
Cô cảm thấy cơ thể mình đang run rẩy, không biết là vì con đường xóc nảy không bằng phẳng, hay là từ sự run rẩy phát ra từ trong lòng?
Cô dựa theo lời dặn của mẹ, chạy xuống đường cao tốc ở một lối ra nọ, sau đó dọc theo ngã tư đường có thị trấn nhỏ cùng với vườn cây cải dầu một lúc, thì sẽ nhìn thấy bảng hướng dẫn của nghĩa trang kia.
Tại cổng bãi đỗ xe có mấy sạp hàng bán đủ loại đồ vật dùng khi tảo mộ tế lễ, như là hoa tươi, giấy dát vàng hoặc bạc làm “lượng vàng”, các loại “tiền” in ấn thô ráp, thậm chí có mảnh giấy xếp thành “Vườn hoa nhà lớn” và “ô tô”. Cô bước xuống xe, có người đi qua muốn chào hàng với cô, nhưng cô thấy bó hoa to lớn tại ghế sau nên đi ngay.
Cô cầm hoa cùng một bịch đồ ăn vặt thật to đi vào cổng nghĩa trang, cô cảm thấy mê mang, rõ ràng trong lòng không yên, nhưng không thể thuyết phục bản thân đừng đến. Cô như là đang tìm đáp án, mặc dù cô biết không có đáp án.
Người đến tảo mộ rất nhiều, trong loa phóng thanh phát ra âm nhạc nhẹ nhàng, vừa không vui cũng không bi thương. Người tới đây cũng đủ loại, có người khóc, có người nghiêm mặt, lại có người mỉm cười, như là sau khi biết người thân của mình vẫn tốt mà cười an ủi.
Thế Phân không biết khuôn mặt mình có biểu cảm gì, nhưng cô nghĩ, không khóc cũng chẳng cười, có lẽ nghiêm mặt vì không biết con đường phía trước như thế nào.
Đường xi-măng hai bên cũng không rộng lớn, một dãy mộ bia xếp dài, cô dựa theo con số mà mẹ đưa cho, tìm được dãy mình muốn tìm, ở đây giống như rạp chiếu phim, đi vào đúng hàng số, chẳng qua “khán giả” sau khi đến đây thì sẽ không rời khỏi.
Cô nhìn thấy từng mộ bia khắc những cái tên lạ lẫm, nhịp tim cô nặng nề, giống như mỗi lần đập xuống là nhịp tim cuối cùng của cô.
Rốt cuộc, tấm bia có khắc tên cô cứ thế xuất hiện trước mặt cô… nhưng trên đó lại không có tấm ảnh.
Chỉ có gạch men sứ màu trắng ngà, nhét đầy khối bầu dục, trắng bệch như vậy, bất lực như vậy.
Cô bỗng nhiên khóc ra, không thể kiềm nén mà chảy nước mắt, cô cướp đi mọi thứ của Thế Vân, thậm chí cả tên và tấm ảnh trên mộ bia… Tất cả mọi thứ đều bị cô cướp đi!
Còn cô lại thản nhiên “thay thế” em ấy sống, cho rằng đây là một loại tiếp diễn, một loại cứu chuộc, tưởng rằng đây là “Thế Vân” thực sự, mình thật sự có thể thay thế em gái…
À, không!
Cô quỳ xuống trước tấm bia đá, cô không thể thay thế em gái, không thể dùng một “Thế Vân” như vậy để thay thế em ấy.
“Xin lỗi…xin lỗi…xin lỗi…” Cô khóc lớn, tựa như em gái không giỏi ăn nói nhưng nội tâm lương thiện ở ngay trước mắt, gạch men sứ trắng bệch bất lực kia là khuôn mặt tươi cười dịu dàng của em gái, phiến đá màu xám mai táng chính là trái tim hồn nhiên của em gái.
Giờ phút này, cô mới thình lình ý thức được, cho dù mình cố gắng cỡ nào cũng không thể thay thế em gái, bởi vì hai người giống như là hai tinh cầu độc nhất vô nhị gắn kết chặt chẽ trong vũ trụ bao la, mặc dù nhỏ bé nhưng không ai thay thế được ai.
Thế Phân rời khỏi Thế Vân, chỉ có thể là một tinh cầu cô đơn chẳng thể làm gì.
Có người nhẹ nhàng vỗ vai cô, dường như đang nói: đừng đau buồn, tất cả đều sẽ tốt thôi.
Cô ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn người kia, nhìn thấy cô ấy đến bên cạnh cô, ngồi xổm xuống đặt một bó hoa hướng dương tươi đẹp, vẻ mặt dịu dàng nói: “Tớ nghĩ, Thế Phân nhất định không hy vọng chúng ta một năm mới đến thăm cậu ấy một hai lần, mà lần nào vẻ mặt cũng như là đưa đám, không có biểu cảm gì khác đâu nhỉ?”
Lương Kiến Phi cắt tóc ngắn, mái tóc chấm đầu vai, tóc mái gần như che khuất nửa con mắt của cô ấy.
“…”
“Thế Vân,” Lương Kiến Phi nói, “Thế Phân cởi mở thích cười như vậy, cậu ấy nhất định muốn chúng ta trải qua cuộc sống tốt đẹp, vui vẻ sống từng ngày.”
“…” Cô quên khóc, nhưng trong lòng lại càng bi thương.
“Khoảng thời gian tớ ly hôn cũng chẳng vui vẻ gì, mỗi ngày đều khóc sướt mướt, nhưng ở trước mặt người khác tớ lại cậy mạnh, ép buộc mình cười, nhưng khó quá, đối với một người đau lòng mà nói là rất khó…nhưng tớ đã làm được.”
“…”
“Tớ luôn suy nghĩ, nếu Thế Phân còn sống, cậu ấy khẳng định sẽ vỗ vai tớ nói ‘đừng như vậy, đâu có gì to tát cùng lắm là ly hôn thôi, cũng chẳng phải tận thế’.” Nói xong Lương Kiến Phi nở nụ cười, cười đến đỏ hốc mắt.
“…”
“Nhưng Thế Phân không còn, cậu ấy không ở bên cạnh tớ, đã sớm…rời xa chúng ta. Cho nên tớ nghĩ, so với cậu ấy, mất đi một người đàn ông, mất đi một cuộc hôn nhân, đó thật sự chẳng là gì —— tớ cũng muốn cười như cậu ấy, hạnh phúc, cởi mở, thế thì có lẽ mỗi khi tớ cười, cậu ấy có thể cảm nhận được chăng?”
“Kiến Phi…” Thế Phân từ từ đứng lên, âu sầu nói không ra lời.
Khi cô ích kỷ suy nghĩ dùng cách thức của mình để sinh sống, cô chỉ thấy nỗi đau của mình —— tuyệt vọng và hối hận mất đi em gái, nhưng xem nhẹ những thứ khác —— đó chính là, nỗi đau buồn của những người yêu thương cô.
Khi mọi người vì “cái chết” của cô mà đau lòng, cô lại ở một chỗ khác trên thế giới trải qua ngày tháng cô muốn “ngăn cách”. Cô rốt cuộc hiểu được, đó chỉ là một cách thức trốn tránh sự thật mà thôi.
Nó không làm cho ba mẹ, người thân, bạn bè, người yêu vui vẻ, ngược lại khiến bọn họ càng đau khổ hơn.
“Không biết tại sao,” Kiến Phi còn nói, “Sau khi thấy cậu tại London, tớ bỗng nhiên rất vui, cảm thấy cậu sống kiên cường, thật là tốt quá.”
“…”
“Nếu —— tớ chỉ nói là nếu,” ánh mắt Kiến Phi bỗng trở nên hư vô mờ mịt, “Trái lại, nếu người ra đi là cậu, Thế Vân, mà không phải Thế Phân, có lẽ cậu ấy sẽ rất khó chịu, đau lòng không thể sống tiếp…”
“A…” Cô hơi hé miệng, muốn nói nhưng lại kinh ngạc khẽ gọi.
“Con người cậu ấy là như vậy,” Kiến Phi cười dịu dàng, cúi đầu nói, “Mặc dù luôn tươi cười, cởi mở, nhưng mỗi khi gặp chuyện đau lòng, cậu ấy sẽ yếu đuối không biết nên làm sao cho phải, ngược lại người có cá tính điềm tĩnh hướng nội như cậu sẽ kiên cường, nằm ngoài dự đoán của mọi người…”
Nói xong hai người đều im lặng nhìn hàng chữ màu đỏ trên mộ bia, cùng với gạch men sứ trắng ngà kia, giờ phút này hình như không cần phải nói câu gì, người dưới phiến đá cũng đã hiểu được tất cả.
Lương Kiến Phi nhắm mắt, chắp hai tay lại, âm thầm tâm sự và cầu nguyện dưới đáy lòng, nhất định là muốn tâm sự cho người chết yên tâm…
“Kiến Phi,” Thế Vân đút hai tay vào túi, lẳng lặng nhìn bó hoa hướng dương tươi đẹp trên phiến đá kia, “Nếu tớ nói với cậu, người nằm dưới đây không phải Thế Vân… cậu có tin không?”
Lương Kiến Phi thảng thốt nhìn cô, qua thật lâu mới từ trong cổ họng thốt ra hai chữ: “Gì cơ?”
Cô rất muốn nói, tớ chính là Thế Phân, tớ chưa chết, nhưng tớ không cảm thấy vui vẻ, ngược lại phải chịu giày vò… Nghe tin tức thế này, cậu sẽ vui vẻ hay là phẫn nộ? Cậu có thể tha thứ cho tớ không?
Nhưng mà cô gượng gạo cười cười, lắc đầu nói: “Không có gì, chỉ là một câu…nói đùa mà thôi.”
Kiến Phi nghi hoặc nhíu mày, cuối cùng quay đầu đi chỗ khác, nhìn về xa xa nói: “Có lẽ…tớ từng nghĩ tới, nếu người còn sống là Thế Phân, không phải Thế Vân, thật là tốt biết bao…”
“…”
“…Nhưng sau đó tớ lại đổi ý,” Kiến Phi xoay đầu qua nhìn cô, “Mặc kệ ‘cậu’ là ai, mặc kệ người còn sống là ai, tớ đều cám ơn ông trời đã không mang ‘cậu’ đi, tớ nghĩ, người bị mang đi nhất định cũng cho là vậy.”
Nói xong Kiến Phi lấy ra kính mát trong túi áo khoác đeo lên, xoay người bỏ đi, cô ấy không nói “tạm biệt”, cũng chẳng quay đầu vẫy tay, biến mất ở một phía khác trong lùm cây xanh biếc.
Thế Phân ngơ ngẩn nhìn nơi bóng lưng kia biến mất, khóe miệng cô kéo ra nụ cười khổ nhàn nhạt.
Lúc ra khỏi nghĩa trang, cô lấy di động gọi cho Tưởng Bách Liệt.
“Anh biết không, hôm nay tôi đi thăm em ấy…” Nói xong, cô cảm thấy cái mũi cay cay, như là rất vất vả ngăn chặn nỗi thương cảm muốn dâng trào.
“Ai? Em gái sao?” Tưởng Bách Liệt hình như đang nấu nướng, đầu dây bên kia truyền đến tiếng nồi chảo.
“Ừm…tôi còn gặp được bạn thân hồi trước.”
“Cô nói với cô ấy chưa?”
“?”
“Thực ra cô là Thế Phân.”
“Tôi nghĩ…suýt nữa đã nói với cô ấy, nhưng cuối cùng vẫn không…”
“À…có chút đáng tiếc.”
“…”
“Như vậy em gái thì sao, đã nói hết với cô ấy chưa?”
Cô ngồi vào trong xe, hít một hơi thật sâu: “Không biết…trên thực tế, tôi cũng không biết mình nên nói gì với em ấy, tôi nghĩ rằng cho dù nói gì cũng không thể vãn hồi, em ấy sẽ không tha thứ cho tôi.”
Tưởng Bách Liệt im lặng, một lát sau, anh ta như là đến chỗ yên tĩnh, dùng giọng điệu ấm áp nói: “Hãy nghe tôi nói, nếu, tất cả mọi thứ đều hoán đổi, nếu cô là người đã mất, cô sẽ hận cô ấy chứ?”
“…Không đâu.” Cô khó khăn trả lời.
“Thế thì tại sao cô phải hoang mang, tại sao phải đau khổ, tại sao không nên cầu xin tha thứ chứ?”
“Nhưng bác sĩ, anh không hiểu, người chết không phải tôi, mà là Thế Vân!” Cô gần như muốn hét to.
“Ý cô là tuy cô may mắn còn sống nhưng còn đau khổ hơn là chết ư,” âm thanh của anh ta có phần lạnh lùng, “Chẳng lẽ cô không cảm thấy ý tưởng này không hề có ý nghĩa sao? Chẳng lẽ cô nhất định phải mang theo nỗi đau để sống tiếp sao? Cô nghĩ rằng Thế Vân thích nhìn thấy cô như vậy hả?”
“…” Đây là lần đầu tiên Tưởng Bách Liệt mắng cô, nhưng không biết tại sao cô không thấy khó chịu, chỉ có khóe miệng nở ra nụ cười khổ tựa như khi nhìn bóng lưng của Kiến Phi.
Dịu dàng cũng được, hung dữ cũng được, cô biết bọn họ đều muốn giúp cô, muốn giúp một cô gái quật cường thoát khỏi cảnh khốn khó.
Cô lại hít sâu lần nữa, dùng giọng điệu thoải mái nói: “Đồ ăn trong nồi anh không cháy sao?”
“Á!”
Tưởng Bách Liệt ở đầu dây bên kia quát to một tiếng, tiếp theo là tiếng bước chân.
“Bò bít tết của tôi…” Âm thanh của anh ta nghe ra rất đau khổ.
Cô bật cười: “Hy vọng còn có thể vãn hồi.”
“Nói đến vãn hồi,” anh ta nói, “Tôi không hề đồng ý với cách nói vừa rồi của cô, tôi không chấp nhận cô đã nói cho dù nói gì cũng không thể vãn hồi.”
“…”
“Nhưng bây giờ tôi phải đi vãn hồi bò bít tết của tôi trước, cho nên lần sau gặp mặt rồi nói.”
Tưởng Bách Liệt không cho cô bất cứ cơ hội nào đã cúp máy, cô nhìn màn hình di động, trong lòng có chút phiền muộn, nhưng lại chờ mong —— bởi vì anh ta nói, cô không phải không thể vãn hồi.
Khoảng ba giờ chiều, Thế Phân lái xe trở về dưới lầu khu chung cư, không ngờ trông thấy Viên Tổ Vân đang tựa người trên tường thẫn thờ, cô theo bản năng đạp phanh ngay, lốp xe và mặt đất ma sát phát ra âm thanh chói tai, chờ cô lấy lại tinh thần, phát hiện Viên Tổ Vân đang mỉm cười nhìn cô.
Cô không nhìn anh, làm bộ tỉnh bơ đỗ xe xong rồi xuống xe đi về phía anh.
“Hôm nay anh không cần đi làm sao?” Cô dừng bước tại chỗ cách anh hai mét, không nhìn ánh mắt anh.
“Em thì sao?” Anh không đáp mà hỏi ngược lại.
“Em có việc…” Cô nhíu mày, trầm mặc.
“Không mời anh đi lên ngồi sao?”
“…”
“Thế thì đến nhà anh đi.” Nói xong anh làm như vô ý nắm tay cô, đi ra ngoài.
Cô hoảng hốt muốn giãy dụa, nhưng phát hiện bàn tay giữ cổ tay cô vững chắc như là sắt thép.
“Viên Tổ Vân!” Cuối cùng cô không nhịn được mà gọi tên anh.
“Sao cơ?” Anh đưa cô lên xe taxi, nói địa chỉ, sau đó nhàn nhã nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Cô thở dài bỗng nhiên cảm thấy bất đắc dĩ, cô độc lập và cố chấp, duy chỉ hết cách với người đàn ông trước mắt này. Là bởi vì sự bá đạo của anh sao?
Hay là vì…sự áy náy đi không từ biệt của rất nhiều năm trước?
Xe taxi dừng dưới lầu nhà anh, anh dùng một tay thanh toán tiền, tay kia nắm chặt cô bước xuống xe, sau đó như con nít nói: “Nếu em hứa với anh không chạy đi, anh sẽ thả em ra.”
Cô nhíu mày, vẫn gật đầu đồng ý. Anh thật sự buông tay ra, nhưng rất chậm, như là sợ cô chuồn đi.
Cô đút hai tay vào túi, đi thẳng lên lầu, đáy lòng như đang nói: chuyện đã hứa với anh, em sẽ không nuốt lời nữa.
Nhà anh vẫn như trước, tất cả màu sắc đều có vẻ u ám, chỉ có tấm đệm màu đỏ trên sofa là bắt mắt, hình như anh mới mua.
“Ngồi đi.” Anh tùy ý chỉ chỉ, sau đó đến tủ lạnh trong phòng bếp lấy ra hai chai nước khoáng, đưa một chai cho cô.
Cô cầm lấy, không mở ra.
Anh cũng không mở ra.
Hai người trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên đồng thanh nói: “Anh / Em có lời muốn nói với anh…”
Viên Tổ Vân ngẩn người, nói: “Anh nhận ra mình không thể chịu đựng nỗi…cái loại ‘mập mờ’ này.”
“?”
“Đây là phương pháp anh đã nghĩ rất lâu mới nghĩ ra, để tiếp cận em nhưng không tổn thương em, anh chỉ có thể dùng tất cả bản lĩnh đi làm chuyện không phải sở trường của mình…”
Cô cười khổ, không biết nên vui hay buồn.
“Nhưng đêm qua anh nằm trên giường, một khi nhắm mắt lại liền nhìn thấy em, anh nhận ra mình không thích hợp với loại quan hệ mập mờ này.”
Đúng vậy, cô nói dưới đáy lòng, em đồng ý.
“Lúc đầu anh rất sợ hãi,” anh cào tóc, “Nếu em thật sự không phải Thế Phân mà là Thế Vân, nếu anh ngu dại yêu em, như vậy anh nghĩ anh biết mình nên làm thế nào. Anh sẽ rời khỏi em, trước khi em cảm thấy đau khổ thì anh sẽ rời xa em, sau đó anh có thể trở thành một Viên Tổ Vân khác đã chết lòng…”
“…”
“Nhưng em không phải Thế Vân, em là Thế Phân, bởi vậy anh không biết nên làm sao,” anh tới gần cô, sợ mình sẽ khiến cô chạy trốn, anh nhẫn nhịn không nắm tay cô, “Mặc dù em gần như biến thành cô ấy, nhưng ánh mắt của em chưa từng thay đổi, như vậy, người phụ nữ này vẫn khiến trái tim anh đập nhanh, rốt cuộc cô gái của nhiều năm trước vẫn là…em hiện tại dù đã thay đổi rất nhiều?”
“…Cho dù đáp án của anh là gì,” cô rốt cuộc cất lời, “Điều em muốn nói với anh là, hãy quên đi cô gái tên là ‘Viên Thế Phân’ đi, giống như anh đã nói trở thành một Viên Tổ Vân khác.”
“Tại sao?!” Trong nháy mắt, anh nổi giận.
“Bởi vì em không yêu anh…” Cô nghe được âm thanh mình rất bình tĩnh nói, nhưng vẫn không dám ngẩng đầu nhìn mắt anh.
Anh trừng mắt, người không dễ dàng nổi giận như anh đã bị chọc giận hoàn toàn: “Thế tại sao lần nào em cũng theo anh đến rạp chiếu phim? Tại sao giúp anh che chắn cà phê nóng? Tại sao lúc anh ngã bệnh lại đến chăm sóc anh? Tại sao dung túng mọi hành vi của anh?……”
“Là vì…” Cô rất muốn nói ra nguyên do, nhưng trong đầu lại trống rỗng.
“…Em muốn nói với anh em không yêu anh sao? Vậy thì em hãy nói cho anh biết như thế nào mới gọi là yêu, em muốn anh làm sao mới có thể khiến em yêu anh?”
Cô mím môi, trước mắt trở nên mơ hồ, cô không thể trả lời câu hỏi của anh, một chữ cũng không đáp được.
Anh vươn tay nắm cằm cô, nâng mặt cô lên, mặc dù trong mắt cô là nước mắt, nhưng cô vẫn quật cường không nhìn anh.
“Em đã chịu thừa nhận mình là Thế Phân, tại sao em không chịu thừa nhận em vẫn còn yêu anh?” Giọng anh khàn khàn, kích động phẫn nộ vừa rồi dần tan biến, mà thay vào đó là cảm xúc mất mát.
“…”
“…”
Bỗng nhiên anh cúi đầu hôn cô, mềm nhẹ nhưng tràn đầy mạnh mẽ, dường như đang cầu xin gì đó.
Cô có thể cảm giác được môi lưỡi ấm áp của anh, cùng với trái tim đập mạnh của mình.
Anh dang tay ôm chặt cô, vẫn hôn cô dịu dàng như vậy, sợ rằng sẽ dọa đến cô, nhưng lại chuyên chế không cho cô chạy trốn. Cô không biết làm sao, cánh tay anh nhẹ nhàng mà mạnh mẽ cho dù làm thế nào cũng không đẩy ra được, cô bất giác há miệng muốn bảo dừng, nhưng bị anh hôn sâu hơn, giống như làm sao cũng không thể tách ra.
Cô thôi chống cự, theo bản năng hòa hợp với anh, cô chợt quên hết mọi thứ, quên đi ác mộng của tám năm trước, quên đi sự đấu tranh của tám năm nay, quên đi mọi hạnh phúc và xúc động, cũng quên tất cả bi thương và đau khổ… Cô chỉ nhớ một điều, là một buổi tối nằm trên đỉnh núi ngắm sao của nhiều năm về trước, một đêm sao trời rõ ràng mà lấp lánh, tựa như ánh mắt anh…
“Như vậy…” Anh bỗng nhiên buông cô ra, mỉm cười nói, “Em còn dám nói em không yêu anh không?”
Cô nhìn anh, trong nháy mắt như là trông thấy chàng trai thích trò đùa dai, còn có khuôn mặt tươi cười sau khi thực hiện thành công, cô đẩy anh ra, chẳng hề tốn công, sau đó xoay người muốn đi.
Anh vội vàng đi theo ôm lấy cô từ phía sau, cô không nhìn thấy sắc mặt của anh, nhưng cô biết anh đang sợ hãi, có lẽ sợ cô giận, sợ cô muốn đi.
Cô cười khổ, cô không tức giận nhưng mà cô thật sự muốn đi.
Anh lại bắt đầu hôn cô, từ vành tai đến sau gáy, dường như anh đều nhớ rõ mỗi một nơi mẫn cảm của cô, anh hôn đến mức khiến cô khẩn trương.
Cô bắt đầu giãy dụa, trong lòng dâng lên nỗi hoang mang không biết từ đâu tới, nhưng càng giãy dụa cô càng cảm thấy hoảng sợ. Anh xoay vai cô qua, đặt cô lên tường, ánh mắt rã rời, cô biết điều đó đại diện cho dục vọng dấy lên trong lòng anh.
“Viên Tổ Vân ——” cô muốn “đánh thức” anh, nhưng miệng lại bị anh chặn lại thô bạo, lúc này anh đã trở nên điên cuồng, không còn là Viên Tổ Vân bình tĩnh cao ngạo kia, mà là một người đàn ông không muốn che giấu bản thân nữa.
Anh bỗng nhiên bồng cô lên, đá văng cửa phòng của mình, rồi ném cô lên giường, cô còn chưa kịp hét thì anh đã phủ trên người cô, bắt đầu cởi quần áo của cô.
“Viên Tổ Vân, anh điên rồi?!” Cô phản kháng, nhưng không có hiệu quả.
Ngón tay anh mơn trớn bầu ngực của cô, vì thế cô không nhịn được mà run rẩy, anh im lặng, từ đầu đến cuối đều im lặng, nhưng ánh mắt dường như không chút khách sáo nói: anh muốn em.
Anh ngồi dậy, mau chóng cởi áo của mình, chẳng tốn bao nhiêu sức đặt cô nằm lên giường lần nữa, cho dù cô muốn nhân cơ hội chạy trốn.
Cô nhìn ánh mắt anh, bỗng nhiên hiểu được, anh đang tức giận, nụ hôn dịu dàng ban đầu chỉ là một loại che giấu, thực ra trong lòng anh nhất định đã tức điên rồi —— bởi vì cô nói cô không yêu anh…
Anh vừa cởi quần áo vừa hôn cô, cô giãy dụa nhưng lại không nhịn được mà cười lên.
À, anh vẫn là chàng trai cố chấp kia, ngoài dục vọng dưới đáy lòng ra, anh còn cố chấp muốn chứng minh bọn họ vẫn yêu nhau, cô bật cười bởi sự cố chấp này của anh ——
Là khổ sở sao? Không phải.
Là tức giận sao? Không phải.
Cô chỉ là bị anh chọc cười, có lẽ như Tưởng Bách Liệt nói, khi “Thế Phân” rời khỏi thế giới này, thời gian của cô ngừng lại, thời gian của anh…cũng ngừng lại theo.
Anh vẫn là chàng trai “tóc vàng” không cho phép cô nói kiểu tóc của anh khó coi, vẫn cùng cô ngắm sao, bảo cô không được phép rời khỏi anh, vẫn là Viên Tổ Vân thích dẫn cô đi xem phim kinh dị sau đó nhân cơ hội ôm cô…
Hóa ra, anh vẫn là anh.
Anh cảm giác được cô cười, vì thế anh buông môi cô ra, nghiêm túc nhìn cô.
Cô vẫn cười, cười đến toe toét, bởi vì khuôn mặt nghiêm túc của anh, giống như mình đang làm chuyện quan trọng cỡ nào, thiêng liêng biết bao.
Cô rất muốn nói, Viên Tổ Vân, anh đừng náo loạn.
Nhưng anh không cho cô cơ hội nào, mà vẫn nghiêm túc như trước rồi tiếp tục, cho đến khi cô hết nhịn nổi kêu lên…
Thế Phân đi vào thang máy, ấn nút “31”, sau đó ngơ ngác dựa vào tường, có phần không thể tin vừa rồi mình đã làm gì.
Viên Tổ Vân khác với tám năm trước, anh ngủ rất say, là bởi vì anh không sợ cô bỏ đi sao? Hay là vì anh trở thành một người đàn ông không biết sợ hãi?
Cô lấy ra hai bàn tay đút trong túi, phát hiện chúng nó đang run rẩy, có lẽ trái tim cô cũng đang run rẩy theo.
Ra khỏi thang máy, cô mở cửa phòng, sau đó đi tắm trước.
Khi nước ấm giội rửa khuôn mặt cô, trong đầu cô hiện ra cảnh tượng sau khi Viên Tổ Vân thức dậy không nhìn thấy cô, cô dùng sức dụi mắt, muốn khiến chính mình trông không yếu ớt.
Tắm rửa xong, cô bật máy tính, dưới góc phải của màn hình xuất hiện một khung đối thoại, nhắc nhở cô có thư mới. Cô nhìn địa chỉ gửi đến, ngơ ngác cào tóc, cuối cùng vẫn lấy dũng khí mà mở ra.
Tinh cầu cô đơn:
Em khỏe không?
Rất vui khi nhận được thư của em, chị không biết em có bằng lòng để chị đọc bức thư này trong tiết mục hay không, vì thế chị quyết định hồi âm cho em.
Về câu hỏi em đã đưa ra, câu trả lời của chị là: chị sẽ đau lòng, khó chịu, nhưng không sao cả, chỉ cần người còn sống cho rằng sinh mệnh của mình có ý nghĩa là tốt rồi. Sống hoặc chết, rất nhiều lúc không phải do chúng ta tự quyết định, một khi đã như vậy, cần gì cố chấp rốt cuộc là ai sống, ai chết?
Đương nhiên, đây chỉ là ý kiến cá nhân của chị để tham khảo thôi.
Mặt khác, không biết tại sao, chị luôn có cảm giác hình như đã quen biết em, chúng ta đã từng gặp nhau chưa nhỉ?
Chúc em càng ngày càng không cô đơn!
Tào Thư Lộ
Thế Phân tựa trên lưng ghế, cảm thấy mình không biết gì cả, hình như mỗi người đều cho rằng việc đó không sao, nhưng nếu thật sự gặp chuyện như vậy, bọn họ sẽ ra sao chứ?
Cô nghĩ tới Tử Mặc, cô gái chất phác âm thầm quan tâm đến “Thế Vân”, cô ấy cũng nghĩ vậy sao? Cô ấy cũng sẽ cho rằng bất luận là chị hay em gái còn sống, đều không sao cả ư?
Cô nhìn đồng hồ trên tường, mười hai giờ…
Cô bé lọ lem cuối cùng đã trở về nguyên hình.
Ngày hôm sau, đối với Thế Phân là một tuần vừa mới bắt đầu. Cô lơ đãng thức dậy, rửa mặt, ra ngoài, hình như trong đầu đang suy nghĩ rất nhiều chuyện, nhưng lại hình như chẳng suy nghĩ gì.
Cô đi vào cao ốc công ty chờ thang máy, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Viên Tổ Vân đang nói cười với đồng nghiệp, cô ngẩn người, rất hiếm khi thấy anh như vậy, hình như tâm trạng rất tốt.
Bỗng nhiên anh quay đầu nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh mà thong dong, hình như lại biến thành một người đàn ông chín chắn.
Cô xoay mặt qua không nhìn anh, cô cảm nhận được thỉnh thoảng anh dời tầm mắt về phía cô, lại tỏ ra lạnh lùng, giống như…chưa từng xảy ra chuyện gì, tựa như bọn họ vẫn là cấp trên và cấp dưới không ăn ý với nhau.
Thang máy tới rồi, cô định lùi lại, nhưng lại bị đám người đằng sau đẩy vào thang máy.
Vừa ngẩng đầu lên, không biết anh đứng trước mặt cô từ lúc nào.
Những đồng nghiệp khác nhìn thấy cô đều thân thiện chào hỏi, cô cũng gật đầu với từng người, chỉ không nhìn anh.
Đồng nghiệp bên cạnh còn muốn nói tiếp đề tài khi nãy, nhưng Viên Tổ Vân chợt xị mặt, khiến cho bầu không khí trở nên gượng gạo.
Cô cúi đầu, lần đầu tiên cảm thấy đi thang máy là chuyện dày vò thế nào. Cũng may sau khi cửa mở ra đóng lại mấy lần thì đã đến nơi cô làm việc, cô vội vàng lao ra ngoài, đi thẳng đến văn phòng mình, còn chưa vào cửa thì di động đã vang lên.
Trên màn hình nhảy ra dãy số không cần nhìn cũng biết là ai. Cô đóng cửa văn phòng, định lấy lại tinh thần mới bắt máy.
“Em đừng nói với anh ngày hôm qua xảy ra chuyện gì em đều quên hết rồi.” Lời dạo đầu của anh rất trực tiếp, ngay cả giọng điệu cũng cứng ngắc.
“…”
“Chết tiệt, em đừng nói những lời vô nghĩa với anh, anh không tin, cũng không muốn nghe!”
“…”
“Không muốn nói chuyện?” Sau khi cô im lặng một hồi chẳng biết làm sao, anh bỗng nhiên rất bình tĩnh hỏi han, nhưng cô biết đó là yên bình trước cơn bão táp.
“Những lời em muốn nói, anh nói anh không tin, cũng không muốn nghe, thế thì em còn có thể nói gì chứ?”
“…”
“…”
“Viên Thế Phân,” anh như là cố gắng khiến mình bình tĩnh trở lại, “Em thế này anh có thể hiểu là em đang đùa giỡn với anh không?”
“…”
“…”
“Có thể…” Cô giả vờ nói rất tự nhiên, sau đó bất giác che miệng lại, sợ miệng mình sẽ thốt ra bất cứ âm thanh run rẩy nào.
“Em đùa giỡn với anh cũng không sao, nhưng tại sao em cũng muốn đùa giỡn với bản thân? Tại sao em không thể thành thật đối diện chính mình?”
Cô cố gắng dùng âm thanh bình tĩnh nhất nói: “Tạm biệt.”
Sau đó, cô khép di động lại, chán nản ngồi trên ghế, cô không tin anh sẽ buông tha cô như vậy, nhưng ít nhất, anh sẽ thử khiến mình tỉnh táo lại.
Như vậy biết đâu, anh sẽ nghiêm túc phân tích mối quan hệ này, nói không chừng cuối cùng anh sẽ cảm thấy bọn họ không hề thích hợp…
Bởi vì cô là người không thích hợp với hạnh phúc —— sau khi cướp đi mọi thứ của một người nào đó.
Cả ngày trải qua tâm trạng hốt hoảng, hơn nữa giống như cô đoán trước, Viên Tổ Vân không đến tìm cô, vài ngày sau cô thỉnh thoảng gặp phải Shelly thư ký của anh ở hành lang, nghe chị ta phàn nàn về sếp của mình. Cô nhanh chóng bỏ đi, không dám nghe kỹ càng, cô nghĩ, có lẽ là vì tâm trạng anh không tốt cho lắm…
Chẳng qua, tâm trạng không tốt cũng không phải chỉ có mình anh.
“Tâm trạng của cô có vẻ sa sút nhỉ.” Sáng thứ bảy, Tưởng Bách Liệt vừa nhìn thấy cô liền nói câu này trước tiên.
“Cám ơn…” Cô ngồi vào cái ghế gọi là “ghế Freud” kia, chuẩn bị bắt đầu tâm lý trị liệu lần nữa.
“À,” anh ta đặt bia lên bàn, “Thế thì xem ra còn chưa gay go nhỉ, ít nhất cô nói ‘cám ơn’, không mặc kệ tôi.”
“Đó là vì tôi không biết nên trả lời thế nào, tôi không muốn vừa tới đã chọc giận anh…”
“Ờ,” Tưởng Bách Liệt nhún vai, “Cứ nói đi, tôi sẽ không giận.”
“…Miếng bò bít tết lần trước của anh sau đó thế nào?”
“…”
“…”
“…Được rồi, tôi thừa nhận tôi bị chọc giận.” Anh ta ngồi trên ghế sau bàn, cúi đầu viết gì đó, không nhìn cô.
“Tôi xin lỗi, tôi không có cố ý, nhưng anh bảo tôi làm vậy…” Cô xua tay không biết nên nói tiếp thế nào.
“Bây giờ tâm trạng tốt hơn chút chưa?”
“…Có lẽ vậy.”
Tưởng Bách Liệt ngẩng đầu, mỉm cười nói: “Nếu làm tôi tức giận có thể khiến cô dễ chịu một chút, vậy thì tôi có thể giận tiếp…”
Thế Phân nhìn anh ta, cuối cùng lộ ra nụ cười bất đắc dĩ: “Cô gái được anh thích nhất định rất hạnh phúc nhỉ?”
“Ồ, đúng vậy,” anh ta gật đầu, “Hiện tại cô ấy quả thật rất hạnh phúc, nhưng không phải là bởi vì được tôi thích.”
“Có thể…nói về cô ấy không?”
Anh ta nhíu mày: “Rốt cuộc cô là bác sĩ hay tôi là bác sĩ?”
“Thỉnh thoảng có thể hoán đổi với tôi một chút, tôi kể cho anh nghe nhiều chuyện của mình như vậy.” Cô năn nỉ, có lẽ cũng không phải thật sự muốn biết chuyện của người khác, nhưng muốn biết như thế nào mới xem như là hạnh phúc.
Tưởng Bách Liệt do dự vài giây, rồi nói: “Ừm… Cô ấy là đồng nghiệp hồi trước của tôi, cũng giống cô, đã xảy ra một việc, vì thế xa xứ ra nước ngoài làm việc.”
“Điểm nào của cô ấy đã thu hút anh?”
“Không biết,” một tay anh ta chống đầu, vẻ mặt bộc trực, “Có lẽ tựa như cô từng nói, tôi sẽ thích loại người giống như tôi, cô ấy trùng hợp là người như vậy.”
“Bây giờ cô ấy đang làm gì? Hai người còn liên lạc với nhau không?”
“Cô ấy là người Thượng Hải, tìm một công việc ở đây, chúng tôi cũng thường xuyên gặp mặt, nhưng chỉ là bạn thân, người cô ấy thích thực ra là anh trai của cô ấy.”
“Gì cơ?!”
“Thật có lỗi,” anh ta cào tóc, “Không phải anh em ruột, là loại quan hệ không có huyết thống ấy, anh trai cô ấy được nhận nuôi.”
“À…rất giống tình tiết trong phim truyền hình.”
Anh ta cười cười: “Tôi nghĩ chuyện của cô còn đặc sắc hơn cả phim truyền hình.”
“Ừm…” Cô bỗng nhiên thở dài nói, “Có lẽ, đúng vậy…”
“Cho nên, rất nhiều chuyện ngay lúc phát sinh, chúng ta không hề cho rằng nó sẽ tạo thành ảnh hưởng gì đối với mình, nhưng cuối cùng khi quay đầu lại, chúng ta thường hay phát hiện, nếu lúc ấy ‘làm như vậy’, hoặc là lúc ấy không ‘làm như vậy’ thì tốt rồi. Nhưng điều đó không hề quan trọng, cái quan trọng là, khi chuyện đã xảy ra, chúng ta nên đối mặt với nó ra sao.”
“…”
“…”
“Bác sĩ, tôi có thể hỏi anh một câu không?”
“?”
“Anh cho rằng, nếu Tử Mặc…biết được sự thật, cô ấy sẽ ra sao? Sẽ tha thứ cho tôi chứ?”
Tưởng Bách Liệt như là rất hứng thú với câu hỏi của cô, anh ta suy nghĩ thật lâu, cuối cùng mới nói: “Lấy sự hiểu biết của tôi về cô ấy, tôi nghĩ cô ấy sẽ hiểu…”
Thế Phân không nắm chắc sự thông hiểu mà anh ta nói về Tử Mặc là bao nhiêu, nhưng nếu anh ta nói vậy, trong lòng cô dường như đặt xuống một hòn đá lớn, bỗng nhiên sinh ra một chút dũng khí.
Lúc cuộc gặp mặt sắp kết thúc, Tưởng Bách Liệt chợt nói: “Chúng ta có thể gặp nhau thêm bốn năm lần, sau đó tạm thời chấm dứt quan hệ giữa bác sĩ tâm lý và bệnh nhân.”
“?!”
“Có lẽ tháng sau tôi sẽ trở về New York ở một thời gian, đã lâu không về nhà, người trong nhà hình như rất tức giận.”
“Ồ…” Cô kinh ngạc nhìn anh ta, nói không nên lời.
“Đừng ra vẻ luyến tiếc, tôi chỉ ở một thời gian rồi sẽ trở lại.”
“Nhưng mà…” Cô nhíu mày, “Anh thật sự sẽ trở về chứ?”
“Đương nhiên…” Anh ta tươi cười khả ái, “Nơi này có người tôi thích, món ăn, thành phố, cũng có các bệnh nhân yêu mến tôi, tôi nghĩ tôi nhất định sẽ trở về.”
“Ừm…thế thì anh nói phải giữ lời đấy.”
“Đừng như vậy, tôi còn chưa đi mà, đã muốn làm tôi khóc rồi sao?” Anh ta nhún vai.
Cô mỉm cười, nụ cười bất đắc dĩ nhưng thật tình.
“Đúng rồi, lần trước gọi điện anh nói, tôi không phải không thể vãn hồi… lần này có thể nói cho tôi biết không?”
“À,” Tưởng Bách Liệt gật đầu, nói, “Bởi vì cô còn sống tốt, có thể sống vui vẻ, khi cô quên đi nỗi đau này, không phải đã vãn hồi tất cả rồi sao?”
“?”
“Bởi vì cô lại có thể giống như lúc ban đầu, làm một Viên Thế Phân chân thật, thẳng thắn thành khẩn, không che giấu gì hết.”
Cả ngày chủ nhật, Thế Phân đều thu dọn phòng ốc, cô chợt yêu thích cảm giác này, hình như không cần suy nghĩ gì cả, chỉ lên kế hoạch làm sao sắp xếp từng món đồ gọn gàng ngăn nắp.
Hồi trước cô không phải vậy, dùng thứ gì xong thì tiện tay đặt ở một chỗ, trong phòng luôn lộn xộn, mỗi lần muốn tìm gì đó, cô đều sẽ hỏi mẹ hoặc là Thế Vân, kỳ quái là, họ luôn biết cô đặt đồ ở đâu.
Cô nghĩ rằng, đó là vì họ rất hiểu cô chăng?
Cô cảm thấy mình như vậy là hạnh phúc, được người khác hiểu, hoặc là nói, biết mình được thông hiểu. Nhưng sau đó, khi cô trở thành “Thế Vân”, cô dần dần quên mất điểm này, cô luôn sống trong thế giới của mình, mặc dù mọi thứ đều sắp đặt rất có trật tự, nhưng vẫn không tìm thấy thứ muốn tìm.
Có lẽ ở trong thâm tâm cô cũng chẳng thay đổi bao nhiêu, nhưng loại hạnh phúc được thông hiểu đã đánh rơi tại góc nào đó từ lâu, khi cô quay đầu lại, phát hiện hạnh phúc nhỏ bé này lại ở khắp nơi, chỉ là cô không nhìn đến mà thôi.
Từ trong thùng giấy cô lấy ra từng món đồ, phân biệt cẩn thận, sau đó đặt chúng tại nơi chúng nên ở. Một hộp giấy màu lam đặt dưới cùng thùng giấy, cô cầm lên xem, nhìn kỹ càng, bỗng nhiên ngạc nhiên mở to mắt.
Trong hộp giấy là một chiếc mũ lưỡi trai màu lam, đó là…quà sinh nhật của Viên Tổ Vân. Đó là món quà chưa từng có cơ hội tặng cho anh.
Cô nhớ tới tấm ảnh úp ngược trên bàn anh, đầu tóc anh vàng hoe, ánh mắt rất sắc bén, vì thế cô mua chiếc mũ lưỡi trai này, muốn che khuất mái tóc của anh, còn có ánh mắt của anh —— thế thì trông anh có vẻ dịu dàng hơn một tí.
Cô cầm chiếc mũ trong tay, nhìn đến thẫn thờ, hình như tất cả quá khứ đều xuất hiện trước mắt. Nếu cơn ác mộng kia không xảy ra, nếu cô như nguyện tặng món quà sinh nhật này… Thế thì hiện tại bọn họ sẽ như thế nào đây?
Là một đôi vợ chồng hòa thuận? Hay là một cặp oan gia đã đi trên con đường riêng của mình từ lâu?
Nhưng tựa như lời Tưởng Bách Liệt nói, điều đó không có ý nghĩa gì, điều cô nên làm chính là đối mặt với cuộc sống của mình mà thôi.
Chuông cửa đột nhiên vang lên, cô đứng dậy rửa tay, ngập ngừng đến trước mắt mèo nhìn ra bên ngoài —— thì ra là Tử Mặc.
“Sao vậy?” Cô mở cửa.
Khuôn mặt vốn cứng nhắc của Tử Mặc lúc này ửng đỏ, ánh mắt dao động bất định: “Có bia không? Của tớ uống hết rồi…”
Nói xong, cô ấy đi thẳng vào phòng bếp lục lọi.
“Xem ra cậu đã uống nhiều rồi.” Thế Phân đóng cửa lại, phát giác điểm bất thường của Tử Mặc, cô vội vàng đi qua giành lấy bia.
“Tớ muốn uống…” Tử Mặc bĩu môi, như là đang nhõng nhẽo.
“Có thể nói cho tớ biết đã xảy ra chuyện gì không?” Cô không dung túng Tử Mặc, mà cất bia vào trong ngăn tủ rất cao.
Tử Mặc mơ hồ im lặng, quay đầu đi chỗ khác không nhìn cô.
“Là…về Hạng Tự sao?” Cô thử dò hỏi.
Tử Mặc không trả lời, qua một hồi lâu mới khẽ gật đầu.
“Lại đây đi, tớ thấy cậu không nên uống nữa, nhưng nếu cậu muốn bọn mình có thể nói chuyện.” Cô đỡ Tử Mặc ngồi lên sofa trong phòng khách.
Tử Mặc bỗng nhiên mỉm cười, nói: “Giọng điệu của cậu…rất giống Tưởng Bách Liệt…”
“Vậy cậu coi tớ là anh ta được rồi.”
“…”
“…”
“…”
“Bây giờ tớ tuyên bố bắt đầu trị liệu.”
Tử Mặc không được tự nhiên mà gãi đầu, rồi gãi mặt, như là học sinh sắp giao phiếu điểm.
“…Được rồi, nếu cậu cảm thấy kỳ quặc, tớ cũng có thể tuyên bố trị liệu chấm dứt.”
Tử Mặc chần chờ chốc lát mới nói: “Tớ cảm thấy…hình như mình, luôn không biết được người khác suy nghĩ cái gì…nhất là Hạng Tự.”
“À, tớ nghĩ…thực ra ngoài bản thân mình ra thì rất ít người sẽ thật sự biết được người khác suy nghĩ gì, cho nên…đó không phải là một vấn đề.”
“Nhưng mà,” Tử Mặc nhăn nhó mặt mày, “Tớ không có cách nào đoán được suy nghĩ của anh ấy…có phải tớ quá ngu ngốc không?”
“Không, không phải, đó không phải ngốc, mà là…thật thà.”
“…”
“Chẳng qua là loại thật thà không đủ dũng khí.” Cô mỉm cười, từ trong đáy lòng muốn cổ vũ Tử Mặc.
“Có lẽ cậu nói đúng…” Tử Mặc nhẹ giọng nói, khuôn mặt vốn nhăn nhó dần dần thả lỏng.
“…”
“Thế Vân…”
“Hửm?” Cô ngập ngừng trả lời.
“Còn nhớ, tớ đã từng nói với cậu, tớ rất vui vì người ra đi là chị cậu chứ không phải cậu không?”
“…”
“Kỳ thật, sau đó tớ đã suy nghĩ kỹ càng, cảm thấy mình nói vậy là không đúng.”
“…”
“Tớ không phải thấy vui về cái chết của Thế Phân —— thực ra tớ cũng rất buồn, ý của tớ là cậu còn sống là chuyện tốt, cậu hiểu không?”
“Ừm…” Cô gật đầu.
“À, vậy là tốt rồi.” Nụ cười rốt cuộc đã xuất hiện trên mặt Tử Mặc, mặc dù hơi cứng ngắc, nhưng cô biết đó là nụ cười thoải mái của Tử Mặc.
“Nếu…” Cô nghe được tiếng mình nói, “Tớ là Thế Phân, mà không phải là Thế Vân, cậu còn cảm thấy vui vẻ không?”
“Gì cơ?…” Sắc mặt của Tử Mặc giống như Lương Kiến Phi hôm đó, chẳng qua Tử Mặc không thể hiện ra mình quá kinh ngạc, chỉ là hơi ngỡ ngàng.
“…” Cô chẳng nói gì, khóe miệng kéo ra nụ cười khổ, có lẽ lúc này sẽ giống như lần trước, không thể nói ra miệng.
“A!” Tử Mặc bỗng nhiên như là nhận ra gì đó, chỉ vào cô, không nói nên lời.
“…”
“Cậu thật là…Thế Phân?”
“…” Cô không gật đầu, cũng không lắc đầu, chỉ là ngỡ ngàng.
Đến tột cùng, Tử Mặc sẽ đối xử với cô ra sao, có thể tha thứ cho cô hay không?
Tử Mặc đứng dậy, lảo đảo chạy tới cửa, thấp giọng nói: “Kẻ lừa đảo…cậu là kẻ lừa đảo!”
Nói xong, cô ấy mở cửa xông ra ngoài.
Đồng hồ quả lắc trên tường kêu tích tắc, Thế Phân còn ngơ ngác ngồi trên sofa, cô bỗng nhiên rất muốn gọi điện cho Tưởng Bách Liệt, nói với anh ta: anh đoán sai rồi.
“Chào buổi tối các vị thính giả, lại đến thời gian Thư Lộ được gặp gỡ mọi người tại sóng điện từ, tuần này không biết tại sao New York chợt trở nên rất nóng, đài khí tượng nói đây là thời tiết hiếm thấy từ mấy chục năm nay, nhưng hình như mọi người không quan tâm cho lắm.
Hôm nay nhận được thư của một bạn thính giả trẻ tuổi, cô ấy chỉ mới 16 tuổi, nhưng đã bắt đầu phiền muộn về cuộc sống và lý tưởng sau này, cô ấy nói: chị Thư Lộ —— cám ơn bạn đã dùng ‘chị’ để gọi Thư Lộ, mà không phải là ‘dì’ —— lúc chị đối mặt với sự lựa chọn, chị làm thế nào để lấy dũng khí, là điều gì cho chị sức mạnh?
Đây thật sự là một vấn đề…đầy ắp sức sống trẻ trung, thật ra khi Thư Lộ đọc đến thắc mắc của bạn, tôi bỗng nhiên nhớ lại thời thiếu nữ của mình, nhưng mà trong ký ức năm 16, 17 tuổi của tôi đều là tiểu thuyết, truyện tranh, tạp chí, băng nhạc. Khi đó tôi hoàn toàn không có thắc mắc về tương lai, tôi muốn làm gì, muốn trở thành người thế nào, muốn thi vào đại học nào… vân vân, những vấn đề này tôi hoàn toàn chưa nghĩ tới. Nếu có phiền não thì cũng chỉ là ‘không làm xong bài tập ngày mai thì phải làm sao đây’ đại loại thế, nhưng ngay sau đó tôi sẽ lập tức ném những vấn đề đó ra sau đầu, bởi vì chỉ cần tiến vào thế giới trong sách, tôi có thể quên hết tất cả —— có lẽ, đây là sức mạnh và dũng khí của tôi.
Theo tuổi tác lớn dần, phiền não và hoang mang cũng càng ngày càng nhiều hơn, có khi sẽ cảm thấy áp lực cuộc sống rất lớn, nhưng nghĩ ngược lại, sức mạnh và dũng khí nhận được cũng càng nhiều hơn. Người nhà, người yêu, bạn bè, những người ở bên cạnh chúng ta dành sự yêu mến cho chúng ta, đó cũng là một loại sức mạnh, đương nhiên tôi rất may mắn, còn có những bạn thính giả đang lắng nghe tiết mục ở một sóng điện từ khác —— nhưng nếu muốn khắc phục khó khăn và có được chiến thắng chân chính, kỳ thật thường xuyên là do bản thân mình, khi chúng ta cảm thấy chính mình tràn đầy sức mạnh thì mới có dũng khí để đi tiếp.
Như vậy, các bạn thính giả đang lắng nghe tiết mục vào lúc này, đối với các bạn, điều gì đã cho bạn sức mạnh và dũng khí? Hộp thư của Thư Lộ luôn luôn rộng mở với các bạn, tiếp theo xin hãy lắng nghe một ca khúc trước nhé…”
Thế Phân đang cầm cà phê, ngồi trên bệ cửa sổ trong phòng khách, nhìn đèn neon ở đằng xa, nó có vẻ lóng lánh trong bầu trời xanh thẫm.
Di động rung rung trên bệ cửa đá cẩm thạch, phát ra tiếng vang dữ dội, sau vài cái liền ngừng ngay, cô biết là tin nhắn mà không phải gọi điện đến, vì thế qua thật lâu cô mới cầm lên xem.
“21: 03: 08 đang làm gì?”
Gửi tin nhắn cho cô không đầu không đuôi như vậy, e rằng chỉ có một người…
“21: 14: 02 ngây người.”
“21: 15: 00 nếu anh không tìm em, em định cứ coi anh là người xa lạ cả đời ư?”
“21: 16: 44 có lẽ vậy, người xa lạ cũng không phải không có gì tốt.”
“21: 18: 31 tại sao? Tại sao khi đã biết hết mọi chuyện em vẫn còn từ chối anh?”
Cô ngơ ngác nhìn dòng chữ trên màn hình, trong lòng đau nhói, nhưng cô vẫn cong khóe miệng trả lời.
“21: 22: 57 hai người không có duyên phận tại sao nhất định phải ở bên nhau?”
“21: 25: 08 anh tưởng mình rất hiểu em, nhưng xem ra không phải rồi, có lẽ Thế Phân mà anh hiểu rõ chính là cô gái trước đây cởi mở và thật thà, em là ai hả? Là cái bóng sao? Cái bóng của Thế Vân và Thế Phân, không thể trở thành một trong hai người?”
Cô đứng dậy, hơi băn khoăn lo lắng, hình như anh đã nói trúng một nỗi đau ẩn sâu dưới đáy lòng.
Qua thật lâu, cô hầu như nghĩ rằng cuộc đối thoại này sẽ kết thúc tệ hại như vậy, thì anh nói.
“21: 55: 30 anh cũng từng trở thành một người khác, trong tám năm trời anh dần dần bước ra khỏi nỗi đau mất em, gần như sắp thành công, nhưng anh lại gặp em, em mang anh trở về, lúc này có lẽ anh phải dùng nhiều thời gian hơn nữa mới có thể quên hết tất cả, nhưng anh tuyệt đối không bận tâm —— bởi vì em đã giúp anh tìm được con người trước đây, một Viên Tổ Vân ngay cả bản thân anh suýt nữa cũng quên mất. Vì thế, dù giống như lời em nói, chúng ta là hai người không có duyên phận, nhưng nếu em cũng có thể tìm về chính mình, em không còn là cái bóng của bất cứ ai, như vậy đã đủ rồi, ít nhất đối với anh thế là đủ rồi…”
Cô thả người lên giường, nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, cô có thể lừa anh nói mình không yêu anh, nhưng cô không thể nào lừa dối trái tim mình —— trái tim đó đã ngập tràn mỗi một nụ cười của anh.
Tuần cuối cùng của tháng tư, mưa rơi rả rích, hầu như mọi người đều mặc áo khoác màu đen, xanh thẫm hoặc là màu đất, hình như chỉ có màu sắc như vậy mới có thể phối với bầu trời than chì.
Sáng sớm trước khi ra ngoài, Thế Phân nhìn thấy quần áo phơi bên ngoài trên ban công của Tử Mặc đều bị mưa làm ướt, vì thế cô đi gõ cửa nhà Tử Mặc, nhưng không có ai trả lời.
Cô thất thần đi vào thang máy, con số đang nhảy trên bảng điện tử, cảm giác đi xuống ập tới mạnh mẽ.
Đối với Tử Mặc, Thế Vân có lẽ là một người bạn mà cô ấy thích nhất, người bạn này đã bị cướp đi, thay bằng một người vụng về khác —— cho nên Tử Mặc mới gọi cô là “kẻ lừa đảo”, một kẻ lừa đảo không thể tha thứ.
Cô lái xe chạy ra gara, trời mưa không lớn lắm, nhưng lại che kín cửa kính trên xe, trước mặt cô là một mảnh mơ hồ. Cô mở cần gạt nước, bỗng nhiên phát hiện suýt nữa mình đụng trúng bồn hoa —— cô vội vàng thắng lại, trong lòng phập phồng bất định, nhất thời không biết nên làm gì bây giờ.
Di động đặt trên ngăn xe, cô lấy lại bình tĩnh rồi mới bắt máy: “A lô?”
“Là tớ.” Âm thanh lâu ngày không gặp của Thạch Thụ Thần, cách cả Thái Bình Dương, bỗng nhiên khiến người ta rất muốn khóc.
“Ồ…”
“Tớ xin lỗi, trước khi đi không nói với cậu, là vì không muốn mọi người buồn bã,” giọng điệu của anh ta rất thoải mái, “Đừng lo lắng, tớ rất tốt, cảm thấy quyết định lúc trước của mình là đúng, con người vào một thời điểm nhất định cần phải nhìn xem thế giới bên ngoài —— cậu thì sao, dạo này ổn chứ?”
“Ừm…” Cô nhẹ nhàng kéo thắng tay, tựa lưng vào ghế, “Cũng ổn, cậu đừng lo.”
“Thật sao?” Anh ta bỗng nhiên thấp giọng, “Nhưng Hạng Tự nói, cậu và Tử Mặc cãi nhau.”
“…À,” cô cười khổ, “Cậu ấy thật nói vậy sao?”
“Đúng thế.”
“…Thực ra cũng không phải cãi nhau, chỉ là cậu ấy giận tớ thôi.”
Tiếng cười của Thạch Thụ Thần vang lên từ đầu dây bên kia: “Có lẽ về chuyện này, người khẩn trương hơn là Hạng Tự chứ không phải cậu và Tử Mặc nhỉ.”
Cô cũng bất giác mỉm cười, không phải bởi vì lời nói của anh ta, mà là bởi vì có thể nghe được một Thạch Thụ Thần cởi mở như vậy.
“Dạo này thời tiết ở New York thất thường quá, nóng muốn chết…”
“Ừ, tớ biết.”
“Cậu cũng biết?”
“Nghe nói trong tiết mục radio.”
“À…”
“Đúng rồi,” cô nói, “Đây là số điện thoại của cậu ư?”
“Đúng vậy, còn chưa nói với cậu,” anh ta dịu dàng nói, “Bất cứ lúc nào gọi cho tớ cũng được.”
“…Được.” Cô rầu rĩ trả lời, trong đầu xuất hiện một cô gái hướng nội và rụt rè, cô gái đó từng yêu Thạch Thụ Thần.
Nếu em ấy nhìn thấy một Thạch Thụ Thần như vậy, có lẽ cũng cảm thấy vui mừng phải không?
“Vui lên đi, tớ tin tưởng cho dù là chuyện gì cũng không làm khó cậu được.”
“Cám ơn cậu, đặc biệt gọi điện cho tớ.”
“Thế…tớ phải cúp máy đây?”
“Khoan đã…”
“Hửm?”
“Cậu hãy…giữ gìn sức khỏe.”
“Được.”
“Tạm biệt…”
“Tạm biệt.”
Đặt di động xuống, Thế Phân nhìn qua cần gạt nước đang chuyển động, cô bất giác nhoẻn miệng cười. Cô phát hiện không biết từ khi nào mình coi Thạch Thụ Thần là một “Thế Vân” khác, mỗi lần gặp nhau, cô luôn sẽ tưởng tượng em gái ở ngay bên cạnh anh ta, dùng ánh mắt dịu dàng và điềm tĩnh nhìn mình, vì thế lời anh ta nói giống như là Thế Vân nói với cô, khiến cô bỗng nhiên tràn đầy sức mạnh và dũng khí.
Cô kéo thắng tay, chạy lần nữa, mọi thứ trước mắt đều trở nên rõ ràng.
Lúc gặp đèn đỏ, cô dừng xe lại, lơ đãng ngẩng đầu nhìn không trung, mưa tạt vào cửa kính ở đầu xe, nhưng vẫn có thể nhìn thấy đường nét của không trung.
Có lẽ nào, tại một nơi nào đó, Thế Vân đang nhìn cô không?
*
“Chị có thể ngồi đây không?”
Thế Phân ngẩng đầu, hơi lúng túng nhìn Shelly, không hiểu vì sao trong nhà ăn còn nhiều chỗ trống như vậy thế mà chị ta lại muốn ngồi đối diện cô.
Shelly không đợi cô trả lời, tự động ngồi xuống, cắt bò bít tết trên cái đĩa trắng của mình thành từng miếng nhỏ, sau đó bắt đầu ăn.
“Tên nhóc Tiểu Viên kia rất khó hầu hạ phải không?”
“Huh?…” Bộ đồ ăn trong tay Thế Phân suýt nữa rớt xuống.
“Em không phải thay chị làm thư ký cho cậu ấy hơn nửa năm sao?”
“Vâng…” Cô gật đầu, cúi đầu nhìn thức ăn trong đĩa của mình, “Cũng ổn ạ…”
“Cậu ấy nhất định vui muốn chết.”
“?”
“Gặp phải người dễ dãi như em, còn không thừa cơ khoe ra oai phong của sếp lớn.”
“…Cũng không hẳn vậy, chỉ là anh ấy có quá nhiều yêu cầu.”
Shelly nhìn cô, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười: “Em không tò mò tại sao chị là thư ký mà còn hung dữ hơn cả sếp mình sao?”
“Có chút ạ.” Cô thẳng thắn gật đầu.
Shelly cười cười: “Em biết không, em là người duy nhất trong công ty dám thừa nhận với chị là em nghĩ vậy.”
“…Không thể nào.”
“Là thế mà, tại sao không? Những đồng nghiệp khác chỉ nói ở sau lưng chị, từ trước đến nay không ai giáp mặt hỏi chị.”
“Như vậy cũng không có gì để hỏi…dù sao không liên quan đến công việc.”
Shelly ra vẻ thần bí tiến đến gần, nói: “Quan hệ giữa chị và Viên Tổ Vân…quả thật hơn bình thường.”
“…” Cô mở to mắt, ngơ ngác chờ đợi đáp án.
“Chị là…mợ út của cậu ấy.”
“…Gì ạ?” Cô chớp mắt, có phần không tin nổi.
Shelly như là rất hài lòng với phản ứng như vậy, thế là chị ta tự ăn tiếp rồi nói: “Mẹ của Viên Tổ Vân là chị họ lớn nhất của chồng chị, nhưng mà chồng chị và cậu ấy chỉ kém nhau sáu tuổi, hầu như là chơi cùng nhau từ nhỏ đến lớn, chẳng qua cậu ấy chưa bao giờ gọi chồng chị là ‘cậu’, cho nên cũng chưa từng gọi chị là ‘mợ’.”
“…” Thế Vân cứng nhắc cầm bộ đồ ăn, không biết nên cắt miếng thịt vịt trước mặt thành miếng nhỏ, hay là bỏ thẳng vào miệng.
“Em sẽ giữ bí mật chứ.” Shelly dùng giọng điệu không hề để ý nói.
Cô gật đầu.
“Em không thấy kỳ lạ tại sao chị nói điều này với em à?”
Cô nhìn chị ta, lúc này không biết nên gật đầu hay lắc đầu.
Nhưng Shelly không nói thêm gì nữa, mà tiếp tục ăn thức ăn trong đĩa, cho đến khi ăn hết bò bít tết.
“Chị cảm thấy em rất đặc biệt đối với cậu ấy, chị chưa từng thấy cậu ấy dùng ánh mắt nhìn em để nhìn người khác, mặc dù cậu ấy không nói gì cả, nhưng chị thấy được cậu ấy rất để ý, vô cùng quan tâm đến mọi việc có liên quan tới em.”
Thế Phân thật không ngờ chị ta sẽ nói vậy, nhất thời cô có phần mất tự nhiên, ánh mắt do dự không dám nhìn vào người đối diện.
“Viên Tổ Vân mà chị quen biết là một người ngạo mạn, tự mãn, ánh mắt sắc bén, không có tính nhẫn nại, đồng thời cậu ấy cũng có nét đáng yêu của con nít, cậu ấy có thể cười rất tươi, nhưng chỉ trong chớp mắt lại lặng lẽ trốn ở góc phòng hút thuốc. Chị không biết cậu ấy đã trải qua những gì —— có lẽ chồng chị biết, nhưng anh ấy không chịu nói với chị —— điều chị muốn nói là, đúng vậy cậu ấy có rất nhiều khuyết điểm, rất nhiều lúc khiến người ta nghĩ rằng tính cách cậu ấy rất tệ, nhưng cậu ấy là người tốt, một người đáng để đối xử tốt.”
“…Là anh ấy bảo chị đến nói những điều này với em sao?”
“Đương nhiên không phải rồi!” Shelly tỏ vẻ “đừng có đùa”.
“…”
“Gần đây tính tình cậu ấy rất tệ, bọn chị cũng không muốn nói chuyện với cậu ấy.”
“…”
“Nhưng mà…chị cũng được, người nhà cũng được, hoặc là bất cứ người nào khác, cũng không muốn nhìn thấy một Viên Tổ Vân như vậy. Có đôi khi chị cảm thấy cậu ấy giống như một con chim ưng…chẳng qua là con chim ưng bị nhốt trong lồng.”
Thế Phân bỗng chốc đứng lên, cái ghế vì động tác đột ngột của cô mà ngã xuống đất. Người xung quanh, kể cả Shelly đều kinh ngạc nhìn cô.
“Xin lỗi…em có việc, phải đi trước.” Nói xong cô nâng cái ghế lên, rời khỏi như là chạy trốn.
Cô bước nhanh về phía thang máy, vừa lúc có một cái thang máy chật kín người đi xuống ăn cơm, “Đinh” cửa mở ra, đám người từ trong thang máy tuôn ra, cuối cùng chỉ còn lại một người, người kia hai tay đút túi, tựa vào vách tường kính, đằng sau đôi mắt kính gọng đen là ánh mắt lười nhác mà sắc bén.
“Em không phải muốn vào sao?” Viên Tổ Vân chìa tay ấn nút mở cửa.
Cô rất muốn quay đầu bỏ đi, nhưng bước chân bất giác di chuyển bước vào.
Cửa thang máy đóng lại, anh nhìn chằm chằm bảng điện tử: “Chẳng lẽ em còn chưa học được cách đừng biểu hiện ra vẻ mất tự nhiên mỗi lần khi nhìn thấy anh sao?”
Cô quay đầu đi chỗ khác, thật lâu mới nghẹn ra một câu: “…Em rất tự nhiên mà.”
Anh vươn tay sờ mặt cô, nói: “Cái này gọi là tự nhiên hả? Đường nét khuôn mặt cứng ngắc thế này.”
Cô như bị điện giận né tránh bàn tay anh, anh cười ha ha: “Em xem đi, rất không tự nhiên.”
“Bất cứ người bình thường nào bị sờ mặt cũng sẽ giật mình thôi!” Cô không cam lòng trả lời.
“Vậy thì phải xem là ai sờ soạng, huống hồ…thứ anh đã sờ qua không chỉ có khuôn mặt.” Miệng anh kéo ra một nụ cười, tiếp tục nhìn bảng điện tử.
“…” Hai gò má cô đỏ ửng, trong đầu hiện lên cảnh tượng nào đó khiến cô bối rối.
Thang máy dừng lại, là tầng lầu của công ty bọn họ, Thế Phân đi ra ngoài, muốn nhanh bước bỏ đi, nhưng cô chần chừ dừng lại, xoay người trông thấy anh vẫn còn ở trong thang máy.
“Anh đi ăn đây.” Anh ấn nút xuống lầu, hai tay vẫn đút túi, tựa trên tường nhìn cô.
“Vậy tại sao…”
Cái cô muốn hỏi là, tại sao cùng em đi lên?
Anh mỉm cười, dùng giọng điệu bình thản nói: “Ở cùng em…thêm một giây cũng tốt rồi.”
Cửa thang máy chầm chậm khép lại, nụ cười kia rời khỏi tầm mắt cô, cô không nhịn được mà bắt đầu hồi tưởng.
Cô bỗng nhớ Shelly đã nói: cậu ấy là một con chim ưng, chẳng qua, là con chim ưng bị nhốt trong lồng.
Trưa thứ sáu, Thế Vân nhận được điện thoại của bàn lễ tân, nói ở cửa có một vị tiên sinh tìm cô, cô nghi hoặc đi ra, không ngờ người tới lại là Hạng Phong.
“À…chào anh.” Cô gật đầu.
“Chào em,” Hạng Phong ăn mặc rất chính thức, không giống anh mấy lần trước, “Đúng lúc anh họp ở gần đây, nghe Hạng Tự nói em làm ở chỗ này, nên anh tiện thể tới tìm em ăn cơm.”
“Vâng…” Cô nhìn anh, hình như ngờ ngợ nhận ra mục đích anh tới đây, vì thế cô cười cười, “Được, anh chờ em một chút.”
Cô quay về văn phòng lấy bóp tiền và di động, rồi cùng Hạng Phong chờ thang máy, Hạng Phong nhẹ giọng lịch sự hỏi cô ăn gì, không hề mất tự nhiên và gượng gạo chút nào. Cô ngơ ngẩn nhìn anh, cảm thấy mọi thứ hình như không chân thật, bởi vì người đàn ông trước mắt, tại đâu đó, mở ra cỗ máy thời gian của cô và Viên Tổ Vân lần nữa.
Cửa thang máy mở ra, Thế Phân vốn đang giới thiệu đồ ăn xung quanh bỗng nhiên ngừng lại, bởi vì cô nhìn thấy Viên Tổ Vân cùng đồng nghiệp từ trong thang máy đi ra, anh nhìn cô, rồi lại nhìn Hạng Phong ở đằng sau cô, lặng lẽ nhíu mày.
Cô cụp mắt xuống, sau khi chờ anh đi ra mới đi vào thang máy, cô nhấn nút xuống lầu, sau đó nhấn nút đóng cửa. Cô không dám nhìn anh, nhưng có thể cảm giác được anh đang nhìn mình.
Cửa thang máy rốt cuộc khép lại, cô thở phào dưới đáy lòng, một lát sau mới nhớ tới Hạng Phong ở đằng sau, cô vội vàng xin lỗi: “Ngại quá, vừa rồi nói đến đâu nhỉ?”
Hạng Phong không ngại lắc đầu: “Không sao, chỉ là ăn bữa cơm mà thôi, em chọn thứ mình thích là được rồi.”
Thế Phân dẫn Hạng Phong đến một nhà hàng kiểu tây lân cận, cô luôn cảm thấy rằng hình như con người anh rất thích hợp đến những nơi chính quy mà tinh xảo. Nhưng đi tới cửa, Hạng Phong bỗng nhiên kéo cô sang nhà hàng trà ở phố đối diện.
“Sao anh…” Ngồi vào chỗ mình, cô hơi nghi hoặc nhìn người đàn ông đối diện đang gọi món ăn.
“Bởi vì không phải em thích chỗ này sao?”
“…Làm sao anh biết được.” Ở cùng anh, cô luôn cảm thấy mình là một nghi phạm không thoát khỏi lòng bàn tay của thám tử.
“Bởi vì từ xa em đã nhìn thấy hàng chữ ‘hôm nay đồ ăn giá rẻ đặc biệt’ trên bảng hiệu của nhà hàng này.” Anh mỉm cười, nhưng tuyệt đối không vênh váo.
Cô cũng cười, mang theo bất đắc dĩ và thoải mái, sau đó cô chọn “cơm gà Hải Nam” mà mình muốn.
“Anh hãy đi thẳng vào vấn đề đi.” Người phục vụ đi rồi, cô bỗng nhiên nói.
Hạng Phong sờ cằm, nhìn cô nói: “Mấy tháng không gặp, hình như em thay đổi rất nhiều —— nhưng cá nhân anh thấy đây là sự thay đổi tốt.”
“Cám ơn.” Cô cũng nhìn anh, không muốn che dấu bản thân.
“Ngày hôm qua đứa em trai đáng ghét của anh bỗng nhiên tới tìm anh, nói là dạo này Tử Mặc hơi khác lạ, tâm trạng giảm sút, không muốn quan tâm tới người khác, sau khi truy hỏi cô bé kia thì mới biết được là cãi nhau với em.”
“…”
“Nó nói nó đã tìm những bạn khác thử khuyên giải, nhưng Tử Mặc vẫn sa sút tinh thần,” anh cầm ly thủy tinh trước mặt, uống một ngụm nước lạnh, “Em cũng biết, đối với chuyện của Tử Mặc, thằng nhóc kia tuy ngoài miệng không nói, kỳ thật cũng rất bận tâm. Hơn nữa…anh nghĩ rằng anh cũng cần phải đến nói chuyện với em.”
“…”
“Bởi vì nửa năm trước, Tử Mặc cũng từng tới tìm anh.”
“?”
“Cô ấy nói với anh, có một người bạn thân đã rất nhiều năm không gặp, tuy rằng mỗi ngày đều tươi cười, nhưng cô ấy cảm thấy đối phương không vui vẻ, thậm chí còn rất đau khổ. Vì thế cô ấy tới tìm anh, muốn nhờ anh giúp cô ấy xem thử, người bạn thân này rốt cuộc có giống như lời cô ấy nói không, nếu đúng vậy, cô ấy nói rằng…”
“?”
“Cho dù thế nào, cũng nhờ anh giúp người bạn này vui vẻ lên.”
“A…” Thế Phân che miệng, khuôn mặt lương thiện chất phác của Tử Mặc chợt hiện ra trước mắt cô. Cô nhíu mày, không phải khó chịu, nhưng là muốn nhịn xuống nước mắt sắp chảy ra.
“Cô ấy nói, bởi vì cô ấy rất thích khuôn mặt tươi cười của người bạn này, trong lúc cô ấy thất vọng hoang mang nhất thì chính là khuôn mặt tươi cười này đã cho cô ấy sức mạnh và dũng khí lớn lao.”
Thế Phân ngước mắt nhìn trần nhà treo đầy đèn chùm, rốt cuộc vẫn không để nước mắt chảy xuống.
“Anh xin lỗi,” Hạng Phong lặng lẽ đưa một chiếc khăn tay cho cô, “Anh không phải cố ý muốn làm em khóc.”
“…Không sao ạ,” cô không cầm lấy khăn tay anh đưa qua, chỉ lộ ra nụ cười khẽ khàng, “Thế thì sau đó anh có phát hiện ra gì không?”
“Không có,” anh lắc đầu, “Anh nghĩ anh vẫn chưa giỏi giao tiếp với phụ nữ, hình như mỗi lần thử đều bị em nhìn thấu.”
Thế Phân không nhịn được cười rộ lên, mặc dù trong mắt còn ngấn lệ: “Cuộc sống hiện thực không giống như trong sách phải không ạ?”
Anh gật đầu, như là không thể không thừa nhận kết quả này: “Anh nghe Tử Mặc nói, em có một người chị sinh đôi, đã qua đời nhiều năm về trước, anh nghĩ có lẽ vì chuyện này mà em không còn vui vẻ, chẳng qua anh còn có điểm nghi vấn.”
“?”
“Anh có thể hiểu được nỗi khổ mất đi anh chị em ruột thịt, bởi vì bản thân anh cũng có một đứa em trai, nếu nó xảy ra chuyện gì, anh nghĩ nỗi khổ của anh cũng không ít hơn em bao nhiêu, nhưng mà nỗi khổ của em…hình như không đơn giản là mất đi người thân. Nó giống như là khi em mất đi người chị đồng thời cũng đánh mất bản thân em.”
“…”
“…”
Âm thanh trong nhà hàng trà lẫn lộn, mọi người không ngừng kể ra câu chuyện của mình, không ai nghe được người khác đang nói gì, cũng chẳng ai quan tâm người khác nói gì.
Nhưng Thế Phân lại cảm thấy âm thanh của mình tựa như là bản nhạc vang vọng giữa hội trường tĩnh lặng, rõ ràng như vậy.
“Kỳ thật em ——”
“—— em không cần trả lời.” Bản nhạc bị ngắt ngang, thay vào đó là âm thanh dịu dàng của Hạng Phong.
“?”
“Nếu em có điều muốn nói thì hãy thử đi nói với Tử Mặc.”
“…”
“Có lẽ cô ấy sẽ cự tuyệt em, nhưng em đừng bỏ cuộc, cô ấy chính là người thế này…ngoài miệng nói ‘tuyệt đối không tha thứ’, nhưng trong lòng sẽ vì em mà tìm kiếm ngàn vạn lý do đáng để tha thứ.”
Thế Phân hé miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cô chỉ mỉm cười nói: “Cám ơn anh.”
Tối nay, lúc Thế Phân tan tầm về nhà, cô qua cửa hàng lân cận mua một chai rượu đỏ, cùng loại đã uống ở chỗ Tử Mặc.
Cô đậu xe ở gara, mang theo chai rượu đi vào thang máy, thực ra còn thiếu một số thứ, nhưng cô không đi mua, cô chỉ muốn ngồi một mình trên bệ cửa sổ trong phòng khách uống rượu, nếu được thì vừa nghe tiết mục của Thư Lộ vừa nhìn đèn neon ở đằng xa, như vậy đây chính là một buổi tối yên tĩnh mà cô thích nhất.
Thang máy dừng ở tầng 31, cô cúi đầu đi tới, lúc ngẩng đầu lên lại bất ngờ nhìn thấy Viên Tổ Vân đang dựa trên cửa nhà cô. Ngọn đèn trên đầu màu trắng, chiếu rọi nụ cười xấu xa trên khóe miệng anh trông có vẻ thiếu sinh khí.
“Người đàn ông hồi trưa là ai?”
“…Một người bạn.” Cô nhìn cái hộp hình vuông bên chân anh, ngạc nhiên suy nghĩ, hóa ra anh đến là để chất vấn cô.
“Bạn gì?”
“Bạn bè bình thường.” Cô vốn định tìm chìa khóa mở cửa, nhưng lại thôi.
“Tại sao phải một mình ra ngoài ăn cơm với anh ta?”
“Không được sao?” Phút chốc hỏi ra, cô phát hiện câu hỏi của mình có lẽ đã chọc giận anh.
“Không được!” Anh trừng cô, như là đã tới giáp ranh của sự nhẫn nại.
“…”
“…”
Bọn họ trầm mặc, cho đến khi Viên Tổ Vân bỗng nhiên ảo não cười lạnh một tiếng: “Dầu gì anh cũng mang bánh ngọt tới mừng sinh nhật em…”
Cô quay đầu đi chỗ khác, không muốn nói với anh, mới nhìn một cái cô đã biết trong chiếc hộp kia đựng một cái bánh sinh nhật.
“Đâu có ai gọi anh đến…” Cô hờn dỗi nói.
Viên Tổ Vân trừng cô, sau đó di chuyển bước chân tới trước mặt cô: “Sao anh lại không đến?”
“…”
“Sinh nhật anh, không phải em cũng vội vàng đến sao?”
Hết chương 12