Cách tận thế còn hai ngày, Tiểu Thất đi trung tâm thương mại mua sắm một đợt, tuy rằng cũng có thể đợi đến tận thế rồi tiến hành thu gom, nhưng việc tùy ý tiêu tiền một cách vui sướng vẫn khiến một ốc một sâm đều hứng thú tột độ.
Tiểu Thất thì lấy, Tiểu Thập thì ngồi ở ghế dựa chuyên dụng cho trẻ em trên xe mua sắm chỉ huy, 6362 đôi khi cũng sẽ đưa ra ý kiến để tham khảo.
Các loại mì ăn liền có vị khác nhau, mua! Đồ ăn vặt siêu ngon, mua! Quần áo bốn mùa! Mua! Thực phẩm chính như gạo mì và các loại gia vị khác! Mua! Bia đồ uống nước khoáng, hạt dưa đậu phộng cháo bát bảo! Mua! Que cay, mua mua mua!
Ba người dành một một buổi sáng ở trung tâm thương mại, còn bởi vì mua quá nhiều đồ, trung tâm thương mại còn tốt bụng cung cấp dịch vụ giao hàng tận nhà.
Mười giờ trưa, ba người ở trung tâm thương mại nhìn họ như những kẻ ngốc và hài lòng rời đi.
Rời khỏi trung tâm, dưới yêu cầu của 6362, Tiểu Thất lại đi mua hai cái máy tính có tính năng cao, mua về rồi download một lượng lớn game một người chơi, còn tải xuống không ít phim điện ảnh manga anime tiểu thuyết.
Dùng cách nói của 6362, thì nhu cầu tinh thần cũng quan trọng như nhu cầu vật chất, về sau khi thế giới không còn internet, thì những trò chơi này sẽ không xuất bản nữa.
Mà lúc hai nhân viên giao hàng dựa theo địa chỉ mà Tiểu Thất cung cấp, khi tìm được tòa nhà xây dở, biểu cảm trên mặt hai người có chút căn thẳng, thời điểm bọn họ cho rằng mình đến nhầm chỗ, thì cửa lớn của tòa nhà đang xây kẽo kẹt một tiếng mở ra.
Nhân viên giao hàng càng hoảng sợ, thăm dò nhìn xung quanh, sau đó nhìn thấy một tấm thẻ gỗ treo trước tòa nhà đung đưa trong gió, trên mặt viết: Hàng hóa xin đặt ở tầng hầm, cảm ơn.
Sau khi gọi vài tiếng không có người trả lời, nhân viên giao hàng chỉ có thể bắt đầu vận chuyển hàng hóa, lòng đầy nghi ngờ mà vào trong, phát hiện cửa tầng hầm vẫn còn đóng, thời điểm anh chuẩn bị lấy điện thoại ra xác nhận lại với người mua, cùm cụp một tiếng, cửa tầng hầm mở ra.
Một khắc kia, nhân viên giao hàng suýt chạy trối chết, nhưng một tấm thẻ khác treo trên cửa lại hiện ra trước mắt: Không sai, chính là tầng hầm này, cảm ơn.
Nhân viên giao hàng "......!Có......!Có ai ở đây không?"
Trong tòa nhà xây dở không hề có tiếng vang, không khí có vẻ vô cùng quỷ dị.
Vì thế, hai nhân viên đồng loạt lấy tốc độ nhanh nhất cuộc đời họ để giao hàng, sau đó lên xe rời đi, trên đường đi, hai người vẫn đang thảo luận về trải nghiệm giao hàng kỳ lạ này, cũng tính trò chuyện trong khi ăn uống với những người bạn khác.
Trải qua một ngày mua sắm sung sướng, Tiểu Thất trở về nhà, nhìn từng tầng hầm chất đầy hàng hóa, tức khắc cảm giác thành tựu tràn ngập
"Đây mới là vỏ mà ốc nên có." Sau khi mất đi cái vỏ ban đầu của mình, cùng với những vật tư phong phú trong đó, Tiểu Thất lần đầu tiên cảm nhận được một tí xíu cảm giác an toàn.
"Những đồ mua bằng thứ tiền sắp mất giá là tốt! Kiếm lời rồi!" Đây là lời khẳng định đến từ gian thương Tiểu Thập.
"Nếu đồ trong hệ thống mua sắm cũng có thể mua như vậy thì tốt rồi." Đây là 6263 vẫn chưa đã thèm.
Kiểm tra xong tầng hầm, Tiểu Thất vừa lòng trở lại lầu một, đang định đi thị sát chuồng trại của mình, đột nhiên phát hiện ngoài tòa nhà có một bóng người đang lén lút, người nọ còn không ngừng nhìn xung quanh tòa nhà đang xây.
Tiểu Thất nghi ngờ đối phương đang thèm muốn heo con của mình nên lập tức cảnh giác, mang vẻ mặt vô cảm mà ra cửa, đi thẳng đến chỗ kẻ cắp kia.
Nhưng người nọ sau khi nhìn rõ gương mặt của Tiểu Thất vạy mà lại lộ ra biểu cảm vui mừng.
"Chào anh, anh là Khúc Thanh Thủy đúng không? Tôi tên Âu Lương, là Lưu Thương bảo tôi tới, trong khoảng thời gian này chịu trách nhiệm chăm sóc anh." Người tới mặc quần áo thể thao bình thường, thoạt nhìn cũng là sinh viên, cười tươi đưa tay về phía Tiểu Thất.
Tiểu Thất lại hết sức kinh ngạc, bắt đầu gọi 6362, 【 Nhóc Hòm Thư, cái tên này có chút quen tai.
】
【 Có thể không quen tai sao? Là một trong những nhân vật chính, *cái XX, sao cốt truyện lại chệch hướng? 】6362 cực kỳ cái kỉnh, 【 Đừng sợ! Tôi lập tức đi báo cáo, việc cốt truyện diễn ra sai lệch hoàn toàn không phải lỗi của chúng ta! 】
[*Câu chửi bậy.]
Thời điểm tay phải của Âu Lương thấy mỏi rồi, thì lúc này Tiểu Thất mới duỗi tay qua nhẹ nhàng nắm chặt, sau đó lãnh lùng mà nói một câu chào cậu.
Âu Lương cũng không thèm để ý, ngữ khí rất là thoải mái mà cười nói, "Đã sớm nghe Lưu Thương nói qua anh trai cậu ấy rất lạnh lùng, anh giai lạnh lùng à, mấy ngày này phiền anh rồi."
Có lẽ là thấy được sự nghi ngờ trong mắt Khúc Thanh Thủy, Âu Lương chủ động mở miệng, "Thật ra tôi cũng không biết Lưu Thương đang làm cái gì, tôi đánh cược thua cậu ấy, nên mới tới thành phố Hạ Châu, cậu ấy yêu cầu tôi ở chỗ này đến ngày kia, anh Thủy, buổi tối chúng ta ở nơi này sao?"
"Ừm, trên lầu bảy, mấy lầu khác đủ quân số hết rồi." Khúc Thanh Thủy nghe xong trực tiếp xếp chỗ cho khách, cũng không hề tò mò nguyên do, nhân vật chính nổi điên, nguyên nhân không rõ, nếu không ảnh hưởng tới việc nuôi heo trồng rau, có thể bỏ qua.
Khoảnh khắc Âu Lương đang hoài nghi tòa nhà đang xây dở này vậy mà có thể đủ quân số, đột nhiên nghe được tiếng cừu kêu bee bee, hắn mang vẻ mặt ngây ngốc nhìn về phía phát ra âm thanh, phát hiện đó là một căn phòng bên trái ở lầu một, "Anh à, vì sao lại có tiếng cừu kêu?" Vừa dứt lời, phòng bên cạnh phòng truyền đến tiếng bò kêu moo moo, việc này làm Âu Lương gười thường tư duy rất nhanh nhạy cũng bị chập mạch, mình đã tới chỗ nào vậy.
"Đi thôi, lên lầu." Nhưng mà nhìn vẻ mặt lạnh nhạt vốn dĩ không định giải thích của Khúc Thanh Thủy, Âu Lương chỉ có thể mang lòng đầy nghi vấn đi theo lên lầu.
"Cậu ở phòng này, có việc gì......!Thì tự mình giải quyết." Tiểu Thất chỉ vào cửa phía tây, sau kgi để lại chìa khóa, bản thân đi vào căn phòng phía đông.
Dọc theo đường đi lên lầu cứ có tiếng dê bò kêu, giờ hắn lại nghe được tiếng heo vịt ngỗng kêu, mang đầu đầy dấu chấm hỏi mà mở cửa vào phòng.
Chỉ chốc lát, hắn lại đi ra, bắt đầu gõ cửa phòng Khúc Thanh Thủy, chờ Khúc Thanh Thủy mở cửa, Âu Lương có chút ấm ức mà mở miệng, "Anh, phòng còn không có lắp cửa sổ."
Khúc Thanh Thủy trầm mặc hai giây, mày nhăn lại, sau đó mở miệng, "Nếu không cậu xuống lầu sáu ở tạm, ngày mai lầu bảy mới có thể lắp cửa sổ."
Lần này đổi lại là Âu Lương trầm mặc, cho nên bản thân Khúc Thanh Thủy cũng ở trong phòng lọt gió? Chỉ nghe Khúc Lưu Thương nói anh trai cậu ấy, không nghe nói anh trai cậu ấy còn kì quái như thế, sớm biết đã không cược.
Cuối cùng Âu Lương được Khúc Thanh Thủy dẫn xuống dưới lầu sáu, Khúc Thanh Thủy mang khuôn mặt lạnh hỏi, "Gà vịt ngỗng, cậu muốn ở cùng con nào?"
Âu Lương, "......"
Cuối cùng, đêm đầu tiên một trong những nhân vật chính đã ở cùng phòng với vịt, lũ vịt vẫn tương đối thân thiện, đối mặt với người bạn cùng phòng mới cũng chỉ vây quanh nghiêng đầu tò mò một hồi, rồi từng con tản ra trở về ổ chăn nhỏ của mình.
Âu Lương Ôm đang ôm chăn vốn tưởng rằng phòng sẽ bẩn đến không thể đặt chân nổi, nhưng kỳ lạ là, phòng lại sạch sẽ phi thường, đã vậy còn không có mùi lạ, cũng không có phân vịt khắp nơi, thậm chí thông qua quan sát, hắn còn kinh ngạc phát hiện lũ vịt sẽ điWC, đương nhiên, WC không phải bồn cầu, mà là một phòng được trải cát dày, thậm chí bên trong còn có một cái bồn tắm cho vịt!
Sáng sớm, Âu Lương bị tiếng chuông di động đánh thức, vừa mở mắt, phát hiện vừa mới 7 giờ, thế nhưng lũ vịt lại qua cửa đi xuống lầu một cách có trật tự, giật mình một cái, Âu Lương ngồi dậy, cầm lấy điện thoại, là Khúc Lưu Thương gọi tới.
"Âu Lương, cậu tìm được anh trai mình chưa?" Giọng điệu của Khúc Lưu Thương có chút nôn nóng.
"Tìm được rồi."
Khúc Lưu Thương bên kia điện thoại nhẹ nhàng thở ra, "Thế nào, cậu nghỉ ngơi tốt không? Anh trai mình tuy rằng nói không nhiều lắm, nhưng rất biết quan tâm người khác."
Âu Lương duỗi người, nhịn xuống cảm giác muốn chửi thề, "Ừ, một đêm đầy khác biệt."
Khúc Lưu Thương nghe xong nở nụ cười, "Mình nói cho cậu biết, ngàn vạn lần đừng bị sự lạnh lùng của anh mình dọa sợ, anh trai mình rất dễ mềm lòng, có việc cứ hỏi anh ấy, anh ấy sẽ không nhịn được, còn có, giữ một ít thức ăn và nước uống bên cạnh, đêm nay tuyệt đối không thể rời xa anh trai mình."
"Lưu Thương, cậu vẫn còn mơ thấy ác mộng à, nào có xác sống gì, đừng cả ngày suy nghĩ vớ vẩn." Nghe xong, Âu Lương bất đắc dĩ mở miệng, đồng thời cũng có chút đau đầu, thật ra hắn có cảm tình với Khúc Lưu Thương, nhưng không biết sao lại thế này, Khúc Lưu Thương giống như đột nhiên có ý tác hợp bản thân mình và anh trai cậu ấy, trời biết hắn đối với núi băng thật sự không có hứng thú, hắn quyết định, đến cuối ngày mai sẽ rời đi, trở về liền tỏ tình!
Hai người lại trò chuyện một lát mới cúp điện thoại, bên ngoài tòa nhà xây dở đặc biệt náo nhiệt, Âu Lương đi đến bên cửa sổ nhìn ra, ôi trời, phía dưới tòa nhà xây dở khu vốn dĩ dành cho cây xanh, khu giải trí và lối đi nơi nơi đều là súc vật, hắn thậm chí còn nhìn thấy không ít heo con đang ủi đất, mà Khúc Thanh Thủy dường như đang rải hạt giống ở chỗ đất mà heo con vừa ủi?
Sau khi cúp điện thoại Khúc Lưu Thương nhíu mày suy tư hồi lâu, từ giọng điệu của Âu Lương cậu ít nhiều cũng nghe ra hắn và anh trai cậu không có tóe ra tia lửa nào, Khúc Lưu Thương hoang mang, kiếp trước rõ ràng Âu Lương được Khúc Thanh Thủy đối xử tốt nhất, sao kiếp này thì ngược lại không phản ứng.
【 Hệ thống, nhiệm vụ tơ hồng hạnh phúc của nam phụ có biến động gì không? 】 Khúc Lưu Thương hỏi trong đầu.
【 Có.
】 Một âm thanh có chút máy móc vang lên, 【 Chỉ số bắt đầu là 0, hiện tại là -5.
】
Khúc Lưu Thương "......"
Quên đi, có lẽ là yêu hận đang xen, nếu thật sự không được, nửa năm sau còn có nhiều lựa chọn như vậy, nên không cần quá sốt ruột.
Kiếp trước, cậu ta chiêu mộ được lượng lớn nhân tài ở tận thế, tràn đầy tự tin nghênh đón trận chiến cuối cùng, nhưng điều khiến cậu ta trăm triệu lần cũng không nghĩ tới chính là, trong đám xác sống xuất hiện vua xác sống mới, mà vua xác sống kia chính là người vào một ngày ra khỏi thành làm nhiệm vụ, sau đó biến mất không biết tung tích Khúc Thanh Thủy!
Cuối cùng, dưới sự dẫn dắt của Khúc Thanh Thủy, căn cứu Lưu thương bọn họ vất vả thành lập bị công phá, nhiệm vụ cứu vớt thế giới tận thế cũng thất bại.
Khúc Lưu Thương khởi động lại nhiệm vụ, nhưng vì nhiệm vụ giải cứu thế giới tận thế thất bại, nhiệm vụ thay đổi thành nhiệm vụ phụ, cứu vớt nam phụ, trong rất nhiều cách cứu vớt, Khúc Lưu Thương chọn cách đơn giản nhất, nối dây tơ hồng cho nam phụ, một nhiệm vụ giúp nam phụ đạt được tình yêu hạnh phúc.
Dù sao thì kiếp trước, Khúc Thanh Thủy có rất nhiều tơ hồng nhưng đều bị cậu cắt đứt, kiếp này tùy tiện nối một cái còn không nhẹ nhàng sao.
Chỉ khi nhiệm vụ phụ hoàn thành, nhiệm vụ chính mới có thể một lần nữa được kích hoạt.
Sau khi trở về, cậu liền gấp không chờ nổi mà chọn Âu Lương từ trong số những nhân tài ưu tú, đưa người tới bên cạnh Khúc Thanh Thủy.
Còn cậu ta sẽ làm lại, tìm mọi cách đi kết bạn với các nhân tài ưu tú còn lại, chuẩn bị cho nhiệm vụ chính sau nhiệm vụ phụ.
Đếm ngược đến ngày cuối cùng trước tận thế, Tiểu Thất rải hạt giống rồi tưới nước xong, thì chuông điện thoại vang lên, Tiểu Thất vỗ vỗ tay, phát giác trên tay còn có chút bụi, vì thế gọi tới một con vịt coi nó như khăn mà lau tay, lúc này mới trả lời điện thoại.
"Alo, ba, ba và mẹ tới rồi à?" Giọng lạnh như băng của Khúc Thanh Thủy giờ nghe có vẻ ấm hơn, Âu Lương vừa lúc xuống lầu có chút kinh ngạc dừng chân lại, không nghĩ tới chất giọng cứng nhắc của Khúc Thanh Thủy lúc này lại có chút dễ nghe.
"Sao hai người chỉ mới đến, để con ra đón hai người."
"Vâng vâng vâng, con cũng nhớ ba và mẹ, ở đây tương đối hẻo lánh, vẫn nên để con qua đón hai người đi." Khúc Thanh Thủy có chút bất đắc dĩ, vừa cười vừa nhích người chuẩn bị đi.
Có lẽ do ánh mặt trời sáng sớm vừa đúng lúc, giờ phút này nụ cười nhạt của Khúc Thanh Thủy như thể sống động hơn, làm tâm tình người nhìn không khỏi vui sướng, "Anh Thủy, chú với dì cũng tới à? Em đi cùng anh."
Nhưng mà vẻ mặt của Khúc Thanh Thủy lại nhạt đi, lạnh nhạt từ chối, "Không được, chỗ trên xe có hạn, không đủ chỗ."
Âu Lương có chút không vui, mình không được thích tới vậy sao? Cớ từ chối này cũng quá kém, xe như nào mà không đủ chỗ cho bốn người!
Nhưng rất nhanh, dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, Khúc Thanh Thủy từ trong gara đẩy ra một cái xe ba bánh rồi ngồi lên, xe không quá lớn, một bên có thể ngồi được hai người, Khúc Thanh Thủy thậm chí không biết từ lúc nào móc ra hai cái nệm dày đặt ở trên, cái đệm này là loại màu vàng kim như long bào, cực kỳ hoa lệ, đặt ở trên xe ba bánh có vẻ không hợp nhau.
Trong nắng sớm dịu dàng, bóng dáng Khúc Thanh Thủy láy xe ba bánh rất nhanh đã biến mất trọng tầm mắt.
Âu Lương, "......" Mẹ nó hơi quá rồi!
---
Lời editor: Hỏi chút, mọi người thấy xưng hô giữa Âu Lương và Tiểu Thất có ổn không, vì Âu Lương gọi Tiểu Thất là "Anh Thủy" nên mình định để "anh em", nhưng Âu Lương là bạn của Lưu Thương nên mình nghĩ chắc cùng tuổi, mà vậy thì cũng sẽ bằng tuổi với Thanh Thủy, để anh em mình thấy hơi kì nên định để "anh tôi" kiểu đùa vui.
Mà cái "anh giai lạnh lùng" mình thấy nó kiểu đang đùa nên để "anh giai" nha, tại thấy vậy mang vẻ trêu chọc hơn, chứ không phải sai chính tả đâu.
À dành cho ai không tưởng tượng được thì mình đoán cái xe đó trong như này..