Thế Thân Hoàn Hảo


An Hạ kéo dì Diệp lên căn phòng của mình, để dì ngồi ở chiếc ghế đã được phủ lớp vải màu hồng, An Hạ còn đặt một bó hoa tulip màu hồng để dì Diệp ôm trong lòng, loài hoa mang ý nghĩa tương chưng cho sự thiên liên và vĩnh cử.

An Hạ thậm chí còn bắt dì mặc một chiếc váy màu sữa, trang điểm cho dì thật xinh đẹp, búi mái tóc nhẹ phía sau đầu.

Sau đó bày đủ loại màu, lấy ra chiếc giá đỡ cỡ lớn, bức tranh An Hạ định vẽ có kích thức bằng khổ giấy A2.

An Hạ sẽ khắc họa tỉ mỉ từng sự xinh đẹp của dì, cứ thế dì Diệp ngồi im để An Hạ phát thảo, dì cũng không có bận việc.

Ngồi im để An Hạ vẽ, dì Diệp chăm chú nhìn dáng vẻ nghiêm túc khi vẽ của An Hạ, gương mặt nghiêm lại giống như biến thành Bối Nghi.

Sự trẻ con đều tan biến đi chỉ còn bộ dạng tập trung nghiêm túc tay nâng ra từng đường nét, lâu lâu An Hạ chạm mắt dì Diệp, cô sẽ toe toét miệng cười, nhưng khi nhìn vào tranh sẽ lập tức nghiêm mặt.

Muốn dì làm mẫu chỉ là trêu dì một chút thôi, An Hạ lấy ra điện thoại chụp lại anh dì Diệp ở mỗi khía cạnh, sau đó không làm khó dì nữa, dì sẽ mỏi mất.

An Hạ đơn nhiên sẽ không cho dì xem bức họa cho đến khi nó hoàn tất, nên sau khi chụp xong ảnh nhanh chóng đẩy dì Diệp ra ngoài.

“Kiệt tác cho đến khi hoàn thành thì không được lộ diện nha” An Hạ nhướng nhướng đầu lông mày, dì Diệp bật cười tay đánh mông An Hạ “Rồi, dì rất mong chờ đó.”
“Hì hì” An Hạ mỉm cười tinh nghịch, đóng lại cánh của.

Tiến vào bên trong ngồi xuống vị trí vừa rồi, bàn tay mở ra điện thoại đặt bên cạnh, bắt đầu cầm bút phát họa lên chân dung dì Diệp yêu dấu.


An Hạ muốn lột tả hết tất cả sự xinh đẹp của nụ cười của dì Diệp, sự ôn nhu dịu hiền trong đôi mắt của dì, với bức tranh lớn và tỉ mỉ từng chi tiết một sẽ tốn kha khá thời gian để hoàn thành.

Cả ngày hôm nay, An Hạ chỉ mới phát họa ra chân dung của dì, An Hạ sẽ vẽ dì ngồi ôm đóa hoa tutip màu hồng ấy, nền phía sau sẽ là những đóa hoa hồng rực rỡ tượng trưng cho tình yêu của An Hạ.

Đây sẽ là một món quà lớn An Hạ giành cho dì Diệp, mãi mê vẽ đến quên cả thời gian, khi cửa phòng phát ra ba âm thanh gõ cửa, An Hạ dừng lại chiếc bút.

Cánh cửa mở ra, Ngô Bối Nghi với vẻ mặt hớn hở đi vào bên trong, đi đến bên cạnh An Hạ thông báo.

“Chị nhận được tin nhắn mời đi ăn của anh Dương rồi nè” Bối Nghi không ngần ngại giơ ra điện thoại cho An Hạ xem, nét mặt vui tươi của chị hạnh phúc vô cùng.

Gương mặt vui vẻ của An Hạ ngừng lại chỉ một giây liền biến mất, nụ cười chút mừng “Thật tốt quá.”
“Ô” Ngô Bối Nghi nhìn bức tranh đang ở trạng thái phát họa, có thể nhìn ra An Hạ đang vẽ người “Em vẽ ai thế?”
“Còn có thể là ai cơ?” An Hạ nhìn vào bức tranh, gương mặt không hề che dấu sự yêu thương, đôi mắt xinh đẹp ánh lên tia sáng lấp lánh vô cùng tự hào “Là dì Diệp đó.”
“Cố gắng nha” Ngô Bối Nghi vỗ vỗ bả vai An Hạ cổ vũ, An Hạ nâng lên nụ cười, thắc mắc “Buổi hẹn khi nào vậy chị?”
“Hừm, để xem” Ngô Bối Nghi chóng càm suy nghĩ, theo như lịch của chị thì “Có lẽ là thứ sáu.”
Nghĩa là còn bốn ngày nữa, An Hạ gật gù, bàn tay nâng lên hất hất sau đó tập trung nâng lên chiếc bút tiếp tục phát họa “Rồi rồi, chúc mừng chị nga, bây giờ thì lượn cho em vẽ dì yêu của em nào.”
Bối Nghi khoanh tay trước ngực, thở hắc một hơi vô cùng phấn khích “Được rồi, không phiền em nữa.”
Sau khi Bối Nghi rời khỏi, chiếc bút trên tay An Hạ ngừng lại khi nét còn đang dở.

Hàng mi dài cụp xuống che đi đôi mắt đẹp, đôi mắt đẹp đã chìm trong một sự đau lòng, An Hạ nhanh chóng lắc đầu tự mình thanh tỉnh, không muốn nghĩ đến chuyện đó, cô đang vẽ cho dì yêu nga, phải tâm trung vào bức tranh này.


Bốn ngày nhanh chóng trôi qua với bức tranh dì Diệp cũng đã dần hoàn thiện, An Hạ không lên lớp sẽ ở mãi trong phòng vẽ bức tranh, An Hạ luôn khóa lại cửa phòng không cho dì Diệp có cơ hội xem lén.

Hại dì Diệp vô cùng hồi hộp chờ đợi, ngày hôm nay bức tranh cuối cùng cũng đã hoàn tất, chờ đợi bức tranh khô sau đó lật ngửa bức tranh viết vài dòng chữ múa thêm vài đường hoa hoè, sau đó mới kéo tấm khăn trắng che lại bức tranh.

An Hạ muốn để bức tranh này đến khi sinh nhật của dì Diệp vào tháng 3 sắp tới, dì Diệp có nóng lòng như nào An Hạ cũng không cho dì xem trước đâu.

Bước ra khỏi phòng sau khi ngồi vẽ đến hai mông phát tê, nhìn thấy chị Bối Nghi cũng vừa bước ra khỏi phòng, chị ấy rất xinh đẹp trong bộ váy màu hồng nhạt trễ vai, mái tóc được uốn xoăn ngay ngắn xếp thành từng nếp.

“Ôi dà, chị tôi đi hẹn hò đấy à?” An Hạ trêu chọc, Bối Nghi ngượng ngùng cười khẽ, hỏi thăm ý kiến của cô em với mắt thẩm mỹ hội họa “Nhìn chị có ổn không?”
“Sao lại ổn không?” An Hạ bật cười, đi đến trước mặt Bối Nghi ngắm nghía đi một vòng tròn nhìn từ trên xuống ngắm từ dưới lên “Quá đẹp luôn chứ ổn cái gì.”
Nhận được khen thưởng của An Hạ, Bối Nghi không khỏi e thẹn, bởi vì mắt thẩm mỹ của An Hạ rất tốt.

An Hạ khen thưởng như thế, Bối Nghi hoàn toàn có thể tăng thêm phần tự tin, giơ lên bàn tay “Vậy chị đi đây.”
“Đi vui vẻ” An Hạ cũng nâng tay vẫy chào chị.

Khi bóng lưng chị bước xuống lầu đi mất, An Hạ nhanh chóng trở vào căn phòng của mình, đi đến bên cạnh cửa sổ, vén ra chiếc màn.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, chiếc xe màu trắng đang đậu ngoài cổng, đó là Thành Dương.


Ngô Bối Nghi từ từ đi ra cổng, từ trên cao, An Hạ nhìn thấy La Thành Dương bước xuống xe mở cửa xe cho chị Bối Nghi, anh mặc một bộ âu phục màu xám, gương mặt tuấn duật phi phàm.

Nhìn họ ngồi vào xe, sau đó chiếc xe lăn bánh rời đi, An Hạ vẫn nâng đôi mắt nhìn theo bóng dáng xa dần rồi biến mất kia.

Cơ thể như mất đi điểm tựa dựa vào thành cửa sổ, đôi mắt đỏ hoe ngấn ra lớp sương hoa bảo phủ lấp lánh, nhưng An Hạ không có khóc, cô nâng lên một nụ cười mãn nguyện, giống như đã buông bỏ được điều gì đó.

Có vẽ như đã buông bỏ vật đè nặng bên trong trái tim, cho nên khóe môi mới nâng cao như thế, nụ cười mãn nguyện làm sao.

Buông bỏ được thì tốt, An Hạ sẽ không đau lòng, chị Bối Nghi và anh ấy hạnh phúc, một kết cục thật tốt đẹp làm sao.

Đi đến tủ quần áo, lấy ra chiếc áo khoác ngày hôm đó của La Thành Dương đã được giặt ủi tươm tất, xếp ngay ngắn vào chiếc túi giấy, ngày mai An Hạ sẽ mang đi trả nó.

Ngô Bối Nghi và La Thành Dương đến một nhà hàng kiểu pháp, lựa chọn một vị trí thật đẹp bên cạnh cửa sổ để có thể ngắm nhìn khung cảnh thành phố về đêm.

Bữa ăn diễn ra rất thuận lợi, bọn họ thật sự rất hợp nhau, bởi vì trình độ gần nhau cho nên những chuyện người này nói người kia đều có thể hiểu và phản ứng lại.

Bữa tối diễn ra vô cùng dễ dàng, cho đến khi La Thành Dương bỗng dưng nhắc đến An Hạ.

“An Hạ đã khỏe hơn chưa?” La Thành Dương bất chợt hỏi, nụ cười trên gương mặt Bối Nghi đột ngột sựng lại, chuyển sang ngạc nhiên “Sao anh lại hỏi như vậy?”
“Hôm trước có một ít việc ở ngoại thành A trở về, nhìn thấy em ấy đợi xe cho nên anh đã đưa em ấy về” Có vẻ Ngô Bối Nghi hoàn toàn không biết, cho nên La Thành Dương thuật lại câu chuyện “Trên đường về thì em ấy phát bệnh.”
“À...” Bối Nghi tươi cười “Em ấy vẫn khỏe.”
“Mẹ anh có vẻ rất thích em ấy” La Thành Dương đáp khẽ, mấy hôm nay La phu nhân cứ liên tục tấn công tin thần anh nha, lúc đầu thì La phu nhân chẳng nhúng vào nhưng gần đây không hiểu vì sao bà lại tấn công tinh thần anh bằng cách kể những chuyện liên quan đến An Hạ trước mặt anh, có vẻ như ham muốn An Hạ làm con dâu đã tăng vọt đi “Cả ngày cứ nhắc An Hạ.”
“Vâng” Ngô Bôi Nghi nâng môi, trong khi bàn tay đặt trên đùi đang dần cuộn tròn thành một quả đấm lớn “La phu nhân rất thích An Hạ.”
“Mẹ anh nói An Hạ bị bệnh như vậy từ lúc nhỏ?” La Thành Dương hỏi, giống như muốn xác nhận, Ngô Bối Nghi vẫn duy trì nụ cười gật đầu.


Những câu chuyện của họ bỗng nhiên chuyển thành chủ đề nói về An Hạ, bữa ăn kết thúc, Ngô Bối Nghi rất vui vẻ suốt bữa tối, sau đó được La Thành Dương đưa về nhà.

Ngoài mặt, Ngô Bối Nghi luôn tỏ ra vui vẻ, bữa hẹn đầu tiên được cho là thành công.

Nhưng thật chất Ngô Bối Nghi rất khó chịu về việc trong suốt quá trình bọn họ lại nói chuyện về An Hạ, trở về nhà, Ngô Bối Nghi liền lộ ra vẻ mặt khó chịu, cha Ngô chờ đợi Bối Nghi, nhìn thấy cô về liền vui vẻ “Sao rồi, bữa tối có tốt không?”
Bối Nghi chỉ nhếch môi đáp nhanh “Rất tốt.”
Ngô lão Đồng nghe vậy vô cùng mừng rỡ, Bối Nghi khó chịu trừng mắt “Con mệt rồi, con lên phòng đây.”
“Ừa, con nghỉ ngơi đi” Ngô Lão Đồng tươi cười, vô cùng hài lòng.

Ngô Bối Nghi bước đi lên lầu, cô không trở vào phòng mình mà tiến sang phòng An Hạ, không thèm gõ cửa tiến thẳng vào, An Hạ đang nằm úp dài như một con cá sấu trên giường xem laptop ngạc nhiên “Chị về rồi hả? Có vui không?”
Vẻ mặt ngây thơ hỏi của An Hạ, Bối Nghi không nuốt trôi, trong lòng rất khó chịu chuyện An Hạ giấu việc hôm ấy La Thành Dương đưa về, nhưng chị không bày ra sự khó chịu, vui vẻ nâng môi “Vui chứ.”
Ngô Bối Nghi nâng lên nụ cười tươi tắn, giọng nói trầm tĩnh làm chủ cả căn phòng nói ra một lời nói dối trắng trợn “Anh ấy nói sẽ kết hôn sớm thôi.”
“Vậy thì tốt quá” An Hạ gật gù, thật lòng chúc mừng chị.

Ngô Bối Nghi không tìm ra điểm hở trên gương mặt An Hạ, giống như An Hạ thật sự không để ý, chị bật cười “Cảm ơn em, chị đến để thông báo hẹn hò thành công thôi nga, chị về phòng đây.”
“Chị ngủ ngon” An Hạ vẫy vẫy tay, Ngô Bối Nghi xoay người đi ra ngoài.

An Hạ không có chút biểu cảm nào để tâm, An Hạ thật sự không để ý Thành Dương sao? Thế vì sao chị lại cảm thấy lo lắng, chị cảm thấy khó chịu khi Thành Dương nhắc tên An Hạ, cảm thấy ghen ghét khi anh nói La phu nhân rất vừa ý An Hạ.

Ngô Bối Nghi thật sự rất chán ghét việc La Thành Dương nhắc đến An Hạ, chị đang ghen ghét ư hay là chị đang lo sợ, lo sợ rằng La Thành Dương cũng sẽ yêu thích An Hạ như La phu nhân.

Còn tiếp....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận