Sau cái tán, An Hạ tựa mình vào cánh cửa, lòng ngực nghẹn tức khiến cô ấy không ngừng run rẩy, Giang phu nhân nhận thấy tình hình không ổn, nhanh chóng chạy đến đỡ lấy An Hạ.
Giang lão gia cũng đến, đứng chắn trước mặt La Thành Dương, giương mặt hiền hậu điềm tĩnh khuyên ngăn "Có chuyện gì từ từ mà nói, vợ cháu đang có mang, cháu không nên lớn tiếng với vợ cháu."
Đối với bậc bề trên, La Thành Dương liếc con ngươi đỏ máu nhìn cô gái ở phía sau, lòng bàn tay siết chặt thành quả đấm lớn kiềm nén lại cơn thịnh nộ.
"Cảm ơn bác đã chăm sóc cô ấy thời gian qua" Anh nói, nhưng trên gương mặt không một biểu tình vui vẻ, chỉ có ánh mắt lạnh băng.
Giang lão gia nghe vậy, vội phản ứng "Không có gì, An Hạ ở đây vẫn tốt."
La Thành Dương nhấc lên bạc môi, bước chân nâng lên tránh qua Giang lão gia, nắm lấy cổ tay nhỏ của An Hạ, dõng dạc tuyên bố "Bây giờ cô ấy phải trở về nơi nên ở."
"Nhưng mà Thành Dương à..." Giang phu nhân ngăn lại, bà muốn giữ An Hạ ở lại, tuy là bà không biết lý do An Hạ trốn khỏi La gia, nhưng bà biết chắc chắn rằng An Hạ không muốn trở về nơi đó "An Hạ ở đây cũng quen rồi..."
Giang phu nhân giữ lấy một cánh tay của An Hạ, An Hạ cũng níu lại tay áo Giang phu nhân, đôi bàn tay cô run rẩy, từng đầu ngón tay đều lạnh toát.
Miệng lưỡi khô cứng không thể nói được, chỉ đứng ngây ra đó để hai người nắm lấy hai tay.
La Thành Dương nhìn Giang phu nhân, bạc môi nghiến chặt, bàn tay bất giác dùng sức siết chặt cổ tay cô hơn.
Giống như anh đang muốn nghiền nát cổ tay cô, máu không thể lưu thông từng đầu ngón tay tê dại lạnh ngắt.
"Ư..." Cô nhăn mặt, nước mắt cứ thế tuông ra, bước chân loạn choạng bập bững.
Giang phu nhân vội đỡ "Con cẩn thận."
"Thành Dương, cháu nghe bác nói, cứ để An Hạ ở chỗ bác" Giang phu nhân hướng anh đề nghị.
La Thành Dương cười nhạt, con ngươi trợn trừng chỉ còn một màu trắng dã đầy tơ máu đỏ.
Anh sẽ không để cô ở nơi này, anh sẽ không để cô rời khỏi anh dù nửa bước cũng không được.
La Thành Dương giơ lên bàn tay nắm lấy cánh tay còn lại của An Hạ, kéo cả cơ thể cô về phía anh, An Hạ chỉ như một con rối tiêu khiển, không có một chút sức lực nào chỉ đứng run bần bật, mặc cho người ta phó thác.
Giang phu nhân muốn nắm lại An Hạ, nhưng bà lại sợ làm cô đau, bà không còn cách nào khác bị La Thành Dương cướp đi An Hạ.
"Cô ấy thuộc về La gia."
Từ ngày ấy ở lễ cưới, Ngô An Hạ này dù là giả mạo Ngô Bối Nghi, chính cô cũng là người hứa hẹn, chính cô từ hôm ấy đã thuộc về La gia, đã thuộc về riêng một mình anh.
Anh tuyên bố quyền sỡ hữu, đỡ lấy tấm lưng nhỏ đang run rẩy kéo cô dựa vào lòng anh dìu đi ra khỏi Giang gia.
Ngô An Hạ càng bước đi theo anh, tâm thất run rẩy sợ hãi càng lớn, hai bàn tay siết chặt ngực áo, nước mắt cứ túa ra ướt đẫm, mồ hôi lạnh cũng tuông ra như mưa đổ.
La Thành Dương đưa cô vào xe, cẩn thận dìu cô ngồi vào ghế lái phụ, đeo vào dây an toàn, có một giây khi kéo dây an toàn đi qua chiếc bụng lớn, ánh mắt anh trở nên tối mịch.
Gắn vào dây an toàn liền lui ra đóng cửa xe lại thật mạnh, cửa xe đập vào thành cửa sát bên vai An Hạ một tiếng phập.
Tim cô đứng nhịp, hai bàn tay đặt trên đùi nắm chặt váy ngủ, một tay run rẩy đưa lên lau chùi nước mắt trên gương mặt.
Nhưng càng lau, nước mắt lại càng ấm ức tuông ra.
Anh đi vòng đầu xe, đi qua ghế lái mỏ cửa ngồi vào rồi khởi động xe phóng đi.
Chiếc xe phóng trên đại lộ lớn, âm thanh động cơ ồ ồ cùng cảnh vật chạy ngược với vận tốc lớn khiến cô chóng mặt, những cảnh ngoài ô cửa sổ xe nhoè đi, ánh sáng chỉ kịp lướt nhẹ qua cửa ô tô.
An Hạ không dám thở, cô không dám hó hé một âm nào, tức ngực cũng không dám nhăn mặt, cô chỉ cúi đầu nhìn đôi bàn tay tê lạnh của mình.
Về đến La gia cô phải làm sao?
Cô phải đối mắt với ba mẹ anh, với ông bà nội làm sao đây? Bỏ đi bốn tháng trời, trở về với chiếc bụng lớn này, họ sẽ nghĩ gì về cô?
Không biết họ có giống anh không, nghĩ đứa con trong bụng là nghiệt chủng bên ngoài.
Ngô An Hạ nâng mắt, lén nhìn về phía ghế lái, ánh mắt anh nhìn thẳng, tay cầm chặt bánh lái với con ngươi trắng dã.
Cô liền vội cúi đầu, hai tay bấu váy thành một nắm nhăn nheo.
Xe chạy một thoáng đã về đến La gia, khi xe dừng lại, Ngô An Hạ cảm giác như bản thân cô cũng chết rồi.
Tâm thất đau đớn dữ dội muốn né tránh thực tại, anh bước xuống mở cửa xe cho cô, nhưng cô vẫn chỉ ngồi im trên xe.
"Xuống xe" Không thấy cô có ý định đi xuống, La Thành Dương nhắc nhở.
Đầu ngón tay cô khẽ động, mi đẹp chớp khẽ, nhưng An Hạ vẫn ngồi im như một bức tượng đá.
"Xuống xe!" Anh nạt lớn, âm thanh trong đêm tối vang dội, tiếng nạt thẳng vào người khiến cho cô giật mình, hai đôi vai run bắn lên.
Gương mặt xinh đẹp trắng bệch ngẩn lên, cúi đầu thật lâu khi ngẩn mặt lên cảm giác cổ gáy thật đau nhức, đôi mày thanh nhăn lại, đôi mắt đỏ hoe nhíu lại.
"Anh có thể đừng lớn tiếng được không..."
Từ lúc gặp nhau đến bây giờ, cô không biết anh đã nạt nộ vào cô bao nhiêu lần nữa.
Đáng lẽ ra, người tức giận nên là cô mới phải.
"Tôi bảo em xuống xe" La Thành Dương trừng trừng mắt, cô không nghe lời càng khiến anh thêm khó chịu, bước đến mở ra dây an toàn, nắm lấy tay cô kéo xuống xe.
An Hạ không kịp làm gì cả, anh lôi kéo cô bước xuống xe, nắm chặt lấy tay cô lôi vào nhà.
Hiện tại cũng đã đêm, La gia chỉ có những người hầu và bác quản gia, ông bà La và ông bà lão đều đã vào phòng nghỉ, cảnh tượng La Thành Dương lôi kéo An Hạ trở về chỉ có người làm trong nhà nhìn thấy.
Cô không muốn đi theo anh, bước đến cầu thang liền giật tay lại, có lẽ vì anh nắm quá chặt, An Hạ có vùng vậy bằng cả sức lực cũng không thu được tay về, cô trì người xuống không muốn bước lên bật thang.
"Anh bỏ em ra..."
La Thành Dương nắm tay cô, dùng sức siết chặt cổ tay đến mặt mày An Hạ nhăn nhó, nhất nhất lôi cô bước lên từng bật cầu thang, mặc dù An Hạ cố gắng trì người, cô vẫn phải bước theo anh từng bước chậm chạp tiếng lên cầu thang.
Cảnh tượng lôi kéo đó sẽ chẳng có gì đáng nói, nếu như An Hạ không phải là một người mang thai.
Bác quản gia nhìn thấy liền lo lắng, hai ba người hầu bước đến đỡ lấy lưng An Hạ phòng cô bị ngã, họ đỡ lấy cô nhưng lại giống như đang tiếp tay cho La Thành Dương dễ dàng lôi cô lên hơn.
Giằng co một lúc, An Hạ cũng phải đi đến căn phòng của hai người lúc trước, cánh cửa đóng sập lại một tiếng rầm.
Bác Lí nhanh vội chạy đến phòng của ông bà La thông báo.
An Hạ bị đưa vào phòng cũng chính là bị đưa vào đường cùng, anh lôi cô đi đến giữa phòng mới buông ra.
"Em đúng là khiến cho người khác phải ngạc nhiên, em bỏ đi có biết tôi tìm kiếm em khó khăn thế nào không? Tôi chật vật tìm kiếm em, còn em, em lại mang thứ nghiệt chủng này" Vừa mới buông ra, La Thành Dương lại bắt đầu dùng những lời lẽ thô tục chất vấn An Hạ "Tôi đã nghĩ khi tìm được em, dù cho em có từng phạm lỗi lầm gì tôi cũng đều không truy cứu nữa, tôi chỉ cần em quay về bên tôi nhưng mà xem em bây giờ trong bộ dạng gì?"
"..." An Hạ mím môi, đôi chân cô tê tái, ê ẩm quá, cô không đứng nổi, bước chân lùi vài ba bước chậm chạp ngồi xuống giường lớn để cho đôi chân nghỉ ngơi một chút.
La Thành Dương bật cười, hành động cũng thật là thư thản quá đi, cô giống như không hề lo lắng một chút nào, tự nhiên ngồi nghỉ ngơi.
Anh trố mắt, đôi tay nắm chặt thành một quả đấm lớn, bạc môi cất lên.
"Em..."
"Em không cần anh tìm em" An Hạ cất tiếng, vô tình cắt ngang lời anh, cô nâng đầu nhìn anh bằng ánh mắt đau lòng, nuốt xuống run rẩy cứng rắn lặp lại "Em không cần anh tìm em, cho nên...!Anh không cần nhọc công vất vả làm gì, em vốn...!Không cần anh tìm."
Một người đã cố tình trốn đi thì đã chẳng bao giờ muốn bị tìm thấy, anh có vất vả tìm cô thì cũng đã sao, cô vốn không cần anh tìm.
La Thành Dương đứng trơ ra, bạc môi nhấc lên nụ cười, như một bóng ma gật gù bật cười.
"À, phải, phải rồi, em không cần tôi, haha."
Rõ ràng, từ ban đầu chuyện này chỉ có anh thật lòng, thật lòng thật dạ yêu thương cô, tin tưởng cô, để rồi cô dội cho anh một trái boom thật chí mạng.
Chỉ có anh cần cô, còn cô, cô chẳng cần anh, cho nên mới nói, chỉ có anh ngu ngốc yêu cô tha thiết.
Anh xem cô là tất cả, còn cô, chỉ vẻn vẹn xem anh là một tình huống bất đắc dĩ phải ở bên cạnh.
"Anh đừng có như vậy" Tiếng cười cô độc của anh làm cho An Hạ sợ hãi, mỗi lần anh cười như thế điều không tốt, nụ cười không một tia vui vẻ chỉ có sự tức giận phẫn nộ.
Không, cô đã đủ hiểu phía sau tiếng cười đó của anh là những gì.
La Thành Dương như một con quỹ đen tối, tiếng cười ha hả gật gù, anh bước lùi, vừa lùi chân vừa cất tiếng cười lớn, cho đến khi lưng anh chạm vào tủ rượu.
"Không có lão già nào cả, không phải nghiệt chủng nào cả đây là con của anh" Ngô An Hạ vội vã giải thích, La Thành Dương tựa lưng vào tủ rượu va chạm lạch cạch.
Đầu óc anh hiện tại rất đau, từng đốt thần kinh gần như muốn phát nổ, chẳng thể nghe một câu nào nữa, anh cũng chẳng dám tin tưởng một câu nào của cô nữa.
Anh xoay người mở ra tủ rượu, cầm lấy một chai rượu, tay cầm khoá mở nắp rượu.
"Ra là như vậy, haha" Anh bật tiếng cười cô quạnh, cầm chai rượu ngửa đầu lên uống một hơi, kéo một hơi ba bốn ngụm rượu, yết hầu chạy lên chạy xuống.
Từ giường lớn An Hạ đang ngồi còn có thể nghe thấy âm thanh anh đang nuốt xuống từng ngụm rượu ừng ực.
An Hạ mím môi, hai tay đan vào nhau, nhìn người đàn ông trước mặt đang không ngừng uống rượu "Anh...!Có nghe em nói không? Em thật sự không có lăng loàn với ai cả, đây là con của..."
Xoảng.
"Con mẹ nó!"
La Thành Dương uống cạn liền ném vỡ chai rượu, thủy tinh đập xuống gạch cẩm thạch bắn lên tung tóe, phung ra một câu chửi thề.
"A..." An Hạ đang nói liền ngậm miệng lại, bị hành động kia làm cho nín lại toàn bộ lời muốn nói.
La Thành Dương nhếch ra nụ cười, anh xoay người vung nắm đấm đập vào tủ rượu kính.
Rầm.
"Mẹ kiếp."
Rầm rầm rầm.
La Thành Dương liên tục vung nắm đấm vào tủ rượu, mặt kính cường lực so với nắm đấm của anh vốn không là gì, nhưng nhiều cú đấm dồn dập đậm vào mặt kính, sức lực ngày một lớn, mặt kính cũng bắt đầu sức mẻ.
Hơn hết, tay anh chính là thứ bị tổn hại đầu tiên, mặt kính càng vỡ tay anh càng toét ra máu, từng cú đấm in vào mặt kính mang theo vết máu đỏ.
Rầm rầm.
An Hạ ngồi trên giường bị doạ đến sợ nhìn anh trúc cơn thịnh nộ vào tủ rượu phía đối diện, cả cơ thể co rút ở trên giường, bị doạ đến mặt mài trắng bệch, tay chân tê lạnh không biết phải làm sau chỉ biết nắm lấy váy ngủ ngấu nghiến siết chặt nó, với cảnh tượng khủng khiếp trước mắt chỉ biết nức nở bật khóc.
"Anh đừng như vậy mà...!Huhu..."
La Thành Dương đấm đến tê liệt bàn tay, anh mở ra tủ rượu, nắm lấy những chai rượu ném xuống sàn nhà, âm thanh thủy tinh vỡ nát xoảng xoảng.
Mảnh vỡ tung tóe bắn lên không trung, ném hét những chai rượu, La Thành Dương lại tiếp tục phát tiết vào tủ rượu, đôi bàn tay anh đỏ đẫm vẫn không dừng lại, máu đỏ từng giọt từ mu bàn tay anh đổ ra.
An Hạ mếu máo như đứa trẻ, ngồi ở giường lớn co rút, ôm lấy chính mình thê lương.
"Anh đừng...!Hic...!Đừng vậy mà..."
Rầm!!!
La Thành Dương lật đổ tủ rượu, thủy tinh tung tóe bắn lên người anh, máu đỏ từ mu bàn từng giọt rơi xuống sàn nhà, rơi xuống những mảnh thủy tinh.
Anh nâng lên con mắt đỏ ngầu, xoay đầu nhìn về phía giường lớn, giày da bước lên in trên những mảnh thủy tinh nhỏ lách tách.
Ánh nhìn ấy khiến An Hạ điếng người, cô nhìn anh, nín lại tiếng khóc, trái tim đập đến lỗ tai lùng bùng.
Ánh mắt anh như đang lột trần cô, một ánh mắt muốn nhai tươi nuốt sống An Hạ.
Cô thụt lùi trên giường lớn, một bước anh tiến tới, An Hạ lùi vào một chút, đến khi lưng chạm vào đầu giường.
"Anh...!Anh..." An Hạ run rẩy, đôi mắt đỏ hoe, mày thanh nhíu lại nước mắt liền chạy xuống hai hàng.
La Thành Dương nâng gối lên giường, mắt đỏ đục ngầu mở ra thắc lưng leng keng, Ngô An Hạ trừng lớn mắt, biết rằng cô nên chạy đi, nhưng chứng kiến một màn khủng khiếp như thế, An Hạ lúc này đã bị đoạ đến tay chân đều bủn rủn còn không rõ trái phải, hơn nữa trong căn phòng này thì cô còn có thể chạy đi đâu, cô chỉ có thể bất lực nhìn anh.
Đầu nhỏ lắc mạnh "Không...!Anh không thể..."
Thắc lưng tháo ra thả xuống giường, La Thành Dương nâng lên gối còn lại, khuya quần kéo xuống, âm thanh rõ mồm một, An Hạ rùng mình, lông tơ đều dựng đứng.
Cô dính chặt vào đầu dường, hận bản thân không thể xuyên qua bức tường này, đôi mắt trừng lớn nhìn gả đàn ông trước mặt.
Anh bước đến trước mặt cô, vung ra bàn tay liền kéo cô nằn xuống, tốc lên chiếc váy bầu lớn, hai tay nắm lấy chiếc quần nhỏ mỏng mảnh xé rách.
Nhanh chóng vạch ra nơi mềm mại, đem chính mình đặt trước u hoa, trên hai mu bàn tay anh toàn là máu, anh chạm qua cô liền vấy ra vết máu đỏ vào váy ngủ, vào làn da An Hạ.
Lướt bàn tay đẫm máu lên chiếc bụng to, La Thành Dương bật ra nụ cười nụ không cười, ánh mắt điên tiết bôi máu đỏ đầy trước bụng lớn của An Hạ, trừng mắt đen thúc lên thắc lưng.
"Á!" An Hạ không chống trả được, bị nhét vào thét lên một tiếng, hai chân đạp xuống đệm giường, hai bàn tay tức tưởi bấu chặt đệm giường.
Khoé mắt cô cay, cánh mũi cũng cay nồng, nhìn trần nhà trắng tinh tức tưởi bật ra tiếng khóc.
Ngực bắt đầu di chuyển theo nhịp điệu ra vào của người kia, cô thê lương lắc lắc đầu, vùng vẫy như con cá mắc cạn.
Cô đang mang thai lớn như vậy, anh còn có thể tùy ý xâm phạm, cô quả thật chỉ giống món đồ chơi của anh.
An Hạ mếu máo, một trái tim rỉ máu nứt nẻ hoàn toàn vỡ vụng, nức nở hai tay buông ra đệm giường ôm lấy gương mặt khóc lớn.
"A...!Không...!La Thành Dương...!Hu..."
Anh giống như con quỷ, chính xác hơn ngay lúc này, anh là một kẻ điên.
Cửa phòng bị mở ra, ông bà La phu nhân cùng bác quản gia đi vào, căn phòng toàn một mớ hỗn độn mảnh vỡ thủy tinh, một bàn cưỡng bức thảm thương trên giường.
Còn tiếp...!
(P/s Tôi biết các cô lúc này ghét chết ghét sống anh Dương, ơ thì cứ ghét đi, sau này đừng có mà sót nha, tôi thương anh Dương lắm ahhh.
Có ai cảm thấy anh Dương hơi không ổn không, giống như...!Hmmm, có bằng tâm lý hay có bệnh tâm lý nhỉ? Haha, anh ấy bây giờ thì chưa chứ sau này mới có bệnh tâm lý.
Ta nói, đừng có than chị Hạ yếu đuối nữa, các cô mà là chị ấy thì các cô làm gì nào, từ từ nào còn nhiều bất ngờ lắm, qua vài ải nữa An Hạ sắt đá tới tuyệt tình ấy chứ.
Nói chung là bây giờ ngược chị Hạ thì các cô ghét anh Dương thương chị Hạ, sau này ngược anh Dương các cô sẽ ngược lại thôi.
Aaa, tôi bận quá, tôi bù chương này dài rồi nha, chương 3000 từ đó, mong mọi người thông cảm cho Dii, yêu yêu.)
_ThanhDii.