Qua một lúc, mọi người chờ đợi rất lâu bên ngoài, La Thành Dương bước ra với bộ dạng vô cùng chỉnh tề, nét mặt lạnh băng, anh ra khỏi phòng liền xảy bước chân dài rời đi không một quay đầu.
Người nhà La gia không chần chừ đi theo anh rời đi, Phương Hoa nhanh chóng bước vào trong, đập vào mắt Phương Hoa, Phương Hoa lập tức xoay người lại đẩy ngược Trịnh Thành Dương và luật sư Vũ đi ra ngoài.
Cô đóng chặt cánh cửa lại, chạy vội vào bên trong, Ngô An Hạ nằm trên bàn, tóc tai rối loạn, son môi lem luốt, mồ hôi ướt đẫm, gương mặt đỏ bừng đẫm nước mắt.
Thân váy bị tuột xuống, đuôi váy thì sốc ngược lên, An Hạ ôm lấy thâm áo cố gắng che đậy lại mấy vết hôn trên ngực.
Cô nằm bất động chỉ biết há miệng hít thở, hai mắt sưng bụp nóng rực, phía dưới chân bàn, một tổ hợp nhớp nháp đặc kẹo cùng chiếc quần nhỏ bị xé rách một bên.
Phương Hoa nhanh chạy đến, đỡ lấy An Hạ ngồi dậy, ôm lấy cô vào lồng, bàn tay vuốt ve tấm lưng trần, nhẹ nhàng dỗ dành.
"Không sao rồi...!Không sao nữa rồi..." Phương Hoa nói khẽ, cảm thấy sống mũi cay cay, rõ ràng vừa rồi cô không nên để An Hạ ở một mình cùng hắn.
Khốn khiếp, nơi này hoàn toàn cách âm, Phương Hoa ở bên ngoài không nghe được một âm thanh nào cả, nếu không...!An Hạ cũng không đến mức thế này.
Ngô An Hạ không hề khóc lóc, nhưng Phương Hoa vẫn dỗ dành an ũi.
Bởi lẽ, tuy rằng cô không cất ra tiếng khóc, nhưng nước mắt cô liên tục chảy xuống, cô không khóc ở ngoài, cô khóc ở trong tâm.
Đôi vai cô run bần bật, Phương Hoa cứ ngồi đó ôm ấp An Hạ, đến khi An Hạ bình tĩnh hơn, giúp cô mặc vào quần áo.
Ngô An Hạ nhặt chiếc quần nhỏ của chính mình, lau đi vết nhớ của hai người gây ra trên mặt sàn, gương mặt không một biểu cảm theo Phương Hoa trở về Trịnh gia.
Sau khi La Thành Dương rời đi, phóng viên giảm bớt một nửa, một nửa còn lại chờ đợi An Hạ nhưng chờ rất lâu không thấy.
Cho rằng cô đã đi từ lâu, báo giới mới rời đi, An Hạ được đưa về Trịnh gia rất bình yên, giữa đường, Ngô An Hạ còn yêu cầu.
"Có thể mua giúp em một chiếc bánh ngọt không?"
"Bánh ngọt?" Phương Hoa ngạc nhiên chớp mắt "Em muốn ăn à? Em muốn ăn loại nào?"
Ngô An Hạ không nhìn Phương Hoa, chỉ chăm chăm nhìn đâu đó, miệng tùy ý trả lời "Bánh kem, nhiều kem một chút."
"Được" Phương Hoa nhanh chóng đồng ý, có vẻ như An Hạ muốn kích thích vị giác một chút, đúng rồi, khóc nhiều như vậy chắc chắn rất lạc miệng.
Một ít bánh ngọt sẽ giúp An Hạ cải thiện vị giác cũng như lấy lại tinh thần một chút, người ta nói đồ ngọt có thể giúp người ta có thêm sinh lực mà.
Trịnh Thành Dương dừng lại ở một tiệm bánh ngọt, Phương Hoa theo lời An Hạ mua một chiếc nhánh ngọt có rất nhiều kem.
Trở về Trịnh gia, cô cầm chiếc bánh ngọt của mình đi một mạch lên phòng ngủ, Phương Hoa nhìn theo bóng dáng lẻ loi cô độc của An Hạ, thở dài một hơi đầy lo lắng.
"Em ấy có vượt qua được không đây?"
"Tạm thời, đừng làm phiền An Hạ" Trịnh Thành Dương nhắc nhở, Phương Hoa gật nhẹ đầu nhìn về phía bóng dáng nhỏ vừa đi, vẫn không ngừng lo lắng.
Một tháng nay tâm trạng An Hạ thật sự rất xấu, hôm nay phải chịu đựng hai cú sốc lớn, một là mất con, hai là bị người đàn ông kia hành hạ.
Trên phiên toà, Phương Hoa ngồi ở dưới quan sát, An Hạ luôn cuối đầu tránh né, lúc đó mấy người xung quanh Phương Hoa đang dè biểu An Hạ là một người tham vinh mà ám hại cả chị ruột.
An Hạ chỉ mới hai mươi hai tuổi, vẫn chỉ là một thiếu nữ mới lớn, làm sao có thể đối xử với cô như thế, cuộc đời đúng thật tàn nhẫn quá.
Ngô An Hạ trở về phòng, đóng lại cửa phồng hệt như đóng lại trái tim hao mòn, bước chân nặng trĩu giống như chân bị đóng đinh vào sàn nhà, cô không nhấc chân lên nổi, lê bước đến giường ngủ, đặt hộp bánh ngọt lên tủ đầu giường.
Ngồi xuống giường, mở ra hộp bánh ngọt, bên trong có trang trí hình một chú chuột nhỏ, tượng trưng cho bé con tuổi con chuột.
Phương Hoa rất tinh tế, chú chuột cầm bản giấy có bốn chữ "Mama cố gắng lên" Giống như lời đồng viên đến từ An Nhiên nhỏ bé vậy.
Thật đáng yêu làm sao, An Hạ nâng môi cười, ánh mắt dịu êm nhìn chiếc bánh một lúc lâu.
Cô mở tủ nhỏ cạnh giường, lấy ra rất nhiều hộp thuốc, đây đều là thuốc mà bác sĩ An kê cho cô.
Nào là thuốc an thần, thuốc chóng đau đầu, thuốc giảm đau, còn có cả thuốc giảm buồn ngủ.
Bởi vì có những lúc cô không ngủ được, cô sẽ cần thuốc an thần, có những lúc cô ngủ mãi không muốn thức, cứ buồn ngủ mãi nên cần thuốc chống buồn ngủ.
Mở ra từng lọ thuốc, đổ thuốc lên chiếc bánh kem, đổ hết lọ này đến lọ thuốc khác, chiếc bánh kem được phủ đầy những viên thuốc màu xanh đỏ.
Ánh mắt Ngô An Hạ tối đen, xung quanh cô chỉ toàn là hộp đựng thuốc rỗng, trước mặt là chiếc bánh kem phủ đầy những viên thuốc xanh đỏ.
Cô tuyệt không thể trở về nơi đó, ở toà án anh đã như vậy, trở về nơi đó anh sẽ càng khinh miệt cô hơn.
Cô không thể trở về nơi đó, hiện tại cũng không còn nhà để về, ngôi nhà mới của cô là An Nhiên, cũng bị anh cướp đi mất rồi.
Không thể quay về, không có chốn đi, không còn mục tiêu tồn tại.
Ngô An Hạ nâng bàn tay bóc lấy một nắm lớn bánh kem cùng thuốc bỏ vào miệng, ngấu nghiến nhai nuốt hết kem ngọt liệm hoà trộn cùng thuốc, có thuốc vị đắng, có thuốc vị chua.
Con ngươi mất đi ánh sáng, An Hạ vô thần ngồi trên giường, bóc lấy từng nắm kem cùng thuốc bỏ vào miệng, không một nhăn nhó nào, cứ hoạt động như một người máy nắm lấy từng nắm bánh kem kèm thuốc ăn ngấu ăn nghiến.
Cô không thấy đau đớn, không hề bị phản hệ thuốc mà đau đớn, ngay lúc này cô chỉ cảm thấy vô cùng thoả mãn, vô cùng sản khoái.
Ba, bốn loại thuốc ngấm vào máu phản hệ bắt đầu gây nhức nhói lồng ngực, Ngô An Hạ lại cảm thấy vô cùng vô cùng tuyệt vời, cơn đau đó lại thật thoải mái làm sao.
Ngô An Hạ càng cảm thấy thoải mái, càng bóc lấy bánh kem đầy thuốc ấy bỏ vào miệng rồi nuốt xuống.
Phương Hoa vì lo lắng cho An Hạ, dù Trịnh Thành Dương bảo cho An Hạ thời gian riêng để bình ổn lại, nhưng Phương Hoa không tài nào an tâm được.
Cô đi vào phòng An Hạ, muốn kiểm tra xem thật sự đã ổn chưa.
Nhìn thấy Ngô An Hạ ngồi giữa giường, xung quanh toàn là những lọ thuốc rỗng, những viên thuốc nằm trên chiếc bánh kem, còn An Hạ đang ngấu nghiến ăn nó.
Phương Hoa bị doạ, đôi mắt trừng lớn, hét to lên.
"An Hạ, em làm cái gì vậy???"
Ngô An Hạ xoay đầu nhìn Phương Hoa, nuốt hết bánh kem thuốc trong miệng, đầu óc đau như thể bị bổ ra làm đôi, đau đến từng sợi lông mao, từng sợi tóc.
Cô liếm mấy ngón tay dính kem, có một viên thuốc dính trên lòng bàn tay, Ngô An Hạ nâng lòng bàn tay ngậm lấy viên thuốc nuốt rất nhanh.
Hướng về Phương Hoa vẽ ra nụ cười như đứa trẻ, Phương Hoa sợ hãi chạy đến hất chiếc bánh kem trên tay An Hạ ra.
Hai tay nắm lấy hai vai An Hạ "Em làm cái gì vậy? Đồ ngốc này, em là đang muốn chết sao?"
Đầu An Hạ ong ong, lỗ tai đau điếng không nghe được chị nói gì nữa, mi mắt thì cứ nặng trĩu, cố gắng mở to mắt ngắm nhìn chị đang lo lắng cho mình, lồng ngực đau nhói như thể bị xé toạc.
Dẫu vậy, Ngô An Hạ nhe răng với chị, hệt như một đứa trẻ ngốc nghếch, nâng môi cười nhưng đôi mắt u tối tuyệt vọng không có lối thoát, Ngô An Hạ rơi vào đau đớn cùng cực, tứ chi tê dại, cơ thể vì quá nhiều thuốc lạ xúc tác bắt đầu run rẩy, cô vẫn nâng cánh môi cười xé ra nụ cười tuyệt vọng, tăm tối.
"Haha...!Không...!Không còn nhà...Ha...!Em không còn nhà nữa...!Không có nhà nữa..."
"E...!Em không còn nhà nữa rồi...!Không còn nhà nữa rồi...!Ực..."
Ngô An Hạ nấc lên, hai tay nắm lấy áo chị bám víu, cơ thể như thiêu đốt, mồ hôi lạnh túa ra, nước mắt cũng như mồ hôi tuông xuống.
Ngô An Hạ không thở được, cơ thể không trụ được, đến níu áo chị cũng không có lực buông xuôi, cơ thể ngã khụy xuống giường, Phương Hoa liền đỡ lấy An Hạ ngã vào lòng.
Phát hoảng gọi lớn "Anh Dương! Bác Lý! Anh Dương!!!"
"An Hạ, em tuyệt đối không được có chuyện gì cả" Nhìn An Hạ, Phương Hoa nói nhanh, mong rằng An Hạ sẽ nghe thấy.
Nhưng mi mắt An Hạ nặng nề cứ khép lại, lỗ tai đau điếng đã sớm không có nghe được gì nữa, cơ thể thiêu tàn dần tắt liệm, cánh môi nhợt nhạt vẫn cố gắng mấp mấy, cố gắng thều thào lên trái tim thổn thức rằng...!
"Em...!K...!Không...!C...!Có...."
Không có nhà để về nữa rồi...!
Còn tiếp...!
(P/s nhà của chị ấy từng là Ngô lão, dì Diệp, Bối Nghi, ngôi nhà này đã mất.
Nhà thứ hai bao bọc chở che chị ấy là La Thành Dương, nhà này cũng đổ nát, nhà thứ ba cho chị ấy mục đích sống là An Nhiên, cũng đã bị cướp đi.
Ôi, xót chị.)
_ThanhDii.