Kết thúc cuộc gọi, An Hạ thở dài, hai cánh môi bậm bậm.
Mắt nhìn đến giá treo tranh được phủ lớp vải che chắn, cánh môi nhẹ nhàng nâng lên.
Cô làm vậy là đúng rồi, không cần phải suy nghĩ thêm nhiều nữa, áo cũng đã trả thì tình cũng nên dứt thôi.
Đứng dậy thể dục hai vai vung lên, vặn vặn xương cốt đi đến kệ tranh, mở ra tấm rèm che nhìn tác phẩm bên trong.
Bức tranh dì Diệp thật xinh đẹp, món quà này sẽ đến tay dì vào sinh nhật sắp tới.
Dì Diệp vô cùng mong chờ nhưng An Hạ vẫn không cho dì xem, phải đợi đến sinh nhật mới được.
...!
Kết thúc cuộc gọi, La phu nhân nghiêm mặt, hai tay khoanh lại vững trãi trước ngực, cả gương mặt khắc khe nghiêm nghị suy nghĩ.
Đơn nhiên bà không từ bỏ dễ dàng như vậy, rõ ràng là An Hạ thích con trai bà mà lại từ chối hôn sự.
Bà đang nghĩ, có khi nào là Lão Đồng đã ảnh hưởng con bé.
Bây giờ An Hạ thì từ chối, Thành Dương thì cũng không có biểu thị gì với An Hạ, buổi hẹn với Bối Nghi hôm trước cũng rất tốt, chuyện gần như chẳng còn cơ hội nào cho An Hạ nữa.
La phu nhân thở hắc, khó chịu bày lên trên mặt, trên màn hình tivi đang phát đoạn quảng cáo khu du lịch đảo thành B.
La phu nhân vô tình nhìn thấy, quan cảnh bãi biển cát đẹp cùng rừng núi xanh ngát đập vào mắt, một suy nghĩ nảy ra trong tâm trí.
"Hmm" Trong đáy mắt bà hiện lên tia sáng.
La Thành Dương vừa mới tắm xong, vừa lau tóc vừa đi đến bên cạnh cửa ban công ngắm cảnh bên ngoài, khăn bông chà chà trên mái tóc ướt, còn chưa kịp khô tóc cửa phòng đã bị đạp bung.
La phu nhân tựa người bên cạnh cánh cửa với nụ cười quỷ dị, tay quàng trước ngực tay chống càm ma mị.
"Con trai, dọn dẹp lịch trình trong tuần tới của con cho mẹ."
Anh xoay đầu nhìn bà, đôi mắt hiện lên khó hiểu thắc mắc, bà biết chứ, không cần anh lên tiếng hỏi, La phu nhân giải đáp ngay.
"Mình đi nghỉ mát một chuyến."
Anh bật cười, không hiểu mẹ đang bày trò gì, ngán ngẫm "Mẹ muốn đi thì cùng cha đi, kéo con theo làm gì?"
Lại còn bắt anh nghỉ làm nữa chứ, thật là.
"Đơn nhiên con phải đi rồi" Bà dựa vào cánh cửa, giơ ra ngón tay trỏ quyền lực "Bởi vì có Ngô gia đi nữa."
Đôi mày tuấn tú chau lại, nhìn chăm chăm vào lão phật gia trước cửa.
"Mẹ định bày trò gì đây?"
Bày trò? Sao lại gọi là bày trò, chỉ là bà muốn kiểm tra An Hạ, nếu thật sự An Hạ muốn từ chối thì bà đành phải buông tay, chấn nhận Bối Nghi, còn nếu không, bà sẽ bắt An Hạ chấp nhận hôn sự đúng với lòng con bé.
Bà nghi ngờ Lão Đồng đã nhúng tay vào ảnh hưởng An Hạ, cho nên mới bày ra chuyến đi này.
Vừa hay, chuyến đi có thể kiểm tra của tình cảm của ba đứa nhỏ, đặc biệt là con trai bà.
Một mũi tên trúng ba đích.
Một tuần trôi qua, chuyến du lịch nghỉ mát ở đảo biển thành B được tổ chức, hôm nay là ngày xuất phát.
La gia sẽ đến đón Ngô gia, Bối Nghi và Ngô Lão Đồng, cả dì Diệp đều chuẩn bị xong hành lý đầy đủ cho chuyến đi chơi năm ngày.
Riêng An Hạ vẫn không chuẩn bị bất cứ gì, cô đã nói với Ngô Lão Đồng sẽ không dự chuyến đi này.
Lão Đồng chẳng mấy để tâm đến An Hạ, mặc cô muốn làm gì thì làm.
Đối với Bối Nghi, nghe thấy An Hạ không đi trong lòng vô cùng hài lòng và nhẹ nhõm.
Ba người Ngô Lão Đồng, Bối Nghi và dì Diệp ngồi ở sofa chờ đợi người của La gia đến, An Hạ từ trong phòng bếp cầm cốc nước cam đi ra, trên người đang mặc bộ quần áo ngủ ngắn ngủn.
Đi ra nhìn ba người ăn mặc chỉnh tề, tâm trạng háo hức vì chuyến đi kia, An Hạ nâng môi cười thích thú "Mọi người đi chơi vui vẻ nha."
"Con thật sự không đi à?" Dì Diệp hỏi, gương mặt có phần buồn bã, đổi lại Ngô Lão nhìn thấy như không nhìn thấy, chẳng thèm nói một điều gì.
"Con không đi đâu" Cô gật gật đầu, nhấp một ngụm nước cam ngọt ngào "Con lười lắm."
"Em không đi chị buồn lắm đó" Bối Nghi ở một bên biểu thị gương mặt hụt hẫng, buồn rũ rượi, luyến tiếc hỏi "Sao lại không đi mà ở nhà một mình như thế? Rồi em ở nhà một mình có được không?"
"Ơi trời" Cô méo mày nhăn mi "Em có phải là đứa con nít đâu, yên tâm đi chơi đi."
Giơ ra bàn tay năm ngón vẫy vẫy, biểu thị lười biến chán ngán kết hợp cùng một cái ngáp dài chảy ra nước mắt "Vậy nha, đi vui vẻ, em không tiễn.
Hôm qua thức cả đêm nên giờ em lên phòng ngủ đây!"
Ngô An Hạ đi lên phòng, trên cả quảng đường đi cô vẫn giữ nguyên nét mặt bình thản vô tư, đến khi vào phòng, đóng cánh cửa lại.
Trở vào thế giới riêng tư của chính mình, An Hạ mới buông xuống nụ cười, cảm giác rác bỏng trên đôi mắt ăn mòn, cánh tay trái vội vàng nâng lên che đậy lại đôi mắt mình.
Cô thật sự rất muốn đi, nhưng nghĩ đến việc của anh và chị, An Hạ không thể đi nữa.
Đi theo để nhìn hai người họ tình chàng ý thiếp, khác gì tự mình giằng xé chính mình, cô không ngốc như thế.
Nói phải buông bỏ tình cảm nhỏ bé này, cho nên An Hạ càng không muốn gặp La Thành Dương.
La gia đến, La phu nhân hớn hở vô cùng, cười toe toét từ lúc mới xuất phát, cho đến khi bà chị nhìn thấy ba người Ngô gia đứng đợi trước cổng, nụ cười liền dập tắt.
"An Hạ đâu?" Bà hỏi.
Dì Diệp cười gượng đáp "Con bé không muốn đi."
"Tại sao lại không muốn đi?" La phu nhân bực bội dậm lên mặt đất, Ngô Lão Đồng lại thờ ơ vô cùng "Mặc kệ nó, là tại nó không chịu đi thôi."
Dì Diệp cũng không muốn chuyến đi thiếu An Hạ, biết La phu nhân rất thích An Hạ, liền khiêu khích "Con bé bảo con bé lười."
"Lười?" La phu nhân nghe thấy đã xanh mặt, không đi chỉ vì lười? Bà trừng mắt sang La Thành Dương "Đi theo mẹ, lôi con bé đó xuống."
Từ trên tầng hai nhìn xuống, An Hạ thông qua cửa sổ quan sát mọi động thái của hai gia đình dưới kia, nhìn thấy La phu nhân với gương mặt tức giận đùng đùng cùng La Thành Dương tiến vào nhà.
Dì định làm gì vậy? Đừng nói là dì lên đây đấy?
Nhìn lại trang phục đồ ngủ ngắn ngủn trên người, cô mở to mắt khổ sở "Aa...!Thiệt là..."
Cô phải nghĩ kế sách đối phó La phu nhân aaa.
Ba chân bốn cẳng chạy đến tủ quần áo lôi ra bộ quần áo ngủ dài mặc vào, vừa cài xong cúc áo thì cửa phòng cũng đã bị đá tung, rầm rầm một tiếng sau đó chính là tiếng thét thất thanh của La phu nhân.
"An Hạ!"
"Dạ!" Cô đóng lại cửa tủ quần áo, ngoãn ngoãn ứng tiếp, La phu nhân xông đến với sắc mặt đen thui "Dì đã dặn bao nhiêu lần là phải đi, giờ con lại dám không đi?"
"Con..." An Hạ cười khổ, bước chân thoái lui từ tủ quần áo lui về giường, như đứa trẻ sợ bị mắng đứng cúi đầu ngay ngắn, mắt lén nhìn đến phía sau dì.
La Thành Dương với gương mặt tuấn tú ấy, trên mặt anh hình như có gì đó vui vui thì phải, nhìn đã thấy ý cười.
Bắt gặp cô nhìn anh, anh chằm chằm nhìn vào mắt cô, An Hạ vội thu lại ánh mắt, hướng La phu nhân biểu thị sự đáng thương.
"Con...!Con cảm thấy không được khoẻ nên không đi."
"Phải rồi, con không khoẻ, con bệnh lười" La phu nhân hất mặt, đi về phía tủ quần áo của An Hạ, mở tủ ra cầm lấy vali, vô cùng thuần thục mở vali ra sau đó lấy bừa vài bộ quần áo của An Hạ để vào.
An Hạ miệng khô lưỡi đắng, bất lực nhìn dì thu dọn hành lý của mình, La Thành Dương đứng nhìn, khoanh tay trước ngực, thích thú đến ý cười tràn đầy trên mặt khiến cô khó hiểu.
Không biết anh đang cười cái gì kia? Đang cười cô à?
Lắc lắc đầu, An Hạ không nhìn anh nữa, nhìn quần áo bị bỏ vào vali, An Hạ khổ sở ôm bụng, gục đầu đau đớn đến nhăn nhó, bước chân gục ngã đến giường bệnh "Con không khoẻ thật mà, aaa...!Đau bụng quá."
Thậm chí còn tặng thêm đau đớn đến lăn lăn lóc lóc trên giường, mặt mài nhăn nhúm, miệng rên rỉ ui da ui da.
"Khỏi khỏi" La phu nhân đi đến bàn trang điểm, quơ tay một cái số mỹ phẩm đã nằm gọn vào túi, ném vào vali với ánh mặt lạnh "Nhìn là biết con diễn rồi, đi vào thay đồ nhanh."
"Hự..." Ôm bụng diễn kịch bất thành, An Hạ mím môi ngồi lại ngay ngắn, tay gãi đầu vô tội với đôi mắt cháy bỏng niềm hi vọng không đi, lép bép cái miệng chu choa lên.
"À đúng rồi, nhắc mới nhớ con chưa tắm nữa, chưa gội rữa gì hết, con mới thức á.
Nếu mà tắm gội chuẩn bị bla bla sẽ rất lâu, sẽ trễ giờ nên là..."
Nên là mọi người cứ đi chơi mà không có con, please!!!
Nội tâm gào thét những lời cô muốn nói, chỉ tiếc còn chưa nói hết đã bị La phu nhân chặn họng, bao nhiêu lời muốn nói trôi ngược vào bụng.
"Không sao, dì đợi được" La phu nhân đóng lại vali, hành lý thu dọn rất nhanh đã hoàn thành, An Hạ bí lời đành phải tung tuyệt chiêu cuối, đi đến bàn học lấy ra đồ án dở dang giơ lên "Con phải hoàn thành đồ án, nên không thể đi được."
Lý do này hoàn toàn chính đáng và hoàn hảo, La phu nhân liếc mắt sang La Thành Dương, anh nhận được tín hiệu, bước chân xảy dài đi đến phía cô, tay cầm lấy đồ án của cô xem xét.
Mắt nhìn vào đồ án trên tay, vừa xem xét vừa nói như một vị thần "Mang theo đi, anh giúp em hoàn thành."
"..." An Hạ thật sự sắp chạm ngưỡng cảnh giới hạn hán lời, khô hạn tiếng, cướp lại đồ án, với tinh thần thanh liêm, trái tim nghiêm chỉnh phản bác, tay vẫy vẫy lắc lắc "Là một con người liêm chính như em phải tự thực lực hoàn thành, nên là...!Mọi người cứ đi chơi đi, em không đi."
La phu nhân đứng phía xa xa, nghe thấy vô cùng không hài lòng "Đã hứa là phải đi, Thành Dương bỏ cả công việc để đi, mọi người đều đã thống nhất bây giờ con lại không muốn đi?"
"Dì yêu xinh đẹp" Ngô An Hạ bắt đầu chiêu trò nịnh nọt "Không dịp này mình còn dịp khác mà..."
"Em đúng là không nể mặt anh" La Thành Dương cất tiếng lạnh nhạt, hít thở một hơi xoay đầu nhìn La phu nhân "Mẹ mang hành lý ra trước đi."
La phu nhân hậm hự trong lòng, gương mặt hiền hậu giận dỗi vô cùng, bỗng nhiên nghĩ đến hai đứa nhỏ được ở riêng, không còn tức giận nữa đổi lại còn hoan hỉ, gương mặt tươi rói kéo vali đi ra ngoài, không quên nhắc nhở.
"Nhanh nhanh đấy."
La phu nhân đi khỏi, căn phòng chỉ còn An Hạ và La Thành Dương, cô ngẩn mặt nhìn anh, bắt đầu muốn lấy lòng nịnh nọt, nhưng đối phương là La Thành Dương, có một chút ngượng miệng, cô nuốt xuống một ngụm ngại ngùng, trấn an tinh thần.
"Anh Dương yêu...!Yêu dấu..." Lần đầu tiên lịch sử nịnh nọt khiến An Hạ cảm thấy ngượng miệng như thế này, tuy nhiên lời mới vừa cất ra đã bị dập tắt.
"Yêu không nổi" Anh cắt ngang lời An Hạ, đôi mắt đen cương nghị trừng lên toả ra uy lực giáng xuống người An Hạ "Em thật sự không có nể mặt anh."
Anh đã sắp xếp công việc lùi xuống, để có năm ngày nghỉ hẹn đi dã ngoại cùng hai bên gia đình, cô lại lười biếng không muốn đi, thật sự không hề nể mặt, quá khinh thường là đằng khác.
"Không có, em nào dám" Cô vô tội bĩu môi, hai tay đặt ngược đồ án lên bàn học phía sau, bộ dạng ủy khuất đáng thương nói "Em thật sự bận hoàn thành đồ án đó..."
"Bây giờ em muốn tự thay quần áo hay muốn anh thay giúp em?"
"..." An Hạ mở to mắt, đôi má hồng nóng bừng như phát nổ, còn cho là mình nghe lầm, thẹn đến má đỏ tim đập, An Hạ cúi mặt không thèm nhìn anh bĩu môi "Anh lại đùa, haha."
La Thành Dương cúi người, gương mặt hạ xuống áp sát An Hạ, cô ngã người về phía sau, đến thở cũng không dám, mắt mở to nhìn anh.
Hướng người đến, gương mặt nhỏ đỏ bừng như quả hồng chính mềm, đôi mắt to trừng trừng long lanh như sương hoa.
La Thành Dương ngửi thấy một mùi ngọt ngọt, mùi hương thoang thoảng của hoa bạch thiêng hương, bạc môi nâng lên nụ cười nhạt.
"Ừ, đùa thôi."
Nghe vậy An Hạ thở phào, mừng rỡ trong lòng, hai tay ôm lòng ngực nhẹ nhõm, ấy vậy mà đột nhiên tay anh hạ xuống, nắm lấy vạt áo của An Hạ kéo lên.
Còn tiếp...!
(Một đoạn trích nội tâm gào thét:
"Em thật sự không có nể mặt anh."
"Không có, em nào dám" Nể chứ, nể tận trời xanh mây trắng, nên là anh cứ việc tận hưởng kỳ nghỉ đi "Em thật sự bận hoàn thành đồ án đó."
Tin đi, hãy tin đi, làm ơn hãy tin tưởng em, không muốn đi chiếm bảy phần đồ án chiếm ba phần đó, đồ án là sự thật mà, em cần phải hoàn thành.
"Bây giờ em muốn tự thay quần áo hay muốn anh thay giúp em?"
Hả? Có phải là nghe nhầm không? À không, chắc hẳn là anh nói đùa thôi "Anh lại đùa, haha."
Haha mà không vui!
"Ừ, đùa thôi."
Lão thiên yêu nghiệt, làm hết hồn, cơ mà tay anh để ở đâu đấy?
P/s: Anh La tư tưởng Hitler, chị đừng nhờn chứ ಥ‿ಥ)
_ThanhDii.