Xoay đầu nhìn, La Thành Dương đã đi đến bàn trà, An Hạ vẫn không nghĩ nhiều, cầm túi giấy đi đến chỗ anh.
"Đây, em cảm ơn" Mắt đẹp hướng anh không hề phòng bị, La Thành Dương tiến đến một bước chân, rút ngắn khoảng cách hai người hơn.
Vì cả hai đã đủ gần, An Hạ lập tức lui đi một bước, không hiểu anh muốn làm gì.
La Thành Dương bước nhanh hai bước, An Hạ không lui kịp giơ ra túi giấy chặn trước lồng ngực anh, lúc này mới cảm thấy tình hình không đúng.
"Áo anh đây, anh có thể về rồi" Nhắc khẽ, tay cô chạm vào lòng ngực anh, cảm giác ấm nóng từ lòng ngực anh truyền lên ngón tay cô, xúc tác ngượng ngùng, An Hạ thu lại tay, gò má phát nóng vội cúi đầu.
Vẫn là góc nhìn mê hoặc đầu óc, cơn nóng bức làm cho đầu óc mụ mị, cô ở ngay trong tầm với chỉ cần vươn tay liền chạm được, anh thở hắc một hơi thật dài kiềm hãm lại tê buốt dưới lòng bàn chân, bàn tay hạ xuống lòng ngực nhưng không chỉ chạm vào túi giấy, bàn tay to lớn bao trọn tay An Hạ.
Nhiệt độ hai người khác nhau thấy rõ, từ lòng bàn tay anh phát ra khí nóng truyền vào mu bàn tay cô.
Tim An Hạ lệch mạnh, đôi mắt xinh đẹp trừng to, giật vội tay về, hai tay đan vào nhau bối rối, anh lại tỏ ra chẳng có chuyện gì, vô tư hỏi "Có thật là không cần anh giúp không?"
"Không cần..." Hai tay nhỏ giơ ra trước ngực lắc lắc "Em tự làm được rồi."
"Em thật sự tránh anh đến như thế?" Mày rậm nhấc lên câu hỏi, đôi mắt anh bắt đầu nhuốm màu đục, dán chặt lên thân thể mỹ miều.
Nếu trước đây, phụ nữ ở trước mặt anh vung tay ra đã chạm được, thì ngay bây giờ người trước mặt xinh đẹp ngọt ngào nhưng lại chẳng thể động tay, trắng tròn múp sữa kia, thật sự khiến người khác muốn chạm vào.
Nếu chạm vào cái kia đồi non căn mọng thì sẽ mềm mại đến mức nào?
An Hạ cúi đầu, mái tóc phủ xuống che đi đôi mi cụp, cảm giác đè nặng trên đỉnh đầu, ánh nhìn gắt gao đến lông tơ dựng đứng.
Không biết là cô hoang tưởng hay thật sự là anh đang nhìn cô, nhìn vào vị trí không đúng đắng ở giữa lòng ngực.
Lãng tránh đi câu hỏi kỳ lạ kia "Anh về nghỉ sớm đi, ngày mai còn phải chuyển lên núi nữa đó."
Lãng tránh của cô khiến La Thành Dương lặng đi, đôi mắt nghiêm lại, bước lên một cước, An Hạ thục lùi hệt như nam châm trái cực, anh nhìn cô bằng đôi mắt nóng rực, cúi người hướng về phía An Hạ.
Cúi đến gần cô, mùi hương nước hoa hoà trộn cùng hương cơ thể ngọt ngào, La Thành Dương ngừng động mất một giây, trong con ngươi loé lên tia nguy hiểm nhưng rất nhanh vụt tắt.
An Hạ gần như không dám thở, đứng im như tượng, anh chỉ là cúi khẽ để cầm lấy túi giấy từ tay cô, hơi thở anh vì sao lại nóng rực hệt lửa đốt, phản phất xuống cánh tay làm cho An Hạ chỉ dám đứng im.
Cảm nhận từng sợi lông tơ đang tê cóng, tay còn lại vội vàng nắm lấy một bên cánh tay mình xoa xoa, xua đuổi đi cảm giác ớn lạnh.
Anh nâng người dậy với nét băng lãnh "Vậy anh không phiền em."
Cầm túi giấy, liếc nhìn An Hạ, cô vẫn chỉ nhìn chăm chăm vào mấy ngón chân, không có nhìn anh, La Thành Dương vứt bỏ suy nghĩ tăm tối, cố gắng dẹp đi ham muốn phiền loạn.
Xoay người rời đi, âm thanh bước chân lộp cộp xa dần, hai tay An Hạ mới ôm lại lòng ngực, hứng lại trái tim thở phào ra một hơi, trên mu bàn tay vẫn còn đó cảm giác ấm nóng làm cho trái tim cô đập liên hồi.
Chà chà mu bàn tay vào gấu váy giết đi cảm giác ấm nóng đó, An Hạ chậm chạp ngồi xuống bàn trà, đôi mắt tròn xoe hướng về phía người vừa rời đi.
Anh bị làm sao vậy? Thật không hiểu nổi anh có ý gì nữa.
Không phải là anh thích chị sao? Còn bóng gió hỏi ý cô làm gì?
Thở ra một hơi thật nhẹ nhõm, ngón tay cái xoa xoa mu bàn tay vừa được anh chạm, trước giờ cô không bao giờ tin vào mấy chuyện tình yêu nhảm nhí, những chuyện như là chỉ cần nhìn thấy nhau là vui, chỉ cần một cái ôm hôn đã xua đi mọi muộn phiền.
Bởi vì cô cho rằng, yêu đương chỉ là một cảm giác đơn giản, cho đến hôm nay, chỉ là một cái chạm tay, đã khiến tim cô đập liên hồi, sức mạnh quả thật không thể khinh thường.
Bối Nghi đi đến phòng An Hạ, vừa đi đến đã nhìn thấy La Thành Dương bước ra từ đó, trên tay anh còn cầm một túi đựng vật gì đó.
Quả nhiên linh cảm của cô không hề sai, đứng yên bên cạnh vách tường, nhìn đăm đăm vào căn phòng của An Hạ, lòng bàn tay buông lỏng dần dần nắm chặt thành quả đấm.
Cánh môi mím lại nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt trừng to ngấn ra lớp trong suốt màu bạc.
Cô đã nghĩ An Hạ sẽ không tranh giành, bởi vì An Hạ sẽ chẳng bao giờ xứng đáng.
Ấy vậy mà, đứa em ngốc nghếch của cô, thật sự không biết thân biết phận.
La Thành Dương trở về phòng, đặt chiếc túi qua một bên, mở tivi bắt đầu công việc kiểm tra cổ phiếu, mở chiếc laptop nửa nằm nửa ngồi trên giường ngủ kiểm tra tiến độ công việc của La thị cố gắng quên đi cậu nhỏ rục rịch kia.
Ngón tay gõ lạch cạch trên bàn phím, mắt hạ xuống nhìn bàn tay vừa rồi chạm vào cô, nghĩ đến bộ dáng vừa rồi, bạc môi nhấc cao thành nụ cười.
Nét e thẹn không lẫn vào đâu được, thiếu nữ má đỏ môi hồng, xấu hổ cụp mi không dám nhìn anh.
An Hạ dễ đoán hơn Bối Nghi rất nhiều, hầu như cô nghĩ gì điều hiển thị trên gương mặt, khác hẳn với Bối Nghi rất khó để người khác nắm bắt cảm xúc.
Vừa rồi ngại ngùng e thẹn như vậy, cô lại không có tình cảm với anh, thật là một cô gái tàn nhẫn đi.
Nâng lên bàn tay, mùi hương hoa nhẹ nhẹ còn vương trên bàn tay anh, La Thành Dương ngửi thấy, nhớ lại mùi hương ngọt ngào đến mụ mị đầu óc, cảm giác xôn xao từ trong ngực ùa lên, cơn thèm muốn làm cho cơ thể lại lần nữa phát nóng.
Mẹ kiếp, hôm nay anh bị cô gây hấn đến bao nhiêu lần!
Bề ngoài trông đơn thuần vô hại như vậy, không nghĩ tới mị lực cuốn hút phi thường đến vậy, cố gắng không nghĩ đến vẫn vô tác dụng, nuốt xuống mấy ngụm nước bọt đi chẳng nữa thì cổ họng vẫn khô khan, đũng quần nhô cao biểu hiện căng cứng đến khó khăn hít thở.
Cảm giác nóng bức đốt cháy anh, điều hoà có thật sự đang hoạt động không thế?
Con mẹ nó! La Thành Dương bước xuống giường đi vào phòng tắm.
Đời trai phi thường của anh, cuối cùng lại có ngày phải kiềm chế bằng cách đi tắm nước lạnh.
Còn tiếp...!
(P/s: Điều hoà vẫn hoạt động tốt, cái này là tại anh chứ đừng có đổ cho điều hoà.
Bởi vậy tội nghiệp lắm mọi người ạ, thèm mà không được ăn, chia buồn cùng anh ಡ ͜ ʖ ಡ.)
_ThanhDii.