Bất đắc dĩ ở bên cạnh anh...!
Không phải, hoàn toàn không phải.
Anh hiểu lầm rồi, ý cô không phải như vậy.
An Hạ nhanh chóng tỉnh táo lại, cô chạy đến cửa phòng, muốn đuổi theo anh giải thích.
Cho dù anh không tin đi chăng nữa cô cũng phải giải thích cho rõ, phải nói với anh rằng, cô ở bên anh là hoàn toàn nguyện ý.
Cô bên anh là mong muốn mơ ước của cô, ở bên anh cảm xúc hoàn toàn là thật lòng.
Cho dù cô giỏi giả mạo nhưng cảm xúc thì giả như thế nào kia chứ?
An Hạ chạy nhanh đến cửa, mặc kệ hạ thể đau nhói vì vận động mạnh, chạy đến trước cửa, tay chạm vào chốt cửa vặn mạnh.
Lạch cạch.
"..." An Hạ ngạc nhiên nhìn cánh cửa vẫn đóng "Sao lại không mở được..."
Theo đúng như thường lệ, cánh cửa phải bật bung ra, nhưng vì sao An Hạ vặn chốt, cửa vẫn đóng chặt.
An Hạ vặn chốt thêm vài lần, cô ngạc nhiên nhìn cánh cửa màu đồng, vặn thật mạnh chốt cửa, âm thanh lách cách lạch cạch của chốt cửa phát lên nhưng cánh cửa vẫn đóng chặt.
Hay là cửa bị kẹt, bị hỏng rồi?
Lại đùa, vinh thự này nội thất nơi nơi đều vô cùng hoàng mỹ như một toà lâu đài hoàng gia được tu sửa kiểm tra định kỳ, làm sao có chuyện bị kẹt cửa, cũng không trùng hợp đến mức anh vừa đi ra lại kẹt.
Mắt An Hạ mở to, vội vàng giơ ra nắm đấm đập vào cửa, âm thanh bộp bộp phát ra cùng giọng nói khàn đặc kêu gọi của An Hạ.
"Anh Dương, mở cửa, anh mở cửa cho em."
Cô vỗ vào cánh cửa bốp bốp, đến bàn tay đỏ đau, gương mặt nhăn nhúm vì đau, chưa kịp định thần lại thì đôi mắt đã lần nữa đỏ hoe hoảng sợ.
"Anh mở cửa cho em, nghe em giải thích đi mà..."
Ngô An Hạ mếu máo gọi cửa dần dần trở nên nức nở, trái tim hoảng loạng nhịp đập, bàn tay đau đớn đỏ bần, giọng khàn khàn la hét không ra tiếng, âm được âm không nức nở bên cánh cửa.
"Mở...!Cửa...!Huhu...!Mở cửa cho em..."
Ngô An Hạ vỗ đến tê liệt hai bàn tay, cơ thể mệt mỏi mất đi sức tựa vào cánh cửa màu đồng, chậm chạp trượt xuống ngồi bệt trên sàn nhà.
Tâm thất đau đớn dữ dội, chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt thất vọng vừa rồi, trái tim thắt chặt tê tái.
Sao anh lại nhốt cô? An Hạ tựa lưng vào cánh cửa, tay lau đi nước mắt.
Chắc không phải là anh nhốt cô, cớ gì lại nhốt cô kia chứ, chắc hẳn trùng hợp cửa bị kẹt, An Hạ bày viện ra một lý do ngốc nghếch.
Hai tay chùi sạch nước mắt, nâng cơ thể đau nhức đứng dậy, đi đến sofa ngồi xuống, rót ra một ly nước uống.
Cổ họng cô vừa rồi khàn đặc đến mức hét không ra tiếng, cô uống xong cóc nước, làm mát cổ họng.
Cửa phòng bị mở ra, An Hạ liền bật dậy một cách vui mừng.
Người đi vào không phải La Thành Dương mà là bác Lí cùng một cô hầu gái bưng khây đồ ăn, quả nhiên là cửa phòng chỉ bị kẹt thôi.
Thấy bác Lí và cô hầu gái mang đồ ăn vào cũng không quan tâm, An Hạ lúc này không nghĩ đến việc đói nữa, bước chân nâng lên muốn đi ra khỏi phòng tìm anh.
Cô vừa đi ngang qua bác Lí, bác Lí liền nắm lấy tay cô giữ lại, vẻ mặt bác ngạc nhiên.
"Cô chủ đi đâu vậy?"
So với vẻ mặt ngạc nhiên của bác Lí, An Hạ càng ngạc nhiên hơn, cô đi đâu là việc của cô bác Lí sao lại quản việc cô đi đâu trong căn nhà này?
"Ơ...!Con tìm anh Dương, sao vậy bác? Anh đi ra ngoài rồi sao?"
"Không phải, chỉ là..." Bác Lí có phần e dè, An Hạ chớp chớp mắt, chăm chú lắng nghe bác.
"Chuyện là..." Bác Lí chần chừ.
Không hiểu có chuyện gì mà bác khó xử đến như thế, An Hạ chăm chú nhìn bác, nhìn cách bác chần chừ, An Hạ có một dự cảm không được tốt, cô cười trừ "Bác cứ nói đi ạ."
Âm ự một lúc, cô hối thúc, bác Lý mới đáp.
"Cậu vừa dặn không cho phép cô ra ngoài, cửa sẽ được khoá ngoài, chỉ có một mình bác có chìa khoá vào phòng cô để mang đồ ăn thôi."
"Bác nói vậy...!Nghĩa là sao?" An Hạ khó tin, bác Lí cũng rất khó xử, bác nhìn cô hầu gái đã đặt khây đồ ăn xuống bàn trà, lại nhìn cô chủ nhỏ.
"Bác cũng chỉ làm theo những gì cậu bảo thôi."
Nghĩa là...!Vừa rồi thật sự nhốt cô lại sao? Anh muốn nhốt cô trong căn phòng này sao?
Không được, An Hạ phải tìm anh nói chuyện.
An Hạ không đáp, cô quay bước đi, bác Lí liền vội cản lại cô, bác giữ lấy tay không cho An Hạ đi.
"Cô chủ đừng làm khó bác."
"Bác để con đi gặp anh ấy" An Hạ quả quyết, bàn tay nhỏ nhẹ nhàng nắm lấy tay bác Lí gỡ ra.
Nhưng bác làm sao có thể làm trái ý cậu cho phép cô ra ngoài, bác Lí giữ lại An Hạ, gương mặt già hiền hậu gượng cười.
"Bác xin lỗi, bác không thể để cô ra ngoài, nếu mà cô muốn gặp cậu thì cứ ở trong phòng đợi, rồi cậu cũng sẽ qua gặp cô" Bác nói.
"Nhưng mà..."
Cô không kịp phản bác, bác Lí nói xong liền cùng cô hầu gái nhanh chóng xoay đầu rời khỏi.
Cánh cửa phòng đóng chặt lại, An Hạ đứng một chỗ như trời chồng.
Anh quả thật nhốt cô lại sao? Để làm chi, cô cũng đâu có ý định bỏ trốn.
Xoay đầu nặng trĩu nhìn về bàn trà, khây đồ ăn ngon nóng hổi bóc ra làn khói, bao tử trống rỗng réo gọi An Hạ dùng bữa, thở dài một hơi nặng trĩu, An Hạ ngồi xuống sofa cầm lên đũa bạc.
Đồ ăn thật ngon mắt nóng hổi, An Hạ chậm chạp gấp một miếng thức ăn.
Đồ ăn nhà bếp của bác Năm làm rất ngon nhưng hôm nay, An Hạ đến một chút cảm giác ngon miệng cũng không có.
Nhai nuốt xuống, mắt cô hướng về phía cửa phòng, mi dài tủi thẹn cụp xuống, quay trở lại nhìn khây thức ăn.
Lòng cô nặng trĩu, không ăn nổi nữa mà buông xuống đũa bạc.
Cô sẽ chờ anh đến, cô phải nói thật rõ mọi chuyện với anh.
...!
Giờ nghỉ trưa của Trịnh thị, Chu Tinh Tuệ uể oải vung vai một cái, hít hà một hơi thật là sảng khoái.
Tay cầm lấy điện thoại mở ra, bấm vào danh mục tin nhắn, trên màn hình hiển thị khung tin nhắn với An Hạ vẫn không có thông báo gì mới.
Tin nhắn của Chu Tinh Tuệ vẫn chưa được đáp hồi, Tinh Tuệ chau mặt nhăn mày.
"Bận bịu đến không trả lời được một tin nhắn sao ta?" Ngẫm nghĩ một chút "À...!Người ta là La phu nhân kia mà, bận bịu là phải."
Ngô An Hạ là con dâu danh giá nhà họ La, vợ La tổng lẫy lừng trong thương trường, An Hạ còn chuẩn bị tiếp quản Ngô thị của gia đình, không có rảnh rỗi giống như cô, bởi cô chỉ là một nhân viên kế toán nhỏ xíu của Trịnh thị.
Chu Tinh Tuệ tắt điện thoại, cấm lấy túi xách rời khỏi văn phòng kế toán.
Dự định đi ra ngoài bữa trưa, đi ra bên ngoài đại sản của Trịnh thị, nhân viên tan giờ trưa qua qua lại lại cực kì bận bịu.
Trong nhóm người bận rộn ở trước cửa Trịnh thị, có một cô gái với váy ôm màu nâu cực kì sang chảnh, mái tóc xoăn gợn sóng, đứng bên cạnh chiếc audi màu trắng.
Chu Tinh Tuệ nhìn con xe quen mặt, biển số xe kia là của cha Ngô Bối Nghi, Ngô gia đến đây sao?
Chu Tinh Tuệ ngạc nhiên ngước nhìn, cô gái váy nâu kia cũng nhìn cô, giơ lên bàn tay vẫy vẫy.
Chu Tinh Tuệ chau mi, đối với gương mặt hoàn toàn lạ lẫm kia không một ấn tượng, nhưng xe kia là của Ngô gia.
Cô không khỏi tò mò đi đến chỗ cô gái ấy, còn chưa đi đến chỗ, cô gái váy nâu sang trọng kia liền bước đến, giang tay ôm chầm lấy cô.
"Tớ nhớ cậu quá."
Chu Tinh Tuệ ngơ ngác, đột nhiên lại ôm chầm cô thắm thiết như thế, hai tay nhanh chóng đẩy cô gái ra "Này này, cô là ai vậy?"
Cô gái váy nâu buông ra Chu Tinh Tuệ, mất nhã hứng liếc mắt đẹp "Không nhìn ra sao?"
Khoé môi Chu Tinh Tuệ giật giật, đầu lông mày cũng co giật, người này thật kỳ lạ, đột nhiên xuất hiện ôm chầm lấy cô, lại còn hỏi cô không nhận ra sao, đơn nhiên là Tinh Tuệ không thể nhận ra rồi.
"Cô là ai?"
Cô gái váy nâu hít thở một hơi, hai tay chóng nạnh nhăn mày "Chu Tinh Tuệ, điểm C môn xác suất của cậu là nhờ ai cứu vãn lại vậy?"
Gương mặt Chu Tinh Tuệ biến hoá từ vô cùng khó hiểu chuyển sang ngạc nhiên đến hai mắt một mí tròn xoe như hạt ngọc chớp chớp, miệng nhỏ há hốc kinh ngạc.
Điểm C lần đó, nhờ Ngô Bối Nghi dạy kèm mới gỡ lại được.
Nói như vậy tức là...!Người ở trước mặt cô là...!
"Bối Nghi?" Chu tinh Tuệ cất tiếng, cô gái váy nâu lúc này mới giương cao nụ cười tự tin, gật đầu một cái.
"Nhưng...!Vì sao cậu lại biến thành bộ dạng này?"
Còn tiếp...!
(P/s Anh La nhốt chị không để bà nội vào được, cũng không để chị chạy đi đâu được luôn, La thâm lắm.)
_ThanhDii.