Một tháng trôi qua trong cảnh tù túng, cô chịu đựng mọi áp bức của La Thành Dương, không một chống trả, không một ý kiến nào, An Hạ biến thành một nô lệ ngoan ngoãn của anh.
Anh yêu cầu gì cô cũng làm, hết sức lấy lòng anh một tháng qua, quả nhiên như cô nghĩ, anh đối với cô dịu dàng đi hẳn, không còn cáu gắt như lúc trước nữa.
Anh trở nên nhẹ nhàng hơn, vài ba ngày sẽ quấn lấy cô một ngày, những ngày không sinh hoạt anh chỉ đơn giản là ôm cô ngủ.
Những ngày như thế khiến cho tâm tình An Hạ dễ thở hơn nhiều, tuy là vẫn bị nhốt trong cái lồng tù túng ngợp thở nhưng ít ra anh đối với thật dịu dàng.
Những sự dịu dàng nồng ấm giống như lúc chưa có chuyện gì xảy ra, những khi anh ôm cô ngủ, cái ôm thật ấm áp và ôn nhu.
Giống như ôm một bảo vật quý báu ở trong lòng, chỉ cần cô không làm trái ý anh, anh sẽ vô cùng nhẹ nhàng.
Có những hôm hai vợ chồng sinh hoạt, anh vô thức cưng chiều hôn cô, nụ hôn nhẹ nhàng khả ái không có một áp bức nào.
Cô cũng đáp lại anh, hai người hôn nhau nồng nhiệt như những đôi nhân tình đang trong giai đoạn yêu đương nồng cháy.
Những lúc ấy, không thể nào ngăn cản lại nhịp đập vội vàng của trái tim, cả hai hoàn toàn có thể cảm nhận nhịp đập và hơi thở của đối phương.
Bầu không khí nhanh chóng bị hai người trần truồng quấn quýt làm cho nóng bỏng, nếu không có những khuất mắc ở trong lòng của mỗi người, người ta sẽ không thể tưởng rằng cặp vợ chồng này đang nảy sinh mâu thuẫn.
Lại trôi qua thêm một tháng, La Thành Dương thật sự bất cảnh giác hơn, nhiều khi vô cùng nơi lỏng An Hạ.
Ví dụ như khi anh ở trong phòng, cửa chắc chắn sẽ không khoá, hoặc những hôm anh có ở nhà như thứ bảy và chủ nhật, anh thường ra vào phòng cô cho nên cửa cũng không có khoá.
Dù sau hai tháng này, An Hạ cũng không có đi ra ngoài, cô rất ngoan ngoãn ở trong phòng.
Chỉ là cô có ngoan ngoãn lấy lòng anh cũng chỉ phòng bị từ phía cô, cô không thể ngăn cản những tác động từ bên ngoài khác.
Có những hôm An Hạ không làm gì cả, anh đột nhiên vô cớ nổi nóng, kết quả của An Hạ dù không làm gì cũng bị anh thao đến ngất liệm.
Chẳng hạn như hôm nay, buổi chiều anh rất tốt, nhưng sau giờ cơm tối, sắc mặt anh thay đổi một trời một vực.
Cô không biết bàn cơm ở nhà dưới đã xảy ra vấn đề gì, đột nhiên anh nổi nóng bế thốc cô lên giường rồi bắt đầu phóng lao chạy nước rút.
Trên giường ngủ lớn, An Hạ quỳ rạp, hai tay chống xuống đệm, hạ thể vồ dập truyền đến những luồng khoái hạc nhức nhối đến từng đốt sống lưng.
Hai đồi nhũ đun đưa trong không khí, mồ hồi trên người tí tách đổ xuống giường xám đẫm màu.
"A..."
La Thành Dương thẳng lưng ưỡn hông đâm vào, gần như muốn đâm đến chỗ tận cùng mới có thể thoả mãn, hạ thể hai người sáp nhập phát lên tiếng nước cực kì ẩm ướt, mật ngọt từ u hoa nhuộm ướt gậy thô tô.
An Hạ nuốt xuống nước bọt, cô rên rỉ thẹn nhỏ như thiếu nữ cổ vũ người đàn ông phía sau.
Lạch phạch phát ra lách tách tiếng nước nhầy nhụa, thật nhớt nháp, La Thành Dương nắm chặt mông tròn, bàn tay bóp nắn hai bên mông đào tận hưởng thịt mềm.
"Ặc..." An Hạ nhắm chặt mắt, nhíu mi tâm, xoay đầu nhìn về phía sau lưng muốn nhìn "Anh...!Ưm..."
Cô vừa xoay đầu, La Thành Dương nắm lấy cánh tay, nắm lấy vai An Hạ kéo bật cô dậy, xoay gương mặt cô nghiêng lại hôn lên đôi môi nhỏ đỏ mọng.
Vừa hôn vừa thượng, lạch bạch phát lên, âm thanh cùng mùi hương trong căn phòng nồng đậm hương tình vị yêu.
.
Truyện Thám Hiểm
Sáng hôm sau, gần trưa An Hạ mới tỉnh dậy, La Thành Dương đã đi làm từ sớm, cô rời khỏi giường, đi vào phòng tắm.
Thả xuống chiếc váy ngủ, An Hạ mệt mỏi mắt nhắm mắt mở leo vào bồn nước.
Nằm trong bồn rất rất lâu, xương cốt đau nhức thư giãn trong nước ấm, ngâm mình xong An Hạ đứng trước gương lớn lau khô người.
Động tác lau người rất nhanh nhẹn, lau qua bụng đột nhiên dừng lại.
Ngô An Hạ nhìn chính mình trong gương thật kỳ hoặc, bụng cô có vẻ lớn hơn bình thường.
Cô tăng cân sao?
Trong tình cảnh của cô mà còn có thể tăng cân, cô đúng là người biết hấp thụ chất dinh dưỡng.
Nhìn chiếc bụng tròn kỳ lạ, nó quả thật lớn hơn bình thường, An Hạ xoay nghiêng người, bụng cô liền nhô ra thấy rõ.
Cô ngắm kỹ gương mặt, hai tay hai chân của bản thân không hề thay đổi, cả gương mặt cũng không có tăng cân.
Vì sao chỉ tăng cân ở mỗi vùng bụng như thế này?
Một suy nghĩ loé lên trong đầu, lông tơ An Hạ dựng đứng, sống lưng lạnh đi, da gà nổi thành hột.
"Không phải...!Là có thai chứ?" Cô lẩm bẩm
Ngô An Hạ giật mình, tay bịt lên miệng chăn lại lời nói bậy bạ.
Cả năm trời qua không có thai, lại có thai ngay lúc này? Hơn nữa...!Cô không có cảm giác ốm nghén gì cả, không có cảm giác thèm ăn, ăn uống rất bình thường, nếu có chỉ là hơi lạt miệng chán ăn một chút.
Không không, chắc hẳn là cô chỉ bị tăng cân.
Cô không thể có thai ngay lúc này được, bà nội sẽ không chấp nhận đứa bé này, hai tháng nay bà nội không vào được phòng, cho nên An Hạ mới né được bà nội.
Bà nội bây giờ chắc chắn càng ghét bỏ cô hơn, làm sao có thể mang thai vào thời điểm nhạy cảm như thế này?
Còn cả anh nữa, anh sẽ phản ứng như thế nào?
Hiện tại cô không thể rõ được tình cảm của anh đối với cô, tuy có nhẹ nhàng nhưng không thể khẳng định là gì cả, mong lung hệt như một trò đùa vậy, thoắc một cái anh nhẹ nhàng như nước nhưng chớp nhoáng cũng có thể hung tợn như quỷ dữ, trong mắt anh, cô là hạng người lừa lộc giả tạo, anh sẽ chấp nhận đứa con này sao?
Không thể...!Anh chán ghét cô như thế, làm sao mà chấp nhận.
Tối đến, La Thành Dương trở về, thói quen đặt điện thoại lên tủ đầu giường, sau đó cởi ra áo khoác treo lên rồi đi vào phòng tắm.
Cửa phòng tắm vừa vặn đóng lại, An Hạ nhanh chớp lấy điện thoại của anh kẻo màn hình bị tắt.
Cô ấn nhanh vào danh bạ điện thoại tìm số dì Diệp gọi đi, đi đến cửa sổ cách xa ra phòng tắm gọi điện, đầu dây đỗ chuông ba hồi chuông.
"Alo..." Dì Diệp bắt máy, thấy số của La Thành Dương gọi điện bà có hơi lo lắng.
"Mẹ ơi, con đây" An Hạ nói nhỏ, vừa nói vừa che miệng giảm nhỏ âm nhất có thể "Ngày mai mẹ mua que thử thai đến đây cho con được không?"
Que thử thai? Dì Diệp mở to mắt "Con có rồi sao?"
"Con không biết...!Chỉ là hơi nghi ngờ" Cô cầu mong rằng mình không có, An Hạ nói nhanh "Mẹ cứ mua đến, sau đó nhét qua khe dưới cánh cửa phòng."
"Con có khoẻ không?" Hai tháng không nói chuyện được với An Hạ, dì Diệp lo lắng hỏi, nhưng An Hạ không thể dây dưa nói chuyện, cô phải nhanh chóng trả điện thoại về vị trí cũ.
"Anh ấy sắp ra rồi con phải trả điện thoại" Vừa dứt lời An Hạ cúp máy nhanh, xoá nhanh nhật ký cuộc gọi, trả lại điện thoại ở vị trí cũ.
Ngồi ngay ngắn trên ghế bàn trang điểm, như chẳng hề có chuyện gì thoa dưỡng thể lên mu bàn tay, La Thành Dương tắm xong trở ra.
Anh ngồi lên giường cầm lấy điện thoại, vừa lau tóc vừa mở ra điện thoại.
An Hạ căng thẳng, liếc mắt lén nhìn anh bấm điện thoại.
Không sao cả, cô đã xoá nhật ký cuộc gọi, sẽ không bị phát hiện.
An Hạ hít thở sâu, bình ổn lại nhịp tim đập vội vì lo lắng.
Thoa xong dưỡng thể, An Hạ trèo lên giường, nằm ngay ngắn ở vị trí của mình.
Một lúc sau La Thành Dương cũng tắt điện thoại, tắt đèn lớn bật lên đèn ngủ màu vàng, nằm xuống xoay người ôm lấy cô vào lòng.
Bàn tay anh theo thói quen đặt ở bụng cô, Ngô An Hạ chụp lấy tay anh, không để anh chạm vào chiếc bụng to bự ấy, kéo bàn tay anh nâng lên trên ngực ôm lại.
Tay anh chạm vào thịt mỡ đẫy đà, La Thành Dương có hơi ngạc nhiên, vẫn mặc cho cô ôm tay anh như thế, còn anh thì ôm cô.
Tuy nhiên tay anh đặt ở đấy không được lâu cậu nhỏ phía dưới sẽ phản ứng, anh muốn rút lại bàn tay nhưng An Hạ không cho phép, cô ôm cứng tay anh.
La Thành Dương ngạc nhiên, mới hôm qua hai người đã sinh hoạt rất nhiều, cô hôm nay như này là muốn dụ dỗ anh đi.
"Không muốn ngủ sao?" Anh hỏi, An Hạ nhắm mắt, ôm tay anh trong ngực, nhịp tim cô lùng bùng thình thịch, e là anh sẽ cảm thấy, An Hạ buông ra tay anh.
Xoay người lại chủ động chui vào trong lòng anh, giọng nói nhỏ xíu phản ứng ngắn gọn.
"Ngủ."
Cô chủ động vòng tay ôm anh, La Thành Dương ngưng mất mấy giây, hôm nay cô có hơi lạ.
Anh thả tay xuống choàng qua hông ôm lấy lưng nhỏ, tuy có hơi lạ nhưng anh không nghĩ nhiều, ôm lấy thiên hạ nhắm mắt ngủ, đâu đó trên bạc môi bất giác vẽ ra nụ cười thoả mãn.
An Hạ thở phào, nhắm mắt lại cùng anh thiếp đi.
Tạm thời cô vẫn chưa chắc chắn bản thân có thai hay là không, nhưng cô với anh cứ tiếp tục như thế này thì chuyện có thai chỉ là sớm muộn.
Quan hệ của hai người đang không tốt, gia đình cũng không thuận An Hạ, nếu để có thai đó sẽ là ràng buộc sai lầm.
An Hạ không nên mang thai, có lẽ cô phải sớm sớm rời khỏi nơi này.
Ngô An Hạ dụi mặt vào lòng anh, vòng tay nhỏ ôm chặt anh thêm một chút, cô còn được ngủ trong vòng tay rộng lớn vô cùng vững trải này được bao lâu nữa nhỉ?
Còn tiếp...!
(P/s An Hạ thích anh từ năm năm trước, kết hôn một năm, tình cảm đã nảy sinh rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn quyết định rời đi bởi vì hai người mâu thuẫn, bởi vì gia đình không thuận ý và đặc biệt là bởi vì mang thai.
Cô nào nói chị tôi nhu nhược *Cầm dép đe doạ*
Cảm thấy chị lạ nhưng mà anh vẫn không nghĩ nhiều, tại ôm ở trong lòng rồi thì còn suy nghĩ cái gì được.
Mọi người đều cảm giác được hai anh chị yêu nhau, chỉ có hai người không cảm nhận được đối phương có yêu mình hay không.
Anh La vì ghen, vì nghĩ rằng chị ở bên anh là do ép buộc, nghĩ rằng chị không yêu anh mới hành động ngu xuẩn như vậy chỉ để buộc chị thuộc về mình.
Chị Hạ sau tất cả ôn nhu xen lẫn sự tàn nhẫn lạnh nhạt của anh, chị không hiểu rõ rốt cuộc anh có thật sự yêu thương chị hay không.
Cả hai đều có hiểu lầm, đều có mâu thuẫn riêng, giải quyết hết tất cả hai anh chị mới có thể xum vầy ah.
Ủa mà, chị Hạ trốn đi càng khiến ông anh nhà ghen rồi ghét thêm, chỉ là nghĩ chị ở bên anh là bị ép buộc mà đã thế, chị trốn đi khác nào chị khẳng định rằng chị vốn chẳng muốn bên anh.
Ôi, quá hấp dẫn, quá kích thích.)
_ThanhDii.