Thế Thân Hoàn Mỹ Cố Tổng Theo Đuổi Vợ

Trong đêm tối tĩnh lặng, chỉ còn lại ngọn đèn đường hiu hắt, Sở Tranh thất thần nắm chặt tay Tô Tử An đi về phía trước, mãi cho tới khi anh ta kéo lại thì mới nhận ra mình đã đi khá xa rồi.

Sở Tranh vội vàng buông tay Tô Tử An ra, gượng cười nói: “Xin lỗi nhé!”

Tô Tử An chỉ cần thoạt nhìn qua cũng có thể đoán ra được suy nghĩ của Sở Tranh: “Nếu như không nỡ sao lại phải nhẫn tâm như vậy…”

Ánh mắt đượm buồn của Sở Tranh càng trở nên tĩnh mịch khi hoà vào trong màn đêm tối tăm, miệng cô cười nhưng lòng cô rơi lệ: “Trên đời này không có “nếu như”, hai chúng tôi không hợp, hơn nữa người trong lòng anh ấy cũng không phải tôi, nhập nhằng mãi chi bằng dứt khoát một lần, như thế cũng tốt cho cả hai.”

Im lặng một lúc, Sở Tranh hít thở sâu, lấy lại tâm trạng, rồi ngẩng đầu lên nhìn Tô Tử An: “Ban nãy cảm ơn anh đã phối hợp. Đây là tiền cát xê của anh.”

Từ trong túi áo khoác, Sở Tranh móc ra hai tờ một trăm nhăn nhúm nhét vào tay Tô Tử An.

Vẻ mặt Tô Tử An có phần kinh ngạc, có phần bối rối: “Cô chắc chắn muốn trả cho tôi từng này cát xê chứ?”

“Anh đừng có mà được voi đòi tiên nhé!” Sở Tranh ngoắt tay chỉ thẳng mặt Tô Tử An hăm doạ.

Tô Tử An bất lực bật cười, lắc đầu mấy cái liên tục: “Cô quay người về phía sau xem xem…”

Sở Tranh bất giác xoay người lại, nhíu mày nhìn kĩ gương mặt chàng trai trên màn hình lep, sau đó lại quay sang phía Tô Tử An, chậm rãi đi về phía anh, nhón chân cởi chiếc mũ lưỡi trai ra, kinh ngạc thốt lên: “Ôi mẹ ơi… anh thực sự là ảnh đế Tô sao?”

Khoé môi Tô Tử An cong lên một đường cong rực rỡ, khuôn mặt lạnh cũng trở nên ưu nhã hơn nhiều: “Bây giờ cô cảm thấy cát xê hai trăm có đủ với tôi không?”

Sở Tranh cười gượng, với tay đoạt lấy hai trăm từ phía Tô Tử An: “Chắc là anh không thiếu chút tiền cỏn con này đâu nhỉ? Anh cứ xem như là tôi cho anh cơ hội trau dồi diễn xuất đi, chờ tới lúc tôi thành ảnh hậu rồi thì tôi sẽ trả lại cho anh một vai nam chính.”

Dáng vẻ tự tại của Sở Tranh đã thu hút Tô Tử An triệt để, anh ta cứ nhìn cô không chớp mắt: “Nếu như cả đời này cô không thành được ảnh hậu thì sao?”

Gió thổi bay mái tóc uốn sóng dài tới chấm eo của Sở Tranh, cô trừng mắt lườm Tô Tử An một cái: “Này… anh khinh thường ai đó hả? Trước kia tôi là sinh viên ưu tú của khoa diễn xuất đấy, nhưng sau đó do mẹ tôi bị bệnh nặng nên tôi mới phải tạm dừng hoạt động showbit thôi!”

Khoé môi Tô Tử An cong nhẹ: “Vậy tôi chúc cô sớm thành ảnh hậu nhé!”

Hai cánh tay Sở Tranh dang rộng, cô chậm rãi xoay người hướng về phía màn hình lep to tướng treo trên tường trung tâm thương mại: “Tôi sẽ cố gắng để sau này hình ảnh của mình cũng sẽ được treo trên đèn lep giống như vậy…”

Một lúc sau, Sở Tranh nhận được điện thoại từ bệnh viện báo mẹ cô nguy kịch, cô vội vàng bắt xe tới.

Cô hổn hển chạy thẳng một mạch tới cửa phòng cấp cứu: “Bác sĩ… mẹ của tôi sao rồi?”

“Tạm thời đã ổn định, nhưng cần phải sớm đóng viện phí.” Bác sĩ đáp lại.

Sở Tranh nhíu chặt lông mày: “Tôi vừa thanh toán tuần trước cơ mà? Sao lại phải đóng nữa vậy.”

“À… chuyện là ba cô đã tới và rút hết toàn bộ số tiền đó đi rồi…” Bác sĩ lại nói.

“Tại sao các người lại để ông ấy làm như thế? Tại sao các người không ai hỏi ý kiến của tôi hả?” Sở Tranh gần như phát điên mà hét toáng lên.

Tô Tử An khoác tay qua vai ôm lấy Sở Tranh, vỗ về: “Bình tĩnh một chút, sẽ có cách thôi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui