Thế Thân Hoàn Mỹ Cố Tổng Theo Đuổi Vợ

Cố Mặc Thâm thu ánh mắt lại, sắc mặt lúc này giống như một cơn gió nhẹ lướt qua mặt hồ, tuy có chút hơi rung động nhưng yên tĩnh lại rất nhanh.

Bầu không khí trở nên kì quái, áp lực khiến lòng người bất an.

Có lẽ anh chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày bản thân trở nên hèn mọn trước cô, càng không bao giờ lường trước được mình sẽ có ngày hôm nay.

Trải qua rồi anh mới hiểu, phụ nữ một khi đã quyết định từ bỏ thì họ rất kiên quyết, thậm chí là có chút tuyệt tình.

Sở Tranh không nói lời thừa thãi, trực tiếp đứng dậy kéo Cố Mặc Thâm đuổi khỏi nhà mình, sau đó đóng rầm cửa lại, mặc kệ anh có liên tục gõ cửa cũng mảy may không thèm để ý tới.

Dẫu cho trong lòng cô có anh nhưng ở bên cạnh anh thực sự rất mệt mỏi, hơn nữa điều cô quan tâm đến nhất hiện tại chính là bệnh tình của mẹ, nhất định phải kiếm đủ tiền để mẹ được dùng loại thuốc tốt nhất, hi vọng mẹ sẽ nhanh chóng tỉnh lại.

Từ lúc mẹ đổ bệnh, cô đã không có quyền được lựa chọn, bởi vì dù đứng giữa bất cứ điều gì, cô vẫn sẽ ưu tiên cứu mẹ mình trước.

Mẹ là người thân duy nhất trên đời của cô, là điểm tựa để cô vượt qua những lúc tuyệt vọng và đau khổ nhất, là nơi để cô tới mỗi khi cô bước vào đường cùng, là chỗ dựa để cô có động lực đi tiếp.

Có đôi lúc cô cảm thấy bản thân thật bất hạnh, nhưng cũng có khi cô lại thấy mình may mắn, bất hạnh vì mọi điều không may đều đổ dồn lên trên vai cô, may mắn vì cô còn có mẹ.

Cũng vì thế mà cô luôn tự an ủi chính mình phải thật mạnh mẽ, bất luận gặp phải chuyện gì cũng không thể nào gục ngã được, càng không thể để bất cứ ai cản trở việc cô kiếm tiền.

Tuy nhiên, sóng muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Sở Tranh đã cố gắng để không va chạm với Giang Tuyết Mạt, nhưng cô ta cứ thích tìm cô gây sự, thật khiến cô ngứa mắt, muốn tẩn cho một trận để cô ta nhớ đời.

“Hôm nay có một cảnh hôn cần cô đóng thế, tôi sợ A Thâm nhìn thấy sẽ ghen…” Giang Tuyết Mạt kiêu ngạo đứng khoanh tay chỉ đạo Sở Tranh, vẻ mặt câng câng tự đắc.

Sở Tranh chăm chú đọc kịch bản, không thèm liếc nhìn cô ta lấy một cái, hời hợt đáp: “Được thôi!”

Giang Tuyết Mạt nhếch môi cười châm biếm: “Thế thân phải vậy mới đúng, tốt nhất là cô nên biết vị trí của mình ở đâu, đừng cố trèo cao coi chừng té đau.”

Sao mà Sở Tranh lại không nghe ra ý tứ trong lời Giang Tuyết Mạt cơ chứ!

Chắc là ai đó đã mách lại chuyện Cố Mặc Thâm tới tìm cô đây mà.

Có điều vị trí của Giang Tuyết Mạt trong lòng Cố Mặc Thâm có vẻ không vững chãi như cô nghĩ, nếu như anh thật lòng với cô ta thì cô ta cần gì phải đi tìm cô để thị uy thế này.

Nhắm nhẹ hai mắt, hít thở sâu, sau đó Sở Tranh lại ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Giang Tuyết Mạt, điềm tĩnh đáp trả: “Tôi không giống cô, tôi tới đây để làm việc, không phải đặt tâm tư lên người đàn ông. Cô là đại tiểu thư Giang gia quyền thế ngút trời, còn tôi chỉ là một người bình thường cần dựa vào sức mình để kiếm sống, không có nhiều thời gian rảnh rỗi để nói chuyện phiếm với cô. Sau này nếu không phải tìm tôi bàn chuyện kịch bản thì tốt nhất hãy tránh xa tôi ra.”

Cô chỉ đơn giản muốn bình yên làm việc mình thích, kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ thôi mà, sao lại khó khăn tới thế?

Lại thêm sự xuất hiện của Cố Mặc Thâm khiến Sở Tranh càng thêm bực bội.

Giang Tuyết Mạt thì khác, thấy anh tới hai mắt cô ta liền phát sáng như đốm lửa, lao tới khoác chặt vào cánh tay anh: “A Thâm… anh tới rồi…”

Cố Mặc Thâm lạnh lùng hất tay Giang Tuyết Mạt ra: “Có vẻ như Giang tiểu thư đã quên lời tôi nói rồi thì phải…”

Dứt lời, anh trực tiếp bước qua cô ta, đi về phía Sở Tranh. Anh còn chưa kịp mở miệng nói chữ nào thì cô đã hậm hực đứng lên, liếc anh một cái, âm lãnh chặn họng anh lại: “Hai người cứ nói chuyện tự nhiên, tôi đi trước đây.”

Cánh tay Cố Mặc Thâm dơ lên không trung rồi rơi tự do xuống, lơ lửng giống như tâm trạng anh lúc này vậy.

Hoá ra bây giờ ngay cả mặt anh cô cũng không thèm nhìn quá ba giây, lại còn nhẫn tâm đẩy anh đến bên cạnh người phụ nữ khác…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui