Cuộc tình ái muội triền miên một đêm không dứt…
Tiếng rên âm ỉ vang vọng mãi trong màn đêm tĩnh mịch…
Sáng hôm sau, Sở Tranh tỉnh dậy trong tình trạng đau nhức ê ẩm khắp người, tay đỡ lấy eo, chậm rãi trườn người ngồi dậy, vừa trông thấy Cố Mặc Thâm trần truồng nằm bên cạnh liền giật thót tim.
Cô nhăn mặt, kéo chăn lên ngó vào trong, lúc này mới mơ hồ nhớ lại chuyện hôm qua.
Đưa tay vỗ trán, Sở Tranh chỉ muốn kiếm cái lỗ mà chui vào, không ngờ mới hôm trước còn mạnh miệng hù doạ anh tránh xa mình, hôm qua lại như dã thú nhào vào lòng anh, tự dâng mình tận miệng sói.
Đột nhiên Cố Mặc Thâm mở mắt nhìn cô chằm chằm khiến cô càng ái ngại, trong đầu cô lúc này chỉ có một ý nghĩ, làm ơn ai đó hãy tới mang cô đi, hoặc khiến cô mất trí nhớ tạm thời cũng được.
Ho khan một tiếng, Sở Tranh cười còn khó coi hơn cả khóc: “À thì… chuyện tối qua… anh hãy xem như không có gì xảy ra cả nhé!”
Sắc mặt Cố Mặc Thâm ngay lập tức chùn xuống, ánh mắt lạnh lẽo hơn cả hố băng, khiến Sở Tranh nhất thời rét run.
Sở Tranh chột dạ định bỏ chạy liền bị Cố Mặc Thâm nhanh tay bắt lấy, kéo người cô ngã lên ngực mình, hung hăng bóp chặt cằm, ép cô nhìn thẳng vào đôi con ngươi muốn giết người của anh: “Sở Tranh… em xem anh là gì hả? Trai bao sao? Dùng xong là vứt bỏ đó hả?”
“Anh muốn… nghĩ như thế cũng được…” Sở Tranh toàn thân lạnh toát, giọng nói cũng lắp ba lắp bắp hẳn đi: “Dù sao thì hôm qua cũng không phải em tự nguyện…”
Lời của Sở Tranh khiến Cố Mặc Thâm tức muốn lộn ruột, sắc mặt anh càng đen hơn.
Anh mạnh bạo ấn đầu cô xuống lồng ngực mình, để nửa gò má cô áp sát trên da thịt anh, ở nơi đó, trái tim anh đang đập thình thịch thình thịch như sấm.
“Em nghe thấy gì không?” Cố Mặc Thâm nhàn nhã hỏi.
Sở Tranh bị hỏi đột ngột không biết nên trả lời ra làm sao, chỉ có thể ú ớ cho qua chuyện: “Nghe… nghe gì cơ? Em… không nghe thấy gì cả…”
Thoạt nhìn Cố Mặc Thâm đã nhận ra suy nghĩ trong lòng Sở Tranh, khoé môi anh bất giác cong lên một đường cong nhè nhẹ, sau đó lại quắt ánh mắt dịu dàng ngắm nhìn cô gái đang e ấp trong lồng ngực mình, cố ý trêu chọc: “Hôm qua em không nói như vậy đâu nhé!”
Cả người Sở Tranh bỗng nhiên cứng đờ…
Hôm qua… hôm qua… cô đã nói gì cơ?
Cô thực sự không thể nhớ nổi.
Đặt cằm lên trên lồng ngực săn khoẻ của anh, cô bẽn lẽn ngửa mặt lên nhìn anh, cười gượng: “Hay là… anh hãy cố gắng quên đi chuyện tối qua…”
Nét mặt Cố Mặc Thâm dần giãn ra, trong mắt anh ẩn hiện ý cười: “Không thể… Em tối qua thực sự khiến người ta khó quên đó. Hơn nữa, cơ thể cũng rất thành thực…”
Sở Tranh ngượng đỏ mặt, nhanh chóng dùng tay bịt miệng Cố Mặc Thâm lại: “Im đi… sau này không được nhắc tới chuyện này nữa…”
“Vậy phải xem thái độ của em thế nào đã…” Cố Mặc Thâm âm hiểm nhìn cô, khoé môi nhếch nhẹ.
“Anh đừng quên mình còn có một vị hôn thê nữa…” Dường như Sở Tranh rất nhạy cảm với ba chữ “vị hôn thê” này, sắc mặt cô lập tức đen sì như mực, ánh mắt cũng trở nên sâu sắc hơn. “Em không muốn bắt đầu một mối quan hệ mập mờ, càng không muốn dây dưa không rõ trong mối quan hệ có ba người, tóm lại cho dù phải chết thì em cũng nhất định không làm tiểu tam đâu!”
Cố Mặc Thâm dịu dàng nhìn Sở Tranh, sau đó nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Giữa anh và Giang Tuyết Mạt chẳng có gì cả, anh cũng chưa từng có ý định quay lại với cô ta, sự việc đính hôn trên mạng cũng là do cô ta tự biên tự diễn nên, vì giữa hai gia đình từng có giao tình nên anh luôn nể mặt, nhưng em yên tâm lần này anh nhất định sẽ xử lý ổn, sẽ không để em chịu ấm ức gì nữa đâu!”
Sở Tranh có chút mềm lòng nhưng vẫn cứng miệng: “Chờ anh xử lý xong đã rồi nói tiếp…”