Sở Tranh vừa ra khỏi phòng thử vai, đạo diễn cùng trợ lý cũng theo sau đó.
“Rất tiếc phải thông báo với những người khác là chúng tôi đã chọn được người thích hợp cho vai diễn này rồi.” Đạo diễn lớn tiếng nói.
Bầu không khí ngay lập tức trở nên sôi nổi.
Có người đoán rằng Giang Tuyết Mạt chắc chắn được đóng nữ chính, bởi vì đằng sau cô ta có Giang gia và Cố Mặc Thâm chống lưng, thậm chí hôm nay chính bản thân anh cũng có mặt tại hiện trường để đánh tiếng trước với đạo diễn, buổi thử vai này chẳng qua cũng chỉ là hình thức mà thôi!
Có người khác lại nói diễn xuất tốt không bằng xuất thân tốt, người có tiền luôn luôn được ưu tiên trong cái giới này.
Sở Tranh đứng lủi thủi trong góc, hơi cúi đầu, thu lòng bàn tay thành nắm đấm, cố gắng thuyết phục bản thân rằng mọi chuyện sẽ không đi theo hướng như cô nghĩ.
Trái tim cô căng cứng tựa như sắp nổ tung, hơi thở không thông, khoé mắt hơi cay cay.
Trong bầu không khí xôn xao chợt vang lên thanh giọng rất đỗi dõng dạc: “Vai chính này thuộc về Sở Tranh…”
Nghe đến tên mình, Sở Tranh bất giác mở to hai mắt hơn so với người bình thường, kinh ngạc liếc đạo diễn một cái, sau đó lại quay sang nhìn Cố Mặc Thâm, vẻ mặt giống như không thể nào tin nổi, mãi cho tới khi thấy anh mỉm cười gật đầu một cái, cô mới có thể chấp nhận những gì mình vừa nghe thấy là thật, hoàn toàn không phải là ảo giác.
Thế giới xung quanh bỗng chốc lặng ngắt như tờ…
Qua một lúc mới bị chất giọng lanh lảnh của Giang Tuyết Mạt phá vỡ: “Đạo diễn Đan… có phải anh nhầm lẫn gì không? Tôi mới là Giang Tuyết Mạt… người mà sếp Cố đề cử…”
Đan Lê nhíu mày nhìn Giang Tuyết Mạt đầy kì quái, giống như vừa trông thấy người ngoài hành tinh vậy: “Cái gì mà người sếp Cố đề cử… diễn suất của cô vừa đơ vừa giả tạo, sao có thể đảm đương được nhân vật có nội hàm phức tạp như vậy chứ!”
Ánh mắt Giang Tuyết Mạt đầy lửa hận lập tức quay sang nhìn Cố Mặc Thâm, cả người bất giác run lên bần bật.
Cố Mặc Thâm nhướng mày, điềm nhiên nói: “Tôi đúng là đã đánh tiếng trước với đạo diễn, nhưng tôi đã nói với ông ấy là làm việc công bằng, phải chọn được người thích hợp nhất. Nếu như cô không thể giành được vai này chứng tỏ thực lực của cô không đủ thôi!”
Lời nói của Cố Mặc Thâm khiến Sở Tranh giống như gỡ bỏ được quả bom trên người mình.
Thì ra anh không chọn Giang Tuyết Mạt, mà anh thực sự đã chọn công bằng.
Khoé môi Sở Tranh cong lên một đường cong rực rỡ, tựa như nắng xuân giọi vào trong ánh mắt kẻ si tình, khiến anh ngẩn ngơ chìm đắm, không muốn thoát ra.
Buổi thử vai diễn ra tốt đẹp khiến Sở Tranh vui mừng khôn xiết, khoé môi liên tục mỉm cười, điều này khiến Cố Mặc Thâm đi cạnh không thể rời mắt.
Qua rất lâu, anh mới lên tiếng hỏi: “Vui vậy sao?”
“Đương nhiên là vui rồi…” Sở Tranh hân hoan bước những bước chân dài thật dài, hai tay khoanh tròn trước ngực, ánh mắt quắt lên nhìn anh, nụ cười trên môi vẫn ẩn hiện mãi không thôi!
“Em thấy anh hôm nay biểu hiện thế nào hả?” Cố Mặc Thâm quay sang nhìn cô, nghiêm túc hỏi.
Nét cười trên mặt Sở Tranh càng thêm nồng đậm: “Cũng tạm…”
Trong lòng Cố Mặc Thâm không can tâm, nắm tay Sở Tranh kéo lại: “Vậy… em có thể cho mối quan hệ giữa chúng ta tiến triển hơn một chút không?”
Sở Tranh nhướng mày: “Ừm… có thể…”
“Vậy… bây giờ chúng ta là gì?” Ánh mắt Cố Mặc Thâm đầy sự mong chờ: “Có thể chính thức làm bạn trai em rồi không?”
Sở Tranh cười nhạt: “Là bạn trai dự bị…”