Buổi tối, Sở Tranh dẫn Thẩm Mạn tới Nguyệt Sắc ăn mừng.
Sau khi đã uống kha khá rượu, Sở Tranh nổi hứng đòi gọi mấy “em trai” có cơ bụng sáu múi, cho dù Thẩm Mạn có khuyên can thế nào cũng không được.
“Aizaa… chỉ hai chúng ta uống không vui gì hết, gọi thêm người càng vui chớ sao?” Lời Sở Tranh vừa dứt, hai anh chàng to cao soái ca liền đẩy cửa đi vào, bước tới đứng trước mặt hai cô gái.
“Cậu không sợ Mặc Thâm nhà cậu tới bắt gian à?” Thẩm Mạn nhớ mới ban nãy Sở Tranh còn nói cô muốn cho Cố Mặc Thâm thêm một cơ hội nữa, hai người cũng đang dần dần xác lập quan hệ, nếu như để anh thấy cảnh này thì cô chết chắc.
Vừa nhắc đến tào tháo thì tào tháo liền xuất hiện, Cố Mặc Thâm tới khiến sắc mặt Thẩm Mạn lập tức méo mó, cũng vừa lúc Sở Tranh lơ mơ nói: “Anh ấy cùng lắm chỉ là bạn trai dự bị thôi! Chưa có tư cách bắt gian…”
Thẩm Mạn mím chặt hai môi, khóc không ra nước mắt, thầm mong Sở Tranh tự cầu phúc, chứ cô ấy thực sự không dám đắc tội với vị phật sống Cố Mặc Thâm này đâu!
Vào lúc tên “trai bao” kia muốn tới gần Sở Tranh, Cố Mặc Thâm liền túm lấy cổ anh ta kéo ra xa: “Cút…”
Hai tên đó vừa nhìn thấy anh liền bị doạ tới xanh mặt, ba chân bốn cẳng chạy như bay ra khỏi đó.
Thẩm Mạn cũng sợ bị diệt khẩu, vội vớ lấy túi xách rồi chuồn ngay lập tức: “À thì… cô ấy giao lại cho anh đó, tôi có việc đi trước đây!”
Ra khỏi phòng bao, đóng sập cửa lại, Thẩm Mạn chắp tay vái lạy, thành tâm van xin: “Cầu trời khấn phật cho Sở Tranh có thể bình an vượt qua kiếp nạn này…”
Hiện tại, Thẩm Mạn đang làm việc ở Cố Thị, đương nhiên không dám đắc tội với cấp trên, hơn nữa, cho dù hai người có giằng co tranh đoạt Sở Tranh đi chăng nữa, thì cô ấy cũng không có chút phần trăm chiến thắng nào. Cố chấp chi bằng rút lui an toàn.
Trong phòng bao chỉ còn lại Sở Tranh và Cố Mặc Thâm, anh chậm rãi bước từng bước tới gần cô, ánh mắt đan xen giữa tức giận và cưng chiều, bất lực và dịu dàng.
Tay Sở Tranh đột nhiên quơ lên giữa không trung, vừa hay chạm tới cơ bụng sáu múi của Cố Mặc Thâm, được đà đưa cả hai tay lên sờ, khoé môi cười nhẹ: “Em trai… múi của em sờ sướng thật…”
“Thích không?” Cố Mặc Thâm âm trầm hỏi.
Sở Tranh gật đầu như bằm tỏi: “Thích… rất thích…”
Giây tiếp theo, cô liền ngẩng đầu lên nhìn, trong tầm mắt lờ mờ, cô nửa tỉnh nửa mê ngắm đi ngắm lại vẫn mơ hồ trồn thấy bản mặt lạnh tanh của Cố Mặc Thâm. Cô loạng choạng đứng lên, đưa hai tay áp lên đôi gò má anh, cười ngây ngô: “Em trai… sao em lại giống anh bạn trai dự bị của chị thế? Cười lên đi… em giống hệt tên mặt lạnh Cố Mặc Thâm đó, lúc nào trên mặt cũng giống như phiến băng vậy, khiến người ta nhàm chán…”
“Sở Tranh… em nhìn cho rõ anh là ai? Em dám chê anh nhàm chán ư?” Vẻ mặt Cố Mặc Thâm lập tức tối đen như mực.
Mở to hai mắt nhìn anh một thoáng, chớp mắt một cái, Sở Tranh liền cười cười vỗ mặt anh: “Anh là “em trai” mà tôi gọi chứ còn ai nữa…”
“Sở… Tranh…” Giọng Cố Mặc Thâm lúc lạnh như băng, lúc lại nóng như nham thạch.
Ngay sau đó, anh lập tức cúi xuống cưỡng hôn cô điên cuồng, nụ hôn đầy mạnh mẽ và thô bạo, tựa như đang trừng phạt cô vậy.
Anh hôn sâu, cưỡng bức luồng cánh lưỡi của mình vào trong, điên tiết trêu chọc con rắn không đầu bên trong đó, lúc hối hả lạnh lùng, khi ngọt ngào dịu êm, nhưng sâu bên trong đó vẫn ẩn duật chút tức giận và oán khí.
Môi cô bị chiếm đoạt không thương tiếc, khiến cô sắp không thở nổi, cô muốn đẩy anh ra, nhưng bị anh cưỡng chế giữ lại, sức lực cũng theo đó mà tiêu hao, toàn thân dần đông cứng lại.
Không biết qua bao lâu anh mới dừng lại, cô chỉ cảm thấy môi mình hơi sưng, cuống lưỡi vừa khô vừa cứng. Ngay sau đó, một thanh âm quen thuộc vang lên bên tai cô: “Nhận ra anh là ai chưa?”
Sở Tranh mơ hồ quay sang nhìn anh thêm lần nữa, thở hổn hển thốt lên ba chữ: “Cố… Mặc… Thâm…”