Dưới ánh đèn mờ ảo, ánh mắt của Sở Tranh đầy dụ hoặc, tựa hồ đánh thẳng vào tính chiếm hữu nằm sâu trong con người Cố Mặc Thâm, khiến anh chỉ muốn ngay lập tức đem cô nhét vào trong lòng mình, thoả sức chiếm đoạt cơ thể mỏng manh nhưng đầy quyến rũ của cô.
Hơi thở nóng như nham thạch, sự nóng bỏng nhanh chóng lan rộng khắp các mạch máu và tứ chi của anh, nhất là khi bị Sở Tranh cố ý sờ soạng trêu chọc không ngừng. Cuối cùng, anh không thể thoát khỏi cơn trầm mê dục vọng, khom người bế cô lên, đi thẳng ra xe về biệt thự.
Suốt cả chặng đường, anh bị cô trêu chọc đến mức toàn thân ngứa ngáy như kiến bò, chỉ hận không thể vồ lấy cơ thể cô mà xâu xé.
Về tới biệt thự, anh không bật đèn, trực tiếp bế cô lên thẳng phòng chính trên lầu hai, thả cô nằm lên trên giường, sau đó chậm rãi bò lên trên người cô.
Trong màn đêm tối tăm, khi thị giác không thể hoạt động thì mọi giác quan khác trở nên nhạy bén hơn hẳn. Trong khi Cố Mặc Thâm đang cố gắng tháo cà vạt ra thì Sở Tranh liền vươn tay chạm tới mặt anh, nhẹ nhàng mơn trớn.
Mân mê mãi mới gỡ được nút thắt cà vạt, anh quẳng thẳng sang một bên, tiện tay cởi luôn mấy cúc áo trên cổ xuống, để lộ ra vòm ngực lúa mạch khoẻ khoắn, một giây sau đó, anh liền chủ động đặt bàn tay nóng bỏng của cô chạm lên trên ngực mình: “Tranh Tranh… muốn anh không?”
Linh hồn Sở Tranh giờ đây tựa như đang bay trên mây, nói năng cũng trở nên lộn xộn: “Muốn… mau tới… đi…”
Hơi thở nam tính dần tới gần, cuống lưỡi mềm chạm nhẹ ráy tai khiến cơ thể cô bắt đầu có phản ứng, thừa cơ hội đó, anh liền đặt tay trên eo cô vuốt ve đầy âu yếm: “Tranh Tranh… em muốn ai?”
“Cố… Mặc… Thâm…” Bị anh chọc phải những huyệt địa nhạy cảm khiến cả người cô mềm nhũn hẳn ra, tham muốn mỗi lúc một trào lên, không cách gì che giấu.
“Gọi chồng…” Cố Mặc Thâm cố ý liếm láp trên xương quai xanh đầy quyến rũ của cô, lúc cô không nhịn được mà rên lên một tiếng, lại chậm rãi ngừng lại. Mặc dù máu nóng trong người anh cũng đang cuộn trào nhưng dường như mức độ kìm nén của anh lại tỉ lệ thuận với ham muốn chiếm hữu.
Sở Tranh liên tục bị những cơn “cầm thú” dày vò, khiến toàn thân cô bắt đầu co ro lại, ánh mắt mờ mịt nhìn gương mặt bị bóng tối che khuất của anh, thều thào cất tiếng: “Chồng…”
Khoé môi Cố Mặc Thâm cong nhẹ, một đường cong tinh tế và dịu dàng, tựa như một ánh sáng yếu ớt vụt qua trong bóng đêm, ngay sau đó, anh bắt đầu chiếm đoạt cơ thể cô, từng bước một chinh phục nơi sâu thẳm trong người cô.
Quần áo trên người cô bị anh xé nát tươm, vứt xuống sàn, ngay cả chiếc sơ mi của anh cũng bị anh một đường bứt đứt cúc, sau đó tới thắt lưng và quần âu tuột khỏi người anh, trong thoáng chốc, hai cơ thể đã tiếp xúc da kề da với nhau, trực tiếp truyền làn hơi nóng hừng hực sang cho nhau.
Qua một lúc, nội y của cô cũng bị anh trực tiếp xé toạc, để lộ ra một cơ thể nuột nà đến hoàn mỹ. Mà “cậu em” của anh cũng đã bắt đầu lên sẵn đạn, được anh lôi thẳng ra ngoài lớp bảo hộ mỏng manh còn sót lại, chà xát ngay bên ngoài cửa “hang động thần bí” của cô.
Ban đầu anh dịu dàng mơn trớn, bàn tay nhẹ nhàng lướt qua đồi núi tới đồng bằng, cuối cùng dừng chân nơi “hang động bí ẩn”, mọi sự chuyển động đều tinh tế, nhưng đã để lại những vết tích khó phai mờ, vết tích của riêng anh.
Trong sự tĩnh lặng liên tục vang lên thanh âm đầy mị hoặc của Sở Tranh, mặc dù âm thanh mỗi lúc một nhỏ dần đi nhưng vẫn khiến cho con mãnh thú bộc lộ hết ham muốn chiếm hữu của mình, cả thể xác lẫn linh hồn anh đều bị hơi thở và tiếng rên của cô làm cho mê mẩn, không cách gì thoát ra được.
Khi anh đi sâu vào trong cơ thể cô, một cảm giác sung sướng sảng khoái lan tận xương tuỷ máu thịt của cả hai.
Trên chiếc giường rộng lớn, hai thân ảnh mơ hồ như hai chú rắn dài đang quấn chặt lấy nhau, rất bền, rất chặt, không thể tách rời.
Trước hơi thở dồn dập liên hồi, anh càng đâm sâu càng mạnh, tốc độ tăng dần lên từng hồi, từng hồi, khiến cơ thể cô có cảm giác bị xé làm hai nửa, vừa khoai khoai rung rung vừa ran rát âm ỉ. Tuy nhiên, thần trí của cô đã sớm bay tới tận đẩu tận đâu, thể xác cũng bị anh đoạt đi mất…