Chuyện tình yêu của Cố Mặc Thâm và Sở Tranh được nhiều người biết đến, lễ cưới tổ chức hoành tráng, được phát trực tiếp khắp cả nước.
Cho tới nhiều năm sau đó, chuyện giữa hai người họ thỉnh thoảng vẫn được nhắc tới, thậm chí có không ít người hâm mộ Sở Tranh, lọ lem trở thành công chúa, được quốc vương nâng niu trong vòng tay.
Quả thực, sau khi kết hôn, Cố Mặc Thâm hết sức yêu chiều và nâng niu Sở Tranh như báu vật, nhất là sau khi cô mang thai, anh dành hầu hết thời gian bên cạnh cô, tự thân vào bếp nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa, tận tay trang trí phòng cho bé cưng, cùng cô tham gia lớp học chăm sóc cho bà bầu,…
Anh từ chối mọi cuộc chơi, trên bàn rượu cũng không hề uống nhiều, đúng giờ lại tự giác trở về nhà.
Ngày cô sinh con anh đứng túc trực trước cửa phòng chờ, bác sĩ nói tiếng anh khóc còn to hơn cả em bé, sau khi được vào thăm sản phụ, anh liền lao thẳng về phía cô, ân cần hỏi thăm cô, bỏ em bé lại cho mẹ cô bế.
Cũng vì thế mà anh trở thành “ông chồng quốc dân” nổi tiếng của thành phố.
Hầu như ai cũng lấy anh ra so sánh với chồng mình, dùng anh làm nhân vật kiểu mẫu.
Dù cho ai nói gì anh cũng mặc kệ, vẫn một lòng chăm sóc và cưng chiều cô.
Cho tới khi bảo bảo lên ba tuổi, anh bắt đầu dạy thằng bé tự lập, không cho thằng bé làm phiền mẹ mình, để cô được thảnh thơi.
Anh nói: “Mẹ con là phụ nữ, phụ nữ giống như một bông hoa, cần được chăm sóc và nâng niu, là một thằng đàn ông, nếu như không thể bảo vệ người phụ nữ mình muốn bảo vệ thì đừng làm đàn ông nữa.”
Bé con rất ngoan, nghe xong liền mím chặt môi gật đầu lia lịa.
Hầu như mọi công việc nhà đều do anh và bảo bảo đảm đương, còn cô chỉ việc ăn uống nghỉ ngơi, rảnh rỗi thì tham gia một vài bộ phim hoặc show truyền hình giết thời gian.
Buổi tối hai ba con anh lại tranh nhau bóp chân cho cô, cãi nhau ầm ĩ khiến cô cảm thấy đau đầu.
“Cố Thiên Tề… con đừng giành việc của bố, đây là vợ bố…”
“Đây là mẹ con… bố là người lớn lại giành với một đứa trẻ sao?”
“Cái gì bố cũng có thể nhường con, nhưng vợ bố thì không thể.”
“Vợ bố cũng là mẹ con…”
Sở Tranh vỗ trán, nhíu mày: “Cố Mặc Thâm… anh lại tranh giành với con trai. Sao bây giờ anh lại trẻ con vậy hả?”
Cố Mặc Thâm bếu môi, sa sầm mặt: “Vợ không yêu anh nữa… vợ chỉ lo cho con trai thôi! Vợ vứt bỏ anh…”
Sở Tranh dở khóc dở cười, hai tay áp nhẹ bên gò má anh, nhìn thẳng vào đôi con ngươi sâu như chim ưng của anh: “Được rồi… anh như này để người khác thấy không sợ bị cười cho thối mũi à…”
“Đúng thế!” Cố Thiên Tề đứng bên cạnh cũng chánh choé theo, thằng bé còn cố ý làm mặt quỷ để chọc tức anh.
Cố Mặc Thâm ra vẻ ấm ức: “Em xem con trai kìa…”
Sở Tranh trừng mắt với Cố Thiên Tề: “Cố Thiên Tề… thu lại cái dáng vẻ đó cho mẹ…”
Cuộc sống sau hôn nhân của Sở Tranh cứ như thế trôi qua mỗi ngày, khiến cô cảm thấy hạnh phúc và viên mãn.
Có đôi khi hạnh phúc ngỡ như rất xa nhưng thực ra lại rất gần, tình cảm là thứ mơ hồ nhưng lại rất chân thật, chỉ cần đủ yêu nhau, đủ chân thành thì sẽ bên nhau mãi mãi.
Không cần yêu nhau tới mức đòi sống đòi chết, yêu nhau là trân trọng từng khoảnh khắc bình dị bên nhau, giữ trọn vẹn mọi thứ như thủa ban đầu.
Sở Tranh đứng bên ngoài cửa phòng Cố Thiên Tề, lặng lẽ giõi theo cảnh Cố Mặc Thâm đang đọc truyện cho con trai trước khi ngủ, cùng theo đó là tiếng cãi nhau chí choé, bất giác trên môi cô hiện lên nụ cười ngọt ngào.
Hi vọng sẽ một đời bình yên…
Hi vọng sẽ mãi mãi hạnh phúc…