Thế Thân - Huân Khang

Điểm dừng chân cuối cùng cũng đến, cửa lớn nhà Lam gia rộng mở đón chào đoàn khách quan đi vào, Châu Giang được Lam Triệt đích thân dìu xuống xe.

Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trong đời người, cô chính thức trở thành vợ hắn.

Trước mắt mọi người là một cô gái ở độ tuổi xuân thì, khuôn mặt trong sáng thơ ngây, ngũ quan tinh xảo vô cùng xinh đẹp.

Nói thế nào nhỉ, từ khi cô đặt chân xuống xe thì chính thức mọi thứ xung quanh đều lu mờ, đến cả Lam Triệt cũng sững người ngắm nhìn hồi lâu.

Cô gái này từ nay sẽ là vợ của hắn, là nữ chủ nhân của Lam gia, từ nay về sau không ai được phép động tới cô ấy ngoại trừ hắn!

Hắn nhịn không được, cúi người nói khẽ vào tai cô, giọng hắn như mật ngọt rót vào tai:

- Em đẹp lắm!

Trống ngực của cô đập rộn lên, hai tai bừng đỏ như cà chua, cô xấu hổ cúi đầu không dám nhìn vào mắt hắn.


Những ngày vừa qua cô không hề biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết mình được Lam Luật cứu rồi chăm sóc ở một biệt thự ven biển, đến hôm nay bọn họ thần thần bí bí bắt cô mặc áo cưới rồi mang đến đây.

Giữa tiếng chúc phúc của các khách mời khác, có một giọng nói rất quen vang lên bên tai cô một cách quan tâm cưng chiều:

- Con gái, con có cảm thấy mệt ở đâu không? Sao mặt mày đỏ hết lên thế?

Châu Giang quay người lại, vừa vặn nhìn thấy bà ta, khoé mắt ửng đỏ.

Mẹ cô kìa! Đó chính là người thân của cô, là người sinh ra cô, cũng là người chuốc thuốc rồi chính tay bán cô đi. Dần dà cô cũng hiểu ra mọi chuyện....

Thấy cô không nói chuyện, mắt của Châu phu nhân xoẹt qua tia nghi hoặc

- Châu Ái? Phải Châu Ái không?

Lam Triệt không cho bà ta nói thêm, lập tức kéo Châu Giang ra sau mình như thể đang muốn bảo vệ cô.

- Mẹ vợ, mau vào trong làm lễ kẻo trễ giờ!

—————

Cặp đôi chính hôm nay đúng là tiên đồng ngọc nữ, cô thì xinh đẹp, hắn thì anh tuấn tài giỏi, cả 2 đều khiến người khác vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ không thôi.

Lam Luật xử lí xong việc cũng trở về kịp lúc để tham gia hôn lễ của anh mình, mấy hôm nay anh chạy đôn chạy đáo lo liệu việc tráo dâu rồi, nhất định sau này phải bắt anh hai cùng chị dâu trả công mình thật hậu hĩnh.

Người làm chủ hôn là Lam lão gia, gương mặt ông điểm vài đường nét lão hóa nhưng vẫn rất phúc hậu, ông đã rút khỏi giới thương nhân từ lâu mà an hưởng tuổi già, bây giờ trở về làm tham dự hôn lễ con trai cả.

- Ở đây có bàn thờ tổ tiên Lam gia chứng giám, các con kể từ hôm nay trở thành vợ chồng với nhau, là một nửa của đối phương, các con có nguyện ý bên nhau đến trọn đời trọn kiếp, cùng nhau trải qua sinh lão bệnh tử hay không?


Giọng ông trầm trầm vang lên

Hắn mỉm cười, chắc nịch đáp 

- Con đồng ý!

Châu Giang không thể nói được, cô chỉ thành tâm gật đầu.

Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay chúc mừng rộn rã.

Đến lúc Châu phu nhân cùng Châu lão gia dắt tay cô lên lễ đường để trao cho chú rể, bỗng bà ta thất thần la lên như thể không tin vào mắt mình:

- Nốt ruồi màu đỏ ở mắt trái kia....Châu Giang? Mày là Châu Giang? Sao mày lại ở đây? Còn Châu Ái đâu hả????

Sau khi kinh hô lên, vì quá sốc nên bà ta thở hắt lên phập phồng rồi ngất đi.

Châu lão gia cũng sững người, lập tức làm tán loạn cả lên


- Hôn lễ này mau dừng lại, cô dâu bị....

Ông ta còn chưa nói xong liền bị vệ sĩ bịt miệng lôi đi. Lam Triệt chỉ cười mà không nói tiếng nào, một lúc sau hắn mới trấn an Châu Giang:

- Em không cần phải lo lắng, tôi không làm hại cha mẹ em mà là đang cho họ một bài học khi dám tính kế với Lam gia thôi!

Hôn lễ sau đó vẫn được Lam lão gia thu xếp ổn thoả, mớ chuyện rắc rối này ông đã nghe con trai nói qua nên chẳng còn ngạc nhiên nữa mà rất tán thành với cách làm của Lam Triệt. 

—————

Biệt thự Lam gia hôm đó chìm trong tiếng cười vui vẻ và hạnh phúc, tối đến ngay vào lúc cô dâu chú rể đang ở tân phòng, bỗng dưng một cuộc điện thoại gấp gọi đến.

Người gọi là đối tác số 1 của Lam thị, ông ta gấp gáp nói với Lam Triệt

- Cậu lập tức vào viện đi, con gái tôi nghe tin cậu kết hôn đã tự sát rồi kìa. Tình trạng rất nguy kịch!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận