Dưới khung cảnh đường phố đầy ánh đèn neon, đôi mắt cô sáng ngời, khóe môi cong lên khi cười rất đẹp.
Cũng giống như đêm hôm đó khi cô bất ngờ ngã vào vòng tay anh dưới ánh đèn mờ ảo.
Giống như trẻ con.
“Được”.
Kỳ Tự đồng ý.
“Vậy em về trước nhé, chúng ta lại gặp nhau sau”.
Sau khi đạt được đồng thuận, cả hai tách ra ở ngã tư.
Mặc dù cuộc hẹn với Kỳ Tự tối nay mang tính chất nhiệm vụ chiến lược, nhưng nói thật, bữa ăn này Minh Dao đã ăn rất vui vẻ.
Ngoại trừ đoạn thảo luận về vấn đề ăn mặc, biểu hiện của Kỳ Tự khá tốt.
Chỉ là một cơm bữa, Minh Dao đã hiểu lý do vì sao vô số sao nữ mà Giản Ninh nhắc đến đều muốn vì anh mà quyết đấu.
Giàu có đương nhiên là nguyên nhân lớn nhất, nhưng không thể phủ nhận rằng Kỳ Tự có một sức hút nam tính vô cùng hấp dẫn, loại mị lực này đến từ tu dưỡng, cách nói chuyện, phẩm vị và khuôn mặt không chê vào đâu được.
Vậy tại sao Kim Đường lại tách khỏi anh ta?
Thật là khó hiểu.
Minh Dao vừa nghĩ vừa ngâm nga một bài hát trên đường quay trở lại trường học, lúc về gần đến ký túc xá, bỗng nhiên có người kêu tên cô:
“Minh Dao”.
Giọng nói này quen quá, Minh Dao quay đầu lại nhìn.
Một chiếc xe thương mại của Mercedes-Benz đi qua và dừng lại, cửa sổ ghế sau lộ ra một khuôn mặt điển trai.
Minh Dao dừng lại, có chút ngoài ý muốn:
“Đàn anh Kỷ?”
Kỷ Mộc Dương cũng là sinh viên của Học Viện Điện Ảnh, tốt nghiệp sớm hơn cô hai năm, nhờ ngoại hình đẹp và thực lực mạnh nên hiện tại anh ta là một trong những nam diễn viên Hot nhất làng giải trí.
Kỷ Mộc Dương không xuống xe, cười hỏi cô:
“Em ăn tối chưa?”
“Em ăn rồi”.
Minh Dao hỏi:
“Không phải anh đang quay phim ở Nội Mông sao? Sao lại quay về trường?”
“Có một sự kiện, nhân tiện quay lại trường nói chút chuyện”.
Giọng nói nhẹ nhàng, điềm đạm vẫn ấm áp như trong ký ức.
Năm đó Kỷ Mộc Dương được ví như nam thần trong mắt các sinh viên mới nhập học, vào đại học năm hai anh ta đóng vai chính trong một bộ phim điện ảnh lớn và trở nên nổi tiếng trong ngành giải trí vào năm cuối cấp.
Các nữ sinh Học Viện Điện Ảnh đều hâm mộ anh ấy.
Bao gồm Minh Dao.
“Ngày mai sinh nhật anh, anh sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ vào lúc 8 giờ tối ở Night, nếu có thời gian thì em đến nhé”.
Kỷ Mộc Dương đột ngột nói.
Minh Dao ngẩn ra, chần chừ hỏi:
“Em sao?”
Kỷ Mộc Dương đang muốn nói tiếp thì điện thoại gọi đến, sau đó vội vàng đóng cửa sổ lại:
“Anh có chuyện phải đi trước.
Ngày mai gặp mặt rồi nói”.
“……….
”
Nếu nói về quan hệ thì Minh Dao và Kỷ Mộc Dương không tính là thân, nhưng trong mắt người ngoài, Minh Dao lại là nữ sinh may mắn nhất trường.
Vào năm hai ở đoàn trường có tổ chức một hoạt động biểu diễn, cộng sự của cô là đàn anh Kỷ Mộc Dương, người đã nổi tiếng vào thời điểm đó.
Cũng vì lần diễn xuất đó mà hai người đã quen biết nhau, Kỷ Mộc Dương là đàn anh, trong quá trình luyện tập vẫn rất chiếu cố Minh Dao.
Nhưng sau khi buổi diễn kết thúc thì ai về chỗ người nấy, rất ít liên hệ.
Vì vậy, bây giờ Kỷ Mộc Dương mời Minh Dao đến dự tiệc sinh nhật, Minh Dao thấy khá bất ngờ.
Có lẽ là kiểu cảm giác không thực tế khi được thần tượng mời.
Minh Dao trở về ký túc xá với những nghi ngờ, vừa mới ngồi xuống thì điện thoại của cô lại vang lên.
Là Kỳ Tự gọi đến:
“Về rồi sao?”
Minh Dao lập tức đóng vai Lâm Vân Vân, nũng nịu:
“Vâng, em vừa về đến nơi”.
“Được, ngủ ngon”.
Hai câu ngắn gọn, Kỳ Tự cúp máy.
“……….
”
Muốn nói anh có chân thành không, thật sự rất có chân thành, còn biết gọi điện thoại tới quan tâm cô.
Nhưng nếu nói thêm vài câu thì mất miếng thịt hay sao?
Có phải vì không là chân ái nên đây là đang ứng phó một cách máy móc sao?
Minh Dao chống cằm ngẩn ngơ, sau đó âm thầm thở dài —
Đều là đàn ông, tại sao lại khác biệt lớn như vậy?
So với đàn anh dịu dàng ấm áp, Kỳ Tự, người đã dùng cô làm người thế thân bạch nguyệt quang, nhìn thì có vẻ như thâm tình, nhưng trên thực tế lại tàn nhẫn nhất.
Nghĩ đến đây, Minh Dao lấy trong cặp ra một cuốn sổ.
Đây là cô vừa mua trên đường về, có khóa kết hợp.
Đã lâu rồi Minh Dao không dùng loại nhật ký cổ xưa này, nhưng bây giờ, để ghi nhớ rõ hơn tình cảm của Lâm Vân Vân, cô quyết định viết ra cảm xúc của mình mỗi lần tiếp xúc với Kỳ Tự.
Nghĩ nghĩ, Minh Dao mở cuốn nhật ký và trịnh trọng viết một dòng trên trang tiêu đề —
Tiếp tục lật trang đầu tiên, Minh Dao đã ghi chép cẩn thận từng cái một.
Ngày 30 tháng 4, thời tiết đẹp.
Đây là lần đầu tiên tôi cùng đối tượng luyện tập ra ngoài ăn cơm, phong cách ăn mặc và trang điểm dựa theo người trong lòng của anh ta, thế nhưng kết quả lại bị anh ấy âm thầm cảnh cáo.
Lúc đó tôi hơi giận, nhưng không sao, dù sao tôi cũng chỉ là một thế thân không cảm tình.
Nhưng tôi có thể cảm nhận được tư vị của Lâm Vân Vân.
Cô ấy thậm chí không thể mặc chiếc váy mà bạch nguyệt quang thích, đó thực sự là một uỷ khuất, hèn mọn đến đáng thương.
Bất kể thế nào, nhiệm vụ hôm nay (hệ thống kết bạn) đã hoàn thành, bước tiếp theo hẳn là nên tiếp tục tìm hiểu sâu hơn, đúng không?
Viết đến đây, Minh Dao lấy kịch bản từ trong ngăn kéo ra, chuẩn bị tham khảo cốt truyện cho kế hoạch trải nghiệm tiếp theo.
Trong kịch bản gốc, Lâm Vân Vân đã chủ động mời Cố Viễn dùng bữa, cả hai đã có một bữa ăn rất hòa hợp và vui vẻ.
Nó phù hợp với tình trạng hiện tại của cô và Kỳ Tự.
Ăn xong rồi sao nữa?
Minh Dao nghiêm túc kiểm tra kịch bản, nhưng nhìn nhìn, cô không thể tưởng tượng được mà cau mày lại.
Kiểm đi kiểm lại ba lần để đảm bảo rằng cô không nhìn sai.
???
…… Lâm tiểu thư, đây mới là tập 6, tại sao các người vừa mới cơm nước xong liền đi lên giường rồi?