Thế Thân Không Dễ Làm



Buổi hoà nhạc đã trôi qua mấy ngày mà Kỳ Tự cũng không liên lạc với Minh Dao, cô cũng khá cứng rắn, nửa câu cũng chưa từng hỏi.

Trong khoảng thời gian này, Minh Dao đã tìm được một căn nhà gần chỗ quay phim, nơi này thuộc vùng ngoại ô hẻo lánh, xung quanh đều là mấy căn nhà cũ, nhưng may là cũng sạch sẽ gọn gàng.

Hôm nay là ngày Minh Dao dọn nhà, Giản Ninh không rảnh, chỉ có Quản Tinh Địch qua giúp cô.

Hai cô gái đang thu dọn hành lý trong ký túc xá, chuẩn bị xuống lầu thì điện thoại của Minh Dao vang lên.

Cô cầm điện thoại lên xem như thường lệ, định bấm trả lời nhưng thấy cái tên hiển thị trên màn hình liền thu tay lại.

Yo, cuối cùng người đàn ông này cũng nhớ tới mình?
Còn tưởng anh ta đi một chuyến đến Pháp đã thành công đem bạch nguyệt quang về rồi chứ, từ nay không cần thế thân như cô nữa.

Xem ra là không thành công rồi.

Minh Dao còn nhớ lời thề mình đã viết trong nhật ký, phải lạnh nhạt.

Cô liền lạnh lùng bấm tắt điện thoại.

Quản Tinh Địch hiếu kỳ hỏi:
“Sao thế, ai vậy?”
Minh Dao:
“Một kẻ lừa đảo”.


Vừa nói xong Minh Dao liền cảm thấy thật ra mình cũng đâu được xem là người tốt lành gì.

Nếu như Kỳ Tự là tên đàn ông lừa đảo, thì cô chính là người phụ nữ lừa đảo.

Hai người cùng lừa gạt lẫn nhau.

Minh Dao không có nhiều đồ, tổng cộng chỉ có 2 vali hành lý nên hai cô gái di chuyển cũng dễ dàng.

Đẩy hành lý đến cửa sau trường học, Minh Dao lấy điện thoại ra đặt xe, vừa mới mở App thì Kỳ Tự lại gọi điện thoại đến.

Minh Dao do dự, tay vẫn đang đặt trên phím “trả lời”.

Cô cũng không phải loại con gái lòng dạ thâm sâu gì, chỉ là khi nhớ tới mình bị anh ta cho leo cây, còn lạnh nhạt suốt mấy ngày thì cô liền trở nên tức giận.

Đặc biệt là sau khi vào vai Lâm Vân Vân, cảm thấy anh ta đúng là một tên tra nam đáng ghét.

Minh Dao lập tức thu hồi sự mềm lòng của mình, lạnh lùng cúp điện thoại lần nữa.

Vừa cúp máy lại có một cuộc gọi khác tìm đến.

Minh Dao cho rằng là Kỳ Tự lại gọi đến, nhưng sau khi liếc mắt nhìn qua, hoá ra là Kỷ Mộc Dương.

Cô có hơi sửng sốt, sau đó bắt máy:
“Đàn anh Kỷ?”
“Minh Dao, lúc nãy anh thấy em đang xách hành lý trong trường, em đi đâu à?”
Minh Dao vô thức quay lại, trả lời:
“Em chuyển đi, ký túc xá còn có mình em.

Hôm nay em chuyển ra ngoài”.

Vừa dứt lời, một chiếc Mercedes-Benz RV đã đứng trước mặt của Minh Dao.

Cửa xe mở ra, một cô gái nhỏ cẩn thận bước xuống.

“Chị Dao, anh Mộc Dương nói chị lên xe.

Chúng em sẽ đưa chị đi”.

Minh Dao rất ngạc nhiên, cô khéo léo từ chối:
“Không cần đâu, chị đi với bạn”
Minh Dao muốn nói là có Quản Tinh Địch giúp mình rồi, ai ngờ vừa quay đầu đã thấy Quản Tinh Địch ân cần chuyển 2 vali của cô lên xe rồi.

Minh Dao:
“?”
Sau khi chuyển xong Quản Tinh Địch chạy tới xoa xoa 2 tay, chớp chớp mắt thì thầm với Minh Dao:

“Cố lên, mình sẽ đẩy thuyền đầu tiên”.

Minh Dao:
“……….


Quản Tinh Địch chạy trốn để lại Minh Dao đang lúng túng tiến thoái lưỡng nan, tất cả hành lý đều ở trong xe, bây giờ không thể lấy xuống được.

Người ta cũng chỉ nói là đưa mình đến nơi thôi, chứ đâu có nói sẽ làm gì tiếp nữa đâu.

Không còn cách nào, Minh Dao chỉ có thể nhắm mắt đi theo trợ lý của Kỷ Mộc Dương lên xe.

Xe bắt đầu rời đi.

Không ai để ý, phía sau chưa tới 100m, một chiếc Bentley màu đen cũng từ từ chạy theo.

*
Căn nhà mà Minh Dao tìm được ở gần nơi quay phim, mặc dù tiểu khu không mới nhưng yên tĩnh, môi trường cũng không tệ.

Sau khi đưa Minh Dao đến tiểu khu, Kỷ Mộc Dương cũng chưa rời đi mà giúp cô chuyển hành lý vào nhà.

Anh ta không đeo khẩu trang, lúc ở cầu thang có người nhận ra khiến cho Minh Dao rất lúng túng.

“Đàn anh Kỷ, cứ làm việc của anh đi, bên đây em tự lo được”.

Kỷ Mộc Dương cười giỡn nói:
“Thế nào, không mời anh một bữa à?”
Minh Dao ngẩn người, nhanh chóng cầm lấy chìa khoá và điện thoại:
“Ngại quá nãy giờ em bận nên quên mất.

Đi thôi, em mời anh ăn trưa”.

“Lần sau đi”.


Kỷ Mộc Dương ngăn cô lại với một nụ cười:
“Chiều nay anh còn có cảnh quay, bây giờ phải đi rồi”.

Kỷ Mộc Dương nói xong liền xoay người bước ra ngoài, Minh Dao cũng đi theo:
“Đàn anh, em tiễn anh”.

Phòng cô ở tầng 1, bước một cái đã ra đến bên ngoài.

Minh Dao cảm thấy rất xấu hổ, cô lấy từ trong túi ra một chai nước vẫn chưa uống, đưa cho Kỷ Mộc Dương:
“Đàn anh, không ăn cơm nhưng cũng phải uống nước chứ”.

Kỷ Mộc Dương không từ chối, nhận lấy rồi vặn nắp, vừa uống vừa nói:
“Đừng cứ đàn anh, đàn anh, gọi anh Mộc Dương là được rồi”.

Minh Dao mở to miệng, sửng sốt nhưng không phát ra tiếng.

Kỷ Mộc Dương thấy cô chưa quen, cười nói:
“Được rồi, trở về đi”.

“Vâng, tạm biệt anh”.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận