Không thèm diễn nữa, cô suy sụp nói:
“Anh còn là người sao? Tôi bị chuột doạ sợ đến như vậy mà anh còn cười tôi!”
Thì ra là chuột.
Chẳng trách vừa rồi lại nhảy lên người mình.
Kỳ Tự cố ý đi vào nhà:
“Ở đâu?”
“Đừng đừng đừng!”.
Minh Dao nắm chặt Kỳ Tự, lúc này giống như cừu non chuẩn bị làm thịt, hoàn toàn mất đi tôn nghiêm:
“Đừng có đi vào mà, xin anh đó”.
Bất luận thế nào Minh Dao cũng không chịu vô lại nhà, Kỳ Tự nén ý cười, đem cô ra xe ngồi, sau đó đi vào giúp cô lấy túi xách và điện thoại.
Lúc trở lại anh hỏi cô:
“Bây giờ đi đâu?”
Lúc này Minh Dao mới bình tĩnh lại một chút, có cảm giác xấu hổ như đánh mất chính mình, không dám nhìn Kỳ Tự:
“Đến nhà bạn tôi”.
Cô gọi cho Giản Ninh, kết quả!.
“Bảo bối mình đang đi xem nhạc ở Thượng Hải, có chuyện gì vậy?”
Minh Dao:
“……….
”
Lại gọi cho Quản Tinh Địch.
Chị Quản:
“Hôm nay sinh nhật bạn trai, mình đang tổ chức tiệc với anh ấy, qua uống vài ly không?”
Khá lắm, hai cô bạn thân hạnh phúc hơn người kia.
Mình thật đáng thương mà, bị chuột làm cho vô gia cư, có nhà không được về.
Chìa khoá bên ký túc xá cũng đã trả lại rồi, không lẽ mắt nhắm mắt mở về ngủ với chuột một đêm?
Minh Dao còn đang vùng vẫy thì Kỳ Tự đã hờ hững lái xe ra khỏi tiểu khu:
“Đến khách sạn lấy phòng ở trước đi”.
Mắt của Minh Dao sáng lên.
Đúng rồi! Tại sao cô lại không nghĩ tới chứ?.
Cô chỉ tay về con đường phía trước với vẻ mặt lạnh lùng:
“Phía trước quẹo trái có một khách sạn nhỏ, anh cho tôi xuống đó là được rồi”.
Kỳ Tự không để ý đến cô, chạy thẳng về phía trước.
“……….
”
Minh Dao:
“Anh làm gì vậy?”
Mười phút sau, xe dừng lại ở nơi mà Minh Dao rất quen thuộc.
Cách đây không lâu cô đã tới.
Kỳ Tự lấy từ trong ví ra một chiếc thẻ màu đen, đưa cho cô:
“Phòng của anh em đã biết rồi, lên đó ở trước đi”.
Minh Dao há to miệng:
“…….
.
Ở phòng anh?”
Một người đàn ông trong bộ đồng phục khách sạn bước ra khỏi cửa xoay, đứng bên cạnh xe của Kỳ Tự, cung kính khom người.
Kỳ Tự hạ kính xe, nhẹ giọng nói:
“Đưa tiểu thư này lên”.
“Vâng”.
“Đã trễ rồi, anh không lên, em lên nghỉ ngơi đi, ngày mai anh đi làm sẽ qua tìm em”.
Kỳ Tự lấy từ ghế sau một chiếc túi đẹp mắt:
“Đem theo cái này đi”.
Không quan tâm món đồ đó là gì, Minh Dao xuống xe và được quản gia hộ tống lên tầng 28.
Quản gia là người sáng suốt, dừng lại bên cạnh thang máy:
“Tiểu thư, trước khi cô đến Kỳ tổng đã dặn chúng tôi thay mới hết tất cả đồ dùng sinh hoạt, cô có thể yên tâm sử dụng, nếu cô cần gì khác cứ gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào”.
Minh Dao mờ mịt gậy gù:
“Vâng……cảm ơn”.
Cửa phòng 2808 quen thuộc.
Trước đây không lâu Minh Dao đã gõ cửa căn phòng này, còn kêu lên hai chữ anh trai hoang đường.
Khi đó cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ cầm theo thẻ phòng và tự mình vào ở……
Thật là kì diệu.
Minh Dao thở ra một hơi và đặt chiếc thẻ đen vào nơi cảm ứng.
Sau một tiếng bíp, cánh cửa mở ra.
Minh Dao đứng ở cửa, ngẩn ngơ nhìn căn phòng đang mở ra trước mặt của cô.
Lúc trước Giản Ninh ở căn phòng hướng sông với giá 3000 một đêm Minh Dao đã cảm thấy quá xa xỉ rồi, nhưng so với căn phòng này thì nó còn không bằng một phần mười.
Một không gian rộng lớn khoảng 300m2, toàn bộ sàn nhà được lót gỗ sồi, cửa sổ sát sàn cực lớn hiện rõ cảnh đêm xinh đẹp của dòng sông.
Ngay cả bàn ăn cũng được làm bằng mã não quý giá, khắp nơi đều lộ ra sự xa hoa không thể tưởng tượng được.
Lúc này Kỳ Tự gọi điện vào phòng khách:
“Có thích không?”
Minh Dao:
“Cái gì?”
“Quà mang về từ Paris cho em”.
Minh Dao nhớ tới chiếc túi mà Kỳ Tự vừa nhét vào tay của cô.
Cô còn tưởng đó là đồ của anh, nhờ cô đem lên dùm.
Minh Dao nói:
“Tôi vẫn chưa xem….
”
“Anh hỏi qua bạn, họ nói là các cô gái nhỏ bây giờ rất thích”.
Giọng nói của Kỳ Tự nhẹ nhàng hiếm thấy:
“Đã trễ rồi, trong tủ có đồ ngủ mới, tắm rửa nghỉ ngơi sớm đi”.
Minh Dao có vài lời mắc kẹt trong cổ họng, muốn nói lại nói không được.
Thật sự cô không phải loại phụ nữ quá tự cao, ngay cả khi Kỳ Tự giống như bây giờ, chỉ nhẹ nhàng nói lời chúc ngủ ngon với cô, cô cũng sẽ mềm lòng.
Suy cho cùng, họ cũng không phải là người yêu thật sự.
Xung đột hay gì đó, cũng nên có chừng có mực là được rồi.
Minh Dao muốn nói lại thôi, dường như Kỳ Tự đọc được tâm tư của cô, chủ động nhắc lại chuyện hoà nhạc:
“Minh Dao, hãy tin anh, anh không phải cố ý làm lỡ cuộc hẹn, nếu em đồng ý, chúng ta có thể đi nghe buổi hoà nhạc khác”.
“……….
”
“Bị em đeo trên người lâu như vậy, có thể thêm bạn với anh lại được không?”
Minh Dao nghe xong nhịn không được bật cười:
“Nói gì vậy chứ, cái gì gọi là đeo lâu như vậy, em cũng đâu phải khỉ”.
Minh Dao nở nụ cười, Kỳ Tự ở bên kia cũng nhẹ nhàng mở khoé môi.
Cuối cùng thì “chiến tranh lạnh” lúc chiều giữa hai người cũng kết thúc vì sự xuất hiện của một con chuột.