Kỳ Tự liếc nhìn bát mì vẫn còn trên tay của cô:
“Cái này còn không nỡ ném?”
Vừa rồi Minh Dao lo lắng đến mức quên mất tô mì này.
Cô ném mì vào thùng rác, hỏi Kỳ Tự:
“Anh ăn cơm chưa? Hay là em mời anh đi ăn trưa.
”
Khoé môi Kỳ Tự nhếch lên không dễ phát hiện:
“Được”.
“Anh muốn ăn món Trung Quốc hay món Tây, anh có ăn lẩu không? Em biết một chỗ tốt……”
Hai người cùng nhau bước ra khỏi nhà vệ sinh, Minh Dao đang thảo luận xem nên ăn gì thì một chiếc Polo nhỏ khiêm tốn đột nhiên dừng lại bên cạnh Minh Dao.
Trợ lý của Kỷ Mộc Dương từ trên xe bước xuống:
“Chị Dao không sao chứ? Mộc Dương bảo em tới đón chị đi tránh bão, mau lên xe thôi”.
Kỷ Mộc Dương ngồi ở trong xe, đội mũ, đeo khẩu trang, trang bị kín mít.
Minh Dao đang định nói, nhưng bị Kỳ Tự lạnh lùng ngắt lời:
“Người còn không dám xuống, còn muốn dẫn cô ấy đi sao?”
Một giây sau, Minh Dao còn chưa hoàn hồn liền bị Kỳ Tự kéo đi về phía trước.
Minh Dao:
“………”
Cô nhìn xuống bàn tay đang bị Kỳ Tự nắm lấy, cổ họng muốn phát ra âm thanh cự tuyệt, nhưng một chữ cũng không thể nói ra.
Mãi đến khi bước đến xe của Kỳ Tự, Minh Dao mới đột ngột lùi ra xa, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.
Lòng bàn tay của cô vẫn còn đọng lại nhiệt độ từ lòng bàn tay người đàn ông.
Ấm áp, như dòng điện lan truyền khắp cơ thể từ các dây thần kinh ngoại vi.
Minh Dao cúi đầu, đột nhiên bối rối.
Sau đó Kỳ Tự giúp cô mở cửa xe:
“Lên xe”.
Cô nhanh chóng ngồi vào, tim đập nhanh đến mức tưởng như đang bay.
Minh Dao không biết tại sao cô lại căng thẳng như vậy, có lẽ đây là lần đầu tiên cô bị một người đàn ông nắm tay, quá đột ngột.
Kỳ Tự đóng cửa lại ngồi vào bên cạnh, như có thể nhìn thấu tâm tư của cô, vừa thắt dây an toàn vừa nhẹ giọng nói:
“Anh chỉ muốn để cậu ta tránh xa em một chút.
”
Minh Dao sững người một lúc, từ từ mới hiểu rõ ý của Kỳ Tự.
Không muốn Kỷ Mộc Dương có bất kì quan hệ gì với mình, vì thế mới ở trước mặt anh ấy nắm tay mình để cắt đứt mọi suy nghĩ của anh ta.
Cũng giống như Cố Viễn trong kịch bản, cho dù đối với thế thân cũng đầy tính chiếm hữu.
Tôi không yêu em, nhưng tôi cũng không cho phép người khác nhung nhớ em.
Minh Dao thở dài trong lòng.
Mấy vị tổng tài này làm sao vậy? Tại sao ai cũng đều bá đạo như nhau thế?.
Đang suy nghĩ miên man, Kỳ Tự đột nhiên nói:
“Em không thể ở đây nữa, dọn đi.
”
Minh Dao gật đầu:
“Em biết”.
Mặc dù chuyện hôm nay đã tạm thời trôi qua, nhưng mấy người đó nhất định sẽ không từ bỏ, bọn họ ở trong tối, Minh Dao ở ngoài sáng, thật sự không có cách nào phòng bị.
Cách duy nhất là tránh xa hoàn toàn và biến mất.
Nhưng mọi thứ đến đột ngột quá, tìm nhà ở đâu bây giờ.
Kỳ Tự lại lấy tấm thẻ phòng kia ra:
“Trước khi tìm được chỗ ở, em cứ đến chỗ của anh.
”
Minh Dao không nhận:
“Không cần đâu, đó là phòng của anh mà”.
Tối qua cô đã điều tra và phát hiện tất cả phòng trên tầng 28 đều là phòng tổng thống, một đêm ít nhất cũng 58 nghìn, phòng Kỳ Tự còn không biết có giá bao nhiêu.
Minh Dao cắn rứt lương tâm, nửa đêm sợ ma gõ cửa.
Nhưng Kỳ Tự lại trả lời cô đầy ẩn ý:
“Sớm muộn gì cũng là của em”.
Minh Dao:
“………”
Sớm muộn gì cũng là chỗ để bao nuôi tôi đúng không?
Hiểu mà hiểu mà, mấy ám hiệu này cô đều hiểu.
Quên đi, ở thì cứ ở, tìm nhà cũng cần thời gian.
Hiện tại Giản Ninh đã đến nơi khác, Quản Tinh Địch thì ở cùng với bạn trai, cô đến không tiện, còn phía phóng viên chưa chắc họ đã từ bỏ hi vọng.
Trốn vào chiếc lồng tơ vàng của Kỳ Tự dường như là cách tốt nhất và an toàn nhất vào lúc này.
Chỉ là Minh Dao vẫn còn chút do dự:
“Vậy anh………”
Nhìn Minh Dao xoắn xuýt, dĩ nhiên Kỳ Tự biết.
Tuy rằng anh rất yêu thích cô gái này, nhưng cũng không đến mức vội vàng nhịn không nổi.
“Em ở thì anh sẽ không đến”.
Kỳ Tự lạnh nhạt nói, thậm chí còn cho Minh Dao một liều thuốc an thần:
“Với lại ngày mai anh phải đi công tác rồi, khoảng 1 tuần nữa mới trở về, em cứ yên tâm ở đi”.
Sự thẳng thắn của Kỳ Tự cuối cùng cũng hạ xuống sự cảnh giác của Minh Dao, cô nhận lấy thẻ phòng:
“Vậy cũng được, nhiều lắm thì em chỉ ở 1 tuần thôi, tìm được nhà em sẽ chuyển ngay.
”
“Tuỳ em”.
Sau khi ăn xong, Kỳ Tự lấy đi chìa khóa của Minh Dao và để người vào tiểu khu giúp cô thu dọn hành lý.
Trong một đêm, Minh Dao đã thật sự bước trên con đường của Lâm Vân Vân.
Trong kịch bản, Lâm Vân Vân chuyển từ căn hộ độc thân của mình đến biệt thự của Cố Viễn.
Còn cô, đã chuyển từ một căn phòng nhỏ đơn giản sang một căn phòng tổng thống sang trọng.
Từ nơi nào đó, nội dung vở diễn đang phát triển tương tự.