Chưa đến hai phút, phòng VIP đã khôi phục lại không khí sôi động trước đó.
Tiếp tục lên nhạc, tiếp tục uống rượu, tiếp tục chơi oảnh tù tì nói chuyện phiếm.
Chỉ có Minh Dao, sau khi bình tĩnh lại tim vẫn đập rất nhanh.
Cô tự trách mình vừa rồi quá bốc đồng, lần đầu tiên ra xã giao, cũng nên vì mặt mũi Điền An Ni mà nhịn một chút.
Nhưng không biết tại sao, ngay lúc đó cô không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.
May mắn là Kỳ Tự đã giúp mình ôm lấy.
Ôi, lại thiếu anh ấy một lần, phải nhanh trả cho hết.
Điền An Ni đã gặp qua nhiều chuyện trong cái vòng này, trường hợp này của Minh Dao chỉ là chuyện nhỏ.
Nhìn thấy trạng thái thất thần của Minh Dao, liền vực cô dậy:
“Vẫn chưa kính rượu xong đâu, mau giữ vững tinh thần đi”.
Minh Dao:
“……..”
Sóng gió qua đi, Điền An Ni không kiêu ngạo, không nịnh hót, tiếp tục dẫn Minh Dao đi kính rượu.
Điều kì diệu chính là, qua một cuộc điện thoại, những người có mặt ở đây cũng bắt đầu giao lưu với Minh Dao, thái độ cũng lịch sự hơn rất nhiều.
Họ đều là những người khôn khéo trong giới giải trí, chuyện vừa rồi có mù cũng nhìn ra được, lai lịch Minh Dao không phải tầm thường.
Sau khi mời xong một vòng rượu, cô trở lại chỗ ngồi của mình, còn Điền An Ni vẫn luôn điềm nhiên như không có việc gì, cuối cùng cũng kéo Minh Dao vào một căn phòng nghỉ ngơi nhỏ.
Đóng cửa lại, chị ấy trực tiếp hỏi:
“Là ai?”
Minh Dao nhấp nhấp môi, không biết phải nói như thế nào với Điền An Ni.
Làm sao nói cho chị ấy biết mình không phải là người phụ nữ của Kỳ Tự, chỉ là một đối tượng an ủi trong thế giới tinh thần của anh ấy thôi.
Mà mình cũng chỉ dự định tìm một chút cảm giác của nhân vật thông qua anh ấy thôi?
Thật là vớ vẩn.
Minh Dao nhỏ giọng thì thào:
“Không phải như Tưởng tổng nói đâu, em và…..em và người kia chỉ là bạn bè thôi”.
“Người nào, người đó là ai?”
“…….”
Điền An Ni có chút sốt ruột khi thấy Minh Dao cứ muốn nói lại thôi.
“Dao Dao, chị là người đại diện của em, cũng là một nửa chị gái của em.
Mẹ em giao em cho chị, chị nhất định phải có trách nhiệm với em.
Em chỉ mới vừa tốt nghiệp, vòng tròn này nước sâu như vậy, từ khi nào mà em ở cùng một chỗ với người bên cạnh Tưởng Vũ Hách? Lần trước chị nói vậy mà em tưởng thật sao? Em cho rằng mấy người này dễ chọc đến lắm à? So sánh đơn giản, lần trước mang em đi làm quen với Kỳ tổng, là bạn tốt của Tưởng Vũ Hách đấy, em cho rằng anh ta còn trẻ như vậy mà đã ngồi vào ghế chủ tịch của Châu Dật là do đầu thai tốt sao? Không phải, họ hoàn toàn khác với chiếc túi rơm (người không có tài năng, đạo đức giả, ngu ngốc) Trần Kim Vũ vừa rồi.
Lòng dạ và thủ đoạn của những người này không phải một cô gái trẻ vừa tốt nghiệp như em có thể đụng đến, em cũng không nên cảm thấy có thể tìm được tình yêu chân chính gì đó từ phía bọn họ”.
Điền An Ni nói xong một hơi, thấy Minh Dao cúi đầu không nói gì, hình như chị ấy đã đoán ra điều gì đó, sắc mặt khẽ thay đổi,
“Em đừng nói với chị, người đó chính là Kỳ Tự nha”.
Minh Dao:
“……..”
Minh Dao không phủ nhận, Điền An Ni lập tức hiểu ngay.
Người luôn luôn thành thạo điêu luyện như chị ấy vậy mà ngay lúc này cũng bế tắc không biết phải nói gì.
Sau một lúc im lặng, Điền An Ni lấy một điếu thuốc từ trong túi ra và châm lửa, hít một hơi thật sâu, cố gắng tỉnh táo lại –
“Bắt đầu từ khi nào, thành thật nói cho chị biết”.
Minh Dao biết không lừa được Điền An Ni chuyện này, liền bắt đầu kể lại sự cố đi nhầm phòng gọi nhầm người, một năm một mười nói ra hết, ngoại trừ việc che giấu chuyện tìm Kỳ Tự để thể nghiệm kịch bản.
“Thật sự em với anh ấy chưa có phát triển, có lẽ vừa rồi Tưởng tổng chỉ muốn giúp em giải vây nên mới nói như vậy”.
Điền An Ni đã ở trong giới nhiều năm, làm sao có thể không nhìn ra mục đích đằng sau chuyện giải vây này.
“Nam nữ trưởng thành, em nghĩ người ta chỉ muốn đi theo em kết bạn à?”
Minh Dao ngậm miệng, thầm trả lời trong lòng:
[Vậy là chị đoán sai rồi.
Người ta không có muốn kết bạn với em, người ta là tìm thế thân đó]
Nhưng cô không dám nói ra, cúi đầu giả bộ ngoan ngoãn.
Điền An Ni lại hút thêm vài điếu rồi thở dài:
“Quên đi, chị cũng không muốn nói nhiều nữa.
Nếu Kỳ Tự thật sự thích em, chị sẽ không phản đối, nhưng mà...”
Điền An Ni nói một nửa ngừng một nửa, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói,
“Chị biết những người ở tầng lớp của bọn họ, có thể có rất nhiều bạn gái, nhưng sẽ chỉ có một người vợ thôi.
Họ có thể không yêu vợ, thậm chí ai chơi theo ý người nấy.
Nhưng người phụ nữ này nhất định phải môn đăng hộ đối, phải có khả năng liên thủ và trợ giúp sự nghiệp gia tộc của bọn họ.
Minh Dao, em hiểu ý của chị không?”
Đương nhiên Minh Dao hiểu Điền An Ni muốn nói gì.
Chỉ là tất cả những gì cô muốn ngay từ lúc bắt đầu là trải nghiệm vai diễn, còn những thứ khác, cô cũng không nghĩ tới.
“Em hiểu”.
Minh Dao nắm lấy tay Điền An Ni, trấn an chị ấy:
“Chờ em vào tổ của đạo diễn Tống, em sẽ không liên lạc với anh ấy nữa.
Nhiều nhất……cũng chỉ còn một tháng rưỡi nữa thôi”.
Điền An Ni thuận tay sờ lên đầu của cô:
“Không phải chị không cho phép em yêu đương, nhưng bây giờ em chỉ mới tốt nghiệp, sự nghiệp còn chưa bắt đầu, vạn nhất, chị nói là vạn nhất, bị mang danh hiệu bao dưỡng tình nhân linh tinh gì đó, vết đen sẽ đi theo em cả đời”.
Minh Dao gật đầu, nhưng trong lòng lại nảy sinh sự so sánh.
Haiz, thế thân còn không bằng tình nhân đâu, ít ra tình nhân cũng là một thân độc lập, không phải sống dưới cái bóng thay thế của người khác.
Thế thân thật sự là loại hèn mọn nhất.