Thế Thân Không Dễ Làm




Minh Dao và Trần Dung luôn bị so sánh về mặt biểu diễn, nhưng cho dù so chuyên nghiệp hay nhan sắc, Minh Dao vẫn vượt trội hơn.

Trong bốn năm đại học luôn bị Minh Dao áp đảo, trong lòng Trần Dung không phục nên hai người vẫn luôn xảy ra mâu thuẫn.

Trước mắt, cả hai lại đang cạnh tranh vai diễn Lâm Vân Vân kia, cho nên mỗi lần gặp nhau đều âm thầm đấu đá kịch liệt.

Tính tình của Trần Dung cổ quái, sắc mặt của Minh Dao cũng không tốt.

“Loại hoa tai thiết kế dài như vậy có thể chỉnh sửa khuôn mặt, thích hợp với người có gương mặt to như cô.


Cô dừng lại một chút, cười như không cười:
“Vẫn nên nhường cho cô Trần đây là tốt nhất”.

Giản Ninh không nhịn được cười, tiếp tục chặt chém:
“Không có bất kỳ yêu cầu tiêu chuẩn nào cho khách tham dự buổi trình diễn trang sức này sao? Sớm biết chó mèo cũng có thể tham gia thì tôi với Minh Dao đã không tới”.

Trần Dung khinh thường mím môi, nhìn hai tay trống trơn của Minh Dao nói:
“Đúng vậy, chó mèo các loại đều có thể tham gia, dù sao ngắm đồ cũng không tốn tiền.


Nói xong liền đi thẳng qua chính giữa hai người Minh Dao và Giản Ninh, hất cằm rời đi.

Giản Ninh tức giận nghiến răng:

“Còn chưa nổi tiếng mà đã kiêu ngạo như vậy, sau này chẳng phải sẽ lên tới trời sao? Còn không phải ỷ được Trần thiếu gia kia bao àh, nếu không phải cậu cự tuyệt hắn thì đến lượt cô ta chắc?”
Minh Dao không quan tâm:
“Được rồi, cần gì phải tức giận với loại người này.


Giản Ninh có một tật xấu, chính là không thể chấp nhận bất cứ ai ở trước mặt mình lấy tiền ra thị uy.

Đặc biệt còn cười nhạo trên đầu bạn thân của cô nàng nữa.

Hôm nay cô ấy phải mua cho được đôi hoa tai này và tặng nó cho Minh Dao.

Giản Ninh vẫy tay ra hiệu, định gọi ai đó thì một nhân viên đeo găng tay trắng bất ngờ đi tới, mở tủ kính lấy ra đôi hoa tai.

Giản Ninh sững sờ một lúc:
“Sao lại lấy đi?”
Nhân viên trả lời:
“Xin lỗi cô, đôi hoa tai này vừa mới có khách đặt mua”.

???
Chết tiệt.

Giản Ninh không nói nên lời:
“Ai mua? Tôi trả gấp đôi”.

Minh Dao mở to mắt và kéo tay áo của Giản Ninh:
“Cậu điên à?”
Giản Ninh mặc kệ, cố chấp nói với nhân viên:
“Anh giúp tôi hỏi vị khách kia có thể nhường lại cho tôi được không?”
Nhân viên lúng túng một hồi:
“Cô vui lòng chờ một lát”.

Ít phút sau, nhân viên này quay lại:
“Xin lỗi cô, khách nói dù giá bao nhiêu cũng không nhượng lại”.

Giản Ninh:
“……….


Minh Dao thở phào nhẹ nhõm, lại nhịn không được cười:
“Biểu tình của cậu là sao?”
Giản Ninh nổi giận đùng đùng, phồng má lên như một con cá nóc, nghẹn nửa ngày mới thốt ra được một câu:
“Tối nay có quá nhiều người khoe khoang, mình phải đi WC bình tĩnh một chút”.

Minh Dao cười đến không ngưng được:
“Đi đi”.


Sau khi Giản Ninh rời đi, Minh Dao đi vòng quanh một mình.

Khi cô bước đến dàn nhạc để thưởng thức buổi biểu diễn, cô nghe thấy âm thanh nghị luận trầm thấp bên cạnh —
“Cậu muốn thì đi đi, tớ ngại lắm”.

“Tớ cũng không dám đi, nếu bị người ta cự tuyệt thì sao?”
“Nhưng mà đẹp trai quá đi dáng người cũng đẹp a a a”
Minh Dao hiểu ra, hai cô gái trẻ đang rối rắm không biết có nên tiếp cận với người đàn ông mà họ nhìn trúng hay không.

Minh Dao hò reo trong lòng.

Ở đâu có anh đẹp trai, từ lúc cô bước vô đây quan sát đến giờ không có người đàn ông nào có thể lọt vào mắt cô.

Vì tò mò, Minh Dao nhìn theo ánh mắt của hai cô gái, với ý định nhìn xem người đàn ông được các cô miêu tả giống như cực phẩm do nữ thần Nữ Oa điêu luyện ra rốt cuộc tuyệt đến cỡ nào.

Ngay khi tầm mắt chạm đến phía đối diện, đại não của Minh Dao lập tức ong ong lên, trong nháy mắt đã trở nên trống rỗng.

Đúng là gặp quỷ mà, khách sạn lớn như vậy, đi đâu cũng gặp phải người đàn ông này!
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt trong đám người rơi vào mình, Kỳ Tự hơi nghiêng người, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Minh Dao ở phía đối diện.

“……….


Thật vất vả Minh Dao mới an ủi bản thân giang hồ lớn vậy sẽ không gặp nhau đâu, sẽ không có ai nhắc nhở cô sai lầm đáng xấu hổ này, nhưng hiện tại, sự xuất hiện của người đàn ông làm bốn chữ “Anh trai, chào anh” bắt đầu điên cuồng nhảy nhót trong đầu của cô, nỗi xấu hổ tưởng chừng như đã quên đột ngột quét qua cơ thể.


Không dám lại đi tìm tòi nghiên cứu ánh mắt của anh trai này, Minh Dao nhanh chóng xoay người.

— Không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi
Lúc này, Giản Ninh từ nhà vệ sinh trở lại, thấy biểu cảm mất tự nhiên ở trên mặt của Minh Dao liền hỏi:
“Sao vậy?”
Minh Dao chưa nói với Giản Ninh về sự ngu ngốc của cô khi gọi một người đàn ông lạ là anh trai, vì vậy cô kiên định lắc đầu:
“Không có gì.



Tay lôi kéo người đi về phía trong:
“Chúng ta qua bên kia xem đi”.

Minh Dao cố làm ra vẻ tự nhiên xem trang sức, đồng thời dùng khóe mắt che dấu đánh giá tình hình của Kỳ Tự bên kia, cũng may người đàn ông chỉ ở lại một lát rồi rời đi.

Cuối cùng Minh Dao cũng thở phào nhẹ nhõm.

Đã gần chín giờ, Minh Dao chào tạm biệt Giản Ninh.

“Mình về trước đây.

Ngày mai còn có môn tiếng Pháp”.

Vai diễn của Lâm Vân Vân là một giáo viên tiếng Pháp, để lời thoại của mình trôi chảy và chuẩn hơn, Minh Dao đã đăng ký tham gia một lớp học tiếng Pháp.

Dù sao thì năm cuối cấp hầu hết thời gian đều rảnh rỗi, lúc không đóng phim thì đầu tư làm giàu cho bản thân cũng không sai.

Giản Ninh biết Minh Dao có chí tiến thủ nên không giữ cô lại, tiễn cô vào thang máy:
“Mấy ngày nữa mình về ký túc xá thu dọn đồ đạc, tới lúc đó lại nói tiếp”.

“Được”
Tất cả thang máy đều đang hoạt động, Minh Dao thấy thang máy lúc cô đi vào buổi trưa đang



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận