Thế Thân Không Dễ Làm



Sáng hôm sau, cô dậy thật sớm để dọn nhà.

Cô đã tìm thấy một ngôi nhà mới gần phim trường, hôm qua Kỳ Tự cũng đã trở về, vừa lúc trả lại phòng 2808 cho anh.

Minh Dao thu dọn hành lý và gọi điện thoại cho dì Lý chủ nhà, xác định bà có ở nhà, cô mới tự mình đi qua.

Lần trước là vì Quản Tinh Địch trở về hỗ trợ, trên đường lại gặp được Kỷ Mộc Dương, cô bạn thân lại tác hợp quá mức nhiệt tình, mấy chuyện trùng hợp cứ va vào nhau, dẫn đến hàng loạt chuyện sau đó.

Cho nên lần này Minh Dao không nói với ai, tự mình lặng lẽ gọi một chiếc xe qua.

Nói đến thì Minh Dao cảm thấy mình rất may mắn, một ngày nọ khi đang duyệt web, Minh Dao thấy được quảng cáo cho thuê của dì Lý, mọi điều kiện đều đáp ứng nhu cầu của cô, giống như vì cô mà chuẩn bị vậy.

Môi trường tốt hơn chỗ lần trước, chỗ ở rộng hơn, là toà nhà chung cư mới, có thang máy duy nhất gần phim trường.

Hơn mười giờ, Minh Dao mang theo 2 valy hành lí gõ cánh cửa đang mở, dì Lý chủ nhà đã sớm chờ, thấy cô đến liền nhiệt tình nói:
“Tới rồi, tôi đã thu dọn sạch sẽ mọi thứ, cô xem còn cần gì nữa không?”
Minh Dao nhìn khắp 4 phía, hài lòng đến không thể hài lòng được nữa.

Chỉ là dừng lại một chút, bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, lo lắng hỏi:
“Dì này, chỗ này có chuột không?”
Dì Lý cười nói:
“Yên tâm, phòng của tôi là phòng mới, hơn nữa tiên sinh cậu ấy……”
Minh Dao:

“Dạ?”
Dì Lý chớp mắt, lập tức giải thích nói:
“Ý tôi là! tiên sinh nhà tôi luôn chú ý đến chuyện vệ sinh, cho nên cô có thể yên tâm, đừng nói là chuột, một con ruồi cũng không thể nhìn thấy”.

Minh Dao gật đầu:
“Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi”.

Tiễn dì Lý đi, Minh Dao bắt đầu sắp xếp lại phòng.

Lần này cô đã nếm được một bài học, cất quyển nhật ký quan trọng nhất vào trong tủ đầu giường, khoá chặt lại.

Một mình bận trước bận sau, lúc dọn dẹp xong đã là 5h chiều.

Minh Dao gửi cho Kỳ Tự một định vị.

[Em đã chuyển đi rồi, đừng đến khách sạn tìm em]
Mười mấy giây sau, Kỳ Tự trả lời.

[Được]
Chậc.

Thật đúng là một chút ngạc nhiên hay lưu luyến đều không có.

Thái độ thản nhiên này khiến Minh Dao có chút khó chịu, lập tức lấy đi quả dưa hấu ngọt ngào vốn dĩ muốn chiêu đãi Kỳ Tự, đồng thời cũng huỷ bỏ kế hoạch muốn mời anh lên nhà ngồi một chút.

Đương nhiên, trừ khi anh cầu xin tôi.

Đúng 6h, Kỳ Tự gọi đến.

“Anh đang đứng dưới chung cư của em”.

Minh Dao:
“Oh”
Tiếp theo bắt đầu chờ anh ta hỏi mình — em ở toà mấy phòng mấy? Anh có thể lên được không?
Nhưng mà không có.

Kỳ Tự nói:
“Em có thể đi xuống”.

Minh Dao:
“……”
Có thể, có thể cái đầu anh đó.

Cao quý lạnh lùng như vậy, quay đầu lại tôi sẽ dán một tờ giấy trước cửa — [Không cho Kỳ Tự và chó vào]

Sau đó gạch bỏ chữ chó, để anh ta mở to 2 mắt thấy rõ địa vị của mình còn không bằng một con chó.

Cứ làm như vậy!
Minh Dao tức giận chửi thầm suốt từ nhà đến xuống dưới lầu, ngồi vào trong xe Kỳ Tự, giả bộ bình tĩnh hỏi:
“Nghe buổi hoà nhạc gì thế?”
Kỳ Tự đưa cho cô một danh sách chương trình, Minh Dao hững hờ liếc mắt, bỗng nhiên sửng sốt.

Buổi trình diễn dương cầm của Clyde?
Minh Dao há to miệng, nhìn về phía Kỳ Tự:
“Dương cầm?”
Kỳ Tự vừa lái xe vừa nói:
“Giọng điệu của em! là thích hay không thích?”
Minh Dao:
“…….


Tôi thích hay không thì có quan trọng đâu.

Không phải anh thích là được rồi sao.

Mỗi ngày trong nhà hát có nhiều buổi trình diễn như vậy, tại sao nhất định phải đến nghe buổi độc tấu dương cầm chứ?
Vì sao hết lần này đến lần khác đều là dương cầm?
Anh rất nhớ cô ấy phải không? Nhất định hai người đã từng đi cùng nhau phải không? Cho nên bây giờ đưa tôi đi chung để ôn lại cảnh tượng này, tìm chút hồi ức cho riêng mình phải không?
Tâm tình đột nhiên down không thể giải thích được, tất cả sự hưng phấn trước khi ra cửa đều tan biến.

Cô ném danh sách chương trình qua một bên, nhìn ra ngoài cửa sổ không nói lời nào.

Kỳ Tự lập tức cảm thấy Minh Dao có điều gì đó không ổn, cho xe chạy chậm lại, hỏi:
“Sao vậy?”
Minh Dao ngừng một chút, sau đó quay lại nhìn anh cười tủm tỉm:
“Không sao”

Kỳ Tự:
“……….


Nụ cười này thoạt nhìn thật ảm đạm, không phải thật lòng.

“Thật sự không sao?”
“Lái xe đừng nói chuyện phiếm, nói chuyện phiếm đừng lái xe”.

“……….


Nghi ngờ có phải mấy ngày đặc biệt của con gái lại đến nên cảm xúc khó định hay không, Kỳ Tự rất có mắt nhìn mà ngậm miệng lại.

Minh Dao một mình lạnh lùng trong chốc lát, vẫn là nhịn không được mà thở dài trong lòng.

Quên đi.

So đo làm gì, đây không phải là cuộc sống hằng ngày của một thế thân sao, cùng anh tưởng nhớ về bạch nguyệt quang, vốn cũng là nghĩa vụ của thế thân cô mà.

Dương cầm hay đàn nhị thì có ý nghĩa gì chứ, dù sao cũng chỉ là tự mình đi nghe một buổi hoà nhạc cô đơn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận