Chiêu Chiêu thấy thế lại ném thêm mấy lá nữa xuống, dần dần liền phát hiện những lá cây chưa hoàn toàn bị đốt hết, đều đến từ phía tây của suối nước nóng.
Có thể là chỗ đó sẽ là nơi yếu nhất của cấm chế.
Không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp con.
Có nhiều đối thủ cạnh tranh như vậy, lại đều nỗ lực như nhau, cậu nhất định phải thử mạo hiểm một lần thì mới có cơ hội giành được thắng lợi.
Vòng đến phía tây của suối nước nóng, cảm giác cháy bỏng ở bàn chân quả nhiên là yếu hơn rất nhiều, Chiêu Chiêu tuỳ tay sử dụng thuật làm mát, liền thuận lợi đi qua cấm chế, tiến vào bên trong suối nước nóng.
Sương trắng ùa vào trước mặt, vô cùng sảng khoái, lại mang theo một hương sen nhàn nhạt không biết đến từ đâu, vách tường của bể tắm nước nóng đều được làm bằng bạch ngọc tốt nhất, bốn phía xung quanh đều là thềm ngọc, càng đi sâu vào trong thì sương mù lại càng dày đặc, khiến người ta cảm thấy bản thân giống như đang ở trong thiên cung.
Chiêu Chiêu không thấy rõ đường, chỉ có thể vươn tay sờ soạng, cẩn thận bước về phía trước.
Sau đó, bỗng nhiên cậu liền va vào một người.
Nói chính xác ra, thì là ngực của một người.
Người kia hình như là vừa mới tắm gội xong, cổ áo mở rộng, trên người vẫn còn hơi nước ẩm ướt.
“Sờ đủ chưa?”.
Một giọng nói lạnh lùng của một người nam nhân trẻ tuổi vang lên, khiến Chiêu Chiêu lập tức cảm thấy khiếp sợ.
Sao nơi này lại có người?!
Chiêu Chiêu hoảng sợ, thu tay về, lui về phía sau hai bước, xuyên qua màn sương mù, mở to mắt, cảnh giác đánh giá người đứng đối diện.
Là một nam tử mặc một chiếc áo khoác màu đen, trên mặt có một tấm mặt nạ bạc, cao lớn oai hùng, khuôn mặt lạnh lùng, mũi cao thẳng, môi hơi mỏng mím thành một đường, cứ đứng yên như vậy trong sương mù vây quanh, trông giống như tiên nhân.
Đầu óc Chiêu Chiêu trở nên quay cuồng, nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ được ở Nhất Thập Tứ Châu có vị thần tiên nào có dáng vẻ như vậy.
Hay là cũng giống cậu, cũng là đệ tử đến đây để tìm lối vào sao?
Mà Trường Uyên ở đối diện cũng đang nheo mắt lại, âm thầm đánh giá thiếu niên đang đứng trước mắt.
A, vật nhỏ này, nhìn rất quen.
Sao cậu có thể đột nhập vào đây?
Tầm mắt Trường Uyên dừng lại trên nốt ruồi son ở phía đuôi mắt của thiếu niên, ngây người một chút, còn chưa kịp nghĩ biện pháp để tính sổ thì đã thấy thiếu niên đối diện khẽ chớp mắt, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp lại vô hại hỏi: “Ca ca xinh đẹp cũng đang tìm lối vào à?”.