Nhưng trước mắt lại có người có khảo hạch phẩm đức không đạt tiêu chuẩn.
Không chỉ không đạt tiêu chuẩn mà lại còn ở mức kém nhất, điều này nhất định là phẩm đức bại hoại.
Nhưng điểm mấu chốt là, nếu là do thành tích không tốt mà bị loại thì đệ tử vẫn còn một cơ hội nữa để chọn sư phụ, nhưng nếu là do nhân phẩm không tốt, vậy các lão sư khác cũng sẽ không chấp nhận thu nhận đệ tử này.
Đây chính là hoàn toàn không còn cơ hội bái sư, hoặc là cuốn gói về nhà, hoặc là chỉ có thể làm đệ tử ngoại môn không danh không phận.
Máu trong cơ thể Chiêu Chiêu như bị đông cứng lại, đầu óc trống rỗng.
Phía dưới đã bắt đầu nhỏ giọng nghị luận: “Tư Chiêu là ai? Thực lực của cung Kỳ Lân cũng được coi là đại tiên tộc hùng hậu, vợ chồng Kỳ Lân Vương cũng nổi tiếng là ôn hoà rộng lượng, sao lại có thể dạy ra được một đệ tử có phẩm đức kém như thế?”
“Chuyện này có gì kỳ lạ, cho dù là đại tộc Côn Luân Bồng Lai nổi danh ở bên ngoài như thế, cũng có mấy người phẩm chất vô cùng bại hoại.
Gia tộc càng lớn thì đệ tử trong đó lại càng hỗn tạp tốt xấu”
Tạ Nhất Minh và Lục Tinh Hà đều ngây ngẩn cả người.
Tạ Nhất Minh không thể tin được: “Cái này… Có phải là nhầm lẫn hay không? Chúng ta ở cùng một chỗ, sớm chiều lúc nào cũng ở chung, chưa bao giờ thấy Chiêu Chiêu làm ra chuyện xấu xa nào, tại sao, tại sao lại như vậy.”
Rồi lại nhìn thiếu niên phía sau, cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch, toàn bộ cơ thể đều đang run lên nhè nhẹ.
Tạ Nhất Minh liền sinh ra lòng trắc ẩn, vội vàng an ủi: “Chiêu Chiêu, ngươi không cần buồn đâu, đợi lát nữa tan học thì chúng ta cùng nhau đến tìm tiên quan hỏi rõ ràng, bọn ta sẽ làm chứng cho ngươi”.
Lục Tinh Hà cũng nói: “Không sai, ta cũng nguyện ý làm chứng cho ngươi”.
Tư Nam đương nhiên cũng không đoán được kết quả này, vừa nghi ngờ không biết là vị tiên trưởng nào lại có thể đối xử khắc nghiệt với đệ đệ nhà mình như thế, mặt khác lại lo lắng bản thân không biết làm thế nào để có thể an ủi đệ đệ.
Trong tình huống này, có vẻ cho dù nói cái gì cũng đều là vô ích.
Tư Nam duỗi tay nhẹ nhàng vỗ lên bả vai Chiêu Chiêu nói: “Đệ yên tâm, có huynh trưởng ở đây, nhất định sẽ giúp đệ có thể bái sư”.
Chiêu Chiêu liền ghé vào trong lồng ngực Tư Nam, giống như con vật nhỏ bị thương, bả vai run lên mấy cái.
Cậu cũng rất muốn bái sư mà, nhưng bây giờ sư phụ lại không cần cậu, cậu phải làm như thế nào mới tốt.
Cậu khó khăn lắm mới đi đến bước này, không sợ mà trộm dùng cấm vật…