Mấy ngày tiếp theo, Tư Nam đưa Chiêu Chiêu đi thăm hỏi những trung thần và hạ thần còn chưa thu nạp đủ đồ đệ kia, chúng tiên vừa thấy Chiêu Chiêu hoạt bát lại đáng yêu, còn xuất thân từ Kỳ Lân Cung thì đều tỏ vẻ đồng ý suy xét, chỉ là khi thấy thành tích thi cử của Chiêu Chiêu, thấy khảo hạch đạo đức lại là ‘kém’ thì đều nghiêm khắc từ chối thỉnh cầu bái sư của Chiêu Chiêu.
Ngay cả hạ thần cấp thấp nhất cũng nói rõ là ông có thể tiếp nhận một đệ tử xuất thân bần tiện thì cũng không bao giờ chấp nhận một người có đạo đức suy đồi.
Bận bịu cả mấy ngày, cuối cùng chẳng thu hoạch được gì.
Tư Nam lo Chiêu Chiêu ấm ức, an ủi cậu: “Không sao, ngày mai ta đi cầu Bích Hoa Quân, xin người nể mặt Tư mệnh tinh quân thiên tộc mà nhận đệ và ta cùng vào học”.
Quản sự lo lắng dậm chân: “Thiếu gia, chuyện này sao có thể xảy ra! Hiện tại người mới bắt đầu nhập môn, nền tảng còn chưa vững chắc, sự cạnh tranh giữa các đệ tử lại khốc liệt.
Làm như vậy chắc chắn sẽ khiến Bích Hoa Quân không hài lòng, hạ thấp hình ảnh của ngươi trong lòng Bích Hoa Quân.
Bây giờ có ai mà không biết hắn bị đánh giá đạo đức 'kém', vậy thì Bích Hoa đại nhân làm sao có thể chấp nhận hắn!"
Đương nhiên Chiêu Chiêu biết Bích Hoa Quân sẽ không thu nhận cậu.
Nhưng khi nghe quản sự nói vậy thì trong ngực như bị người khác đâm một nhát, bỗng nhiên ngẩng đầu, cắn chặt răng, lần đầu tiên dùng ánh mắt oán độc lạnh lùng nhìn quản sự.
Quản sự giống như bị rắn độc cắn một cái, sợ hãi: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
Nhưng giây tiếp theo ánh mắt thiếu niên liền trở nên ngây thơ phúc hậu, ngoan ngoãn nhìn về phía huynh trưởng, trong mắt đầy mịt mờ, vô cùng đáng thương: “Huynh trưởng, ta thật sự còn có hy vọng bái sư thành công sao?”
“Đương nhiên là có rồi”.
Tư Nam cổ vũ: “Đệ đừng vội nghe hắn nói bậy, cho dù chúng ta không xin được thì vẫn còn phụ vương mẫu phi.
Cùng lắm thì xin phụ vương mẫu phi ra mặt, để Tư Mệnh Tinh Quân tới viết một bức thư đệ cử cho đệ”.
Aiz.
Vị huynh trưởng này của cậu, lương thiện bao nhiêu, lại đơn giản bao nhiêu.
Kỳ Lân Cung làm sao có thể yêu cầu Tư Mệnh Thiên Quân vì một "kẻ sa đọa về mặt đạo đức" mà viết thư tiến cử chứ.
Nhưng nói như thế thì Chiêu Chiêu vẫn cảm thấy ấm áp trong lòng.
Chiêu Chiêu giang tay ôm lấy huynh trưởng, thấp giọng nói: “Chỉ cần ta có thể ở cùng huynh, không trở thành đệ tử cũng không sao.
Huynh đừng cầu xin Bích Hoa Quân vì ta, ta không muốn làm liên luỵ đến huynh trưởng”.