Chiêu Chiêu ngồi ở một góc phòng, nhàm chán chơi xoay bút lông màu tím ở trong tay.
Bởi vì chuyện kiểm tra đạo đức lúc trước, trong phòng trừ Tư Nam, Tạ Nhất Minh và Lục Tinh Hà ra, những người khác đều không hề để ý tới cậu, cậu cũng không có tâm trạng đi quan tâm chuyện vui của người khác.
Tinh thần lúc đi học cũng vô cùng uể oải.
“Tư… Chiêu Chiêu?”
Một giọng nói hơi chần chờ vang lên sau lưng.
Chiêu Chiêu quay đầu lại, thấy một thiếu niên mặc áo bào màu lam nhạt đeo kiếm đứng ở đó, giống như tất cả con cháu nhà quyền thế, đeo linh kiếm, mang ngọc đẹp, chính là Diệp Hành hôm nay với vừa nhập học liền lấy lòng vô số bạn bè.
Chiêu Chiêu ‘à’ một tiếng: “Là ngươi à”.
“Là ta, không ngờ lại có thể gặp được ngươi ở đây”.
Diệp Hành vui vẻ nói: “Từ lần trước từ biệt ở Kỳ Lân Cung, đã lâu rồi không gặp”.
“Đúng nhỉ”.
Chiêu Chiêu lại không tự nhiên mà quay đầu ra cửa sổ, tiếp tục xoay bút, hiển nhiên là không hứng thú lắm đối với người ‘bạn cũ’ đột nhiên xuất hiện này.
Diệp Hành vẫn mải đắm chìm trong vui sướng: “Ngươi cũng tới tiên châu bái sư học nghệ à?”
“Đúng vậy, nếu không thì sao chứ?”
Nói xong lời này, động tác của Chiêu Chiêu chợt dừng lại, sắc mặt không được tự nhiên, bỗng nhiên nhận ra tình hình của cậu bây giờ đã không thể có sư phụ nào nhận cậu.
Diệp Hành tới muộn, còn chưa biết chuyện gì, cho nên mới hỏi câu vừa rồi.
Nếu chuyện này lại truyền đến tai người quen trong giới, e là lại bị người khác cười rụng răng.
Chiêu Chiêu thoáng có chút bực bội, giọng điệu hơi cao lên: “Sao nào? Ngươi cảm thấy ta không xứng à?”
Diệp Hành sửng sốt: “Không phải… ta tuyệt đối không có ý này, ta chỉ nghe phụ thân nói Tư Nam muốn tới đây, không ngờ là ngươi cũng tới đây, cho nên mới cảm thấy vui vẻ và bất ngờ, ta, ta không hề có ác ý”.
Chiêu Chiêu cũng hối hận thì cậu đã thiếu kiên nhẫn rồi chửi cho sướng miệng, hạ giọng nói, ra vẻ không để ý: “Lừa ngươi đó.
Lần này ta tới đây chủ yếu là đi theo huynh trưởng, cũng không định bái sư.
Tuổi ta còn nhỏ, ý của cha ta… Tộc trưởng và phu nhân là để hai năm nữa liền cho ta vào học”.
“Thì ra là vậy”.
Diệp Hành cười, đưa quà đã chuẩn bị sẵn cho Chiêu Chiêu, nói: “Vậy đúng là đáng tiếc quá, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ bái Bích Hoa Quân làm thầy giống như Tư Nam, như vậy sau này chúng ta có thể trở thành đồng môn rồi”.