Đạo tặc Ma Đốn, cái tên này đối với Lâm Sắt mà nói cũng không xa lạ gì. Y là một nhân vật cực kỳ lợi hại, am hiểu dịch dung*, thân thủ nhanh nhẹn, tinh thông các loại thủ đoạn.
(Dịch dung*: cải trang, đột nhập...)
Y cũng là một nhân vật rất đáng ghét, gia tộc Wilson sao lại chọc vào một người như vậy? Ma Đốn làm sao lại biết đến "chuyện kia"? Tại sao lại muốn "vật kia"?
Các câu hỏi nghi hoặc hiện lên trong lòng Lâm Sắt, khiến cho anh vô cùng buồn bực.
Lâm Sắt nhíu mày, mắt hơi nheo lại. Đột nhiên, trong mắt anh xẹt qua một tia âm u, anh nghĩ ra một vài thứ rồi. Lâm Sắt biết, có một người vô cùng muốn "vật kia". Ánh mắt Lâm Sắt trở nên sắc bén, đạo tặc Ma Đốn không phải then chốt, then chốt chính là người đứng sau lưng y.
Anh không thể trực tiếp đối đầu với nhân vật sau lưng y, nhưng vẫn có thể bắt được Ma Đốn.
"Tôi sẽ ở lại Phong Thần tinh cho đến khi bắt được Ma Đốn." Lâm Sắt nói.
La Đức rũ mắt, trong lòng có chút phức tạp, Ma Đốn là người hắn muốn, nếu Lâm Sắt nhúng tay vào chuyện này, như vậy mọi chuyện liền trở nên phức tạp...
"Lâm Sắt, có thể đáp ứng em một yêu cầu không?"
"Yêu cầu gì?"
"Nếu như bắt được Ma Đốn, có thể giao cho em không?" La Đức liếm liếm môi, ánh mắt không có ý tốt.
Lâm Sắt biết những sở thích của hắn, con người anh, chỉ cần không chạm đến giới hạn của anh, thì chuyện gì anh cũng có thể nhịn.
"Có thể. Đem tất cả tư liệu về Ma Đốn mà cậu tra được gửi đến quang não tôi." Lâm Sắt nói.
"Được." La Đức đạt được đáp án mình mong muốn, ánh mắt tựa như một con dã thú chực chờ con mồi, hắn đã không thể chờ đợi được nữa muốn nếm trải tư vị của người kia.
---
Tập đoàn Á Nhân.
Tập đoàn Á Nhân là công ty chế tạo cùng nghiên cứu Cơ giáp lớn nhất Phong Thần tinh, tập đoàn này thuộc gia tộc Wilson. Đa số công nhân đều biết lịch sử hình thành tập đoàn này, là do chủ nhân gia tộc Wilson vì Cơ giáp chi thần A Thụy Tư mà thành lập. Trước đây công vụ của tập đoàn đều do Lâm Sắt tự mình quản lý. Mãi đến tận ba năm trước, chủ tịch tập đoàn liền đổi người, là La Đức.
La Đức là công tử nhà giàu, rất ít khi thèm quản chuyện công vụ, tập đoàn này liền tự do phát triển, ngược lại cũng phát triển không sai, không có xuống dốc.
Y Lai là một nhân viên bình thường của công ty, tóc đen mắt đen, tướng mạo bình thường vô cùng, đầu đinh tóc ngăn ngắn, trên mũi to là cái gọng kính đen vừa nặng vừa dày, cả người thổ khí*, đần đần độn độn, là cái dạng rất "chìm" trong đám đông.
(Thổ khí*: chắc là cao to đen hôi ý:"> thụ của ta trắng trắng thơm thơm lắm mà T^T)
Cậu vốn là nhân viên ở bộ phận nghiên cứu cơ giáp, bởi vì chưa hoàn thành nhiệm vụ, hiện tại lại bị ném tới bộ hành chính. Nhân viên hậu cần bộ hành chính vốn không cần kỹ thuật tốt làm gì, chỉ cần tay chân nhanh một chút, dùng máy tính tốt một chút là được rồi.
Nhưng mà, cậu chịu khó ơi là chịu khó, thế nhưng đầu óc hoàn toàn không linh hoạt nổi, quả thực ngốc hết biết. Bởi vì ngốc, những người khác đều đem việc không muốn làm ném lên đầu cậu. Cậu cũng không hề oán giận, cố gắng nghiêm túc làm cho xong. Thế nhưng chẳng có ai cảm ơn cậu, trái lại cảm thấy cậu dễ ức hiếp, càng bắt nạt cậu hăng hái hơn. Kết quả cuối cùng chính là, một nửa việc của cả bộ hành chính đều chồng lên đầu cậu. Trong phòng làm việc, có người nhàn nhã uống cà phê, có kẻ soi gương trang điểm, có lén lút chơi game, chỉ có thân ảnh gầy yếu của Y Lai chạy đông chạy tây, bận bịu đến đầu đầy mồ hôi.
(Đậu mẹ bố muốn tán bọn nó #...)
Một nhân vật tai to mặt lớn đến thăm công ty, hiện tại chưa ai biết thân phận của người đó. Thế nhưng thời điểm anh ta đến, chủ tịch La Đức tự mình lái phi cơ đi đón. Vị nhân vật trọng đại kia cần một người hiểu rõ tập đoàn Á Nhân làm trợ lý, mà lại tuyển chọn từ bộ hành chính! Lúc mới bắt đầu, ai cũng cảm thấy đây là một cơ hội tốt. Mãi đến khi có người hỏi được tin tức, nói vị đại nhân vật kia tính tình quái dị, vui buồn thất thường. Có khả năng leo lên vị trí "ông lớn" là chuyện tốt, thế nhưng cả ngày mệt gần chết mà lại không có kết quả tốt, không cẩn thận đắc tội anh ta, có khi còn bị đuổi việc, tính ra cũng không tốt đẹp mấy. Cho nên thời điểm đưa ra lựa chọn cuối cùng, tất cả mọi người đều nhất trí đề cử Y Lai.
Gương mặt Y Lai ngốc ngốc, mắt kính dày nặng che đi ánh mắt, không ai thấy rõ vẻ mặt cậu.
"Y Lai, ngươi cũng đừng kiêu ngạo, công việc này cũng không có gì tốt. Có người nói cái vị kia vô cùng khó hầu hạ, ngươi ngốc như thế không cẩn thận lại phải bỏ việc a." Một mỹ nhân có mái tóc đen tiến đến bên cạnh Y Lai, có ý tốt nhắc nhở, trong giọng nói có chút chua xót.
Cơ hội này cô vốn không cần, chỉ là thật muốn đẩy cho người khác, vẫn là có chút không thoải mái. Bất quá nghĩ đến không được mấy ngày nữa, Y Lai liền sẽ bị tập đoàn đuổi việc, cảm giác bức bối của cô khá hơn chút.
Nữ nhân này gọi là Ngư Thụy, dung mạo xinh đẹp, bên người không thiếu kẻ theo đuổi. Bởi vì từng bò lên giường La Đức, La Đức trước giờ đối với người trên giường vẫn là châm chước, cho nên mới có bầu không khí lười nhác ở bộ hành chính này. Ngư Thụy kiêu căng tự mãn, sinh ra vốn chỉ là thường dân, lại không có tài năng gì, chỉ có gương mặt xinh đẹp. Thế nhưng cô lại muốn gả cho quý tộc, làm phu nhân cao quý, đầu óc có chút kỳ lạ. Lúc trước La Đức chia tay cô, cô khóc nháo một trận. Chỉ là con người La Đức vốn thủ đoạn cứng rắn. Ngư Thụy bất đắc dĩ chỉ có thể thỏa hiệp. Cô rất không cam tâm, đồng thời tự cho là mình hơn người một bậc, không đem người khác để vào trong mắt.
Ngư Thụy không vừa mắt Y Lai, cảm thấy cậu vô cùng chướng mắt. Hiện tại, tiếc nuối nhất chính là, Y Lai đi rồi, sẽ có rất nhiều chuyện tự bản thân nàng phải làm.
Bất luận tâm tư dư luận có phức tạp thế nào, Y Lai cũng chỉ là gật gật đầu, xoay người liền rời khỏi văn phòng.
Những người kia rất nhanh cùng nhau tụ lại một chỗ.
"Ôi, y còn thật sự coi chính mình gặp phải chuyện tốt đẹp gì kìa..."
"Có người nói vị kia đến từ Đế Quốc đó!"
"Dung mạo rất anh tuấn nha, có điều cả người đều tỏa ra lãnh khí, không ai dám tới gần anh ta ba mét đâu!"
"Anh ta còn chọc cho La Đức nổi nóng. Con người La Đức như vậy, lại bị anh ta chửi cho mặt đỏ tới mang tai."
"Trời ạ! Tính khí cao ngạo như vậy, chúng ta không được chọn cũng là phúc đi. Y Lai ngốc như vậy, các người đoán vị kia có thể chịu đựng y mấy ngày?"
"Năm ngày? Hai ngày?"
"Tôi thấy một ngày cũng nhẫn không được."
"Kỳ thực Y Lai làm người cũng không tồi, các người tại sao lại nói cậu ta như vậy?" Một người trẻ tuổi nhịn không được nói.
Những người còn lại mỗi người mỗi vẻ liếc nhìn hắn một chút, đều cảm thấy có chút mất hứng, nhất thời không còn hứng thú nói chuyện phiếm liền tản ra.
Không phải cứ ngoan ngoãn cùng thiện lương là có thể làm đẹp lòng xã hội.
Một bên khác, Y Lai đến tầng mười tám của cao ốc, gõ cửa phòng giám đốc La Đức. La Đức nhìn Y Lai một chút liền nhìn ra tính cách của cậu. Chất phác vô vị, đần độn, người như vậy không thích hợp làm trợ lý. Thế nhưng hắn mấy ngày nay bị Lâm Sắt chửi đến máu chó đầy đầu, trong lòng đều có mấy phần oán khí, liền cũng ngầm đồng ý việc này.
"Tên gì?" La Đức hỏi.
"Y Lai." Y Lai mộc mạc nói.
Đệt, âm thanh nghe cũng cứng nhắc vô vị.
"Ngươi biết công viêc mới của ngươi là gì không?" La Đức hỏi.
Y Lai chần chừ một chút: "Không biết."
"Ngươi là trợ lý của Lâm Sắt tiên sinh. Lâm Sắt Wilson, ngươi nghe qua cái tên này chưa?"
Y Lai gật gật đầu.
"Không nên nói thì không cần nói, không nên hỏi thì không được hỏi." La Đức nói.
Y Lai vẫn là gật đầu.
La Đức nhìn kính mắt dày nặng của cậu, chẳng biết vì sao, trong đầu lại hiện ra một đôi mắt tràn ngập linh khí, lãnh đạm lại hết sức câu nhân.
"Tháo kính xuống cho ta nhìn một chút." La Đức nói.
Y Lai đem kính mắt lấy xuống, tiếp đó đưa kính cho La Đức. (Chụi dễ thương bm~~~)
La Đức: "..." Cũng thật là ngốc hết sức.
La Đức ngẩng đầu nhìn lại, Y Lai chính là đang dụi mắt. La Đức đối với đôi mắt của cậu không có hứng thú, nghĩ đến chỉ có mí mắt sưng phù, trong mắt đều là che kín tơ máu, hắn hướng về thư ký của chính mình: "An Tháp, mang Y Lai đi gặp Lâm Sắt tiên sinh."
Văn phòng Lâm Sắt ở tầng cao hơn, được thiết kế theo yêu cầu Lâm Sắt trong thời gian ngắn. Phòng chia làm hai gian, phương tiện đầy đủ, tuy không xa hoa, thế nhưng vô cùng hiện đại.
An Tháp đem Y Lai giao cho trợ lý Lâm Sắt là Cách Lỗ Tư xong liền rời khỏi. Cách Lỗ Tư nhìn Y Lai một chút liền nhíu mày. La Đức tìm trợ lý cho Lâm Sắt hiển nhiên là tâm dùng không đủ.
"Ngươi tên gì?"
"Y Lai."
Toàn Đế Quốc, người tên Y Lai cũng không ít, thế nhưng Cách Lỗ Tư lại nghĩ đến vị kia, lông mày hắn cau đến muốn quấn lại luôn rồi, "Chút nữa Lâm Sắt tiên sinh hỏi, ngươi đừng nhắc đến cái tên này."
"Vậy tên gì?" Y Lai ngơ ngác hỏi.
"Họ của ngươi."
"Tiên sinh tính tình không tốt cho lắm." Cách Lỗ Tư suy nghĩ một chút liền nói.
"Tôi có thể nhịn."
Cách Lỗ Tư không nói gì, không tỏ rõ ý kiến, chỉ mang Y Lai đi vào văn phòng. Lâm Sắt đang ngồi trên ghế làm việc, nam nhân đã cởi bỏ áo vest, chỉ mặc áo sơ mi màu trắng, quần áo cùng tóc đều vô cùng chỉnh tề, khuôn mặt chăm chú mà lãnh đạm, vô cùng xa cách như ngàn dặm thế nhưng lại không mất đi mị lực.
"Tiên sinh, trợ lý mới đến rồi."
Cách Lỗ Tư đi đến bên người Lâm Sắt, cung kính nói. Trong nhà Cách Lỗ Tư xảy ra chuyện cần hắn chạy gấp về, hắn vốn định để trợ lý thứ hai của Lâm Sắt- Tina tới công tác thay hắn, Lâm Sắt lại nói cứ tìm đại một người ở tập đoàn Á Nhân là được rồi. Đây là tự thân Lâm Sắt yêu cầu, Cách Lỗ Tư không hiểu nguyên nhân tại sao Lâm Sắt làm như thế, thế nhưng hắn cũng không có quyền hỏi đến.
Y Lai vẫn đứng tại cửa, cậu có chút thất thố. Kia rõ ràng là một người xa lạ, thế nhưng bản thân cậu lại không muốn đến gần. Cậu trên internet dã xem qua rất nhiều tư liệu về anh ta, thế nhưng thời điểm khi thấy người thật, con ngươi của cậu vẫn khó có thể kiềm chế mà rụt lại. Cũng may còn có kính mắt dày nặng che hết thảy tâm tư của cậu.
Lâm Sắt hiện tại cùng Lâm Sắt của ba năm trước thay đổi rất nhiều. Lâm Sắt ba năm trước trầm ổn, ánh mắt lại như chó sói, đó là ánh mắt vương giả đứng đầu chuỗi thực vật, tâm tư âm trầm, nắm chắc phần thắng. Nhưng mà hiện tại, tính cách của anh hỉ nộ vô thường, anh thích hút thuốc, lại mê uống rượu, lông mày thường nhăn lại. Có lúc, Cách Lỗ Tư cảm thấy, linh hồn Lâm Sắt tựa hồ đã kinh bay tới phương xa. Từ sau khi người kia tạ thế*, Lâm Sắt chán chường một quãng thời gian rất dài, mãi cho đến thời điểm hiện tại liền trở thành dáng vẻ như bây giờ.
(Tạ thế*: Chết đó mấy má:">)
Một khắc sau khi Y Lai xuất hiện trong căn phòng, vốn đang ở trạng thái thất thần, Lâm Sắt đột nhiên ngẩng đầu. Đầu của anh như bị thứ gì đó đánh mạnh một cái, đó là một loại trực giác, trực giác của dã thú. Người này cho anh một cảm giác cực kỳ quen thuộc, quen thuộc đến làm cho tâm tư buồn bực của anh cũng trở nên bình tĩnh lại.
Ánh mắt Lâm Sắt sắc bén nhìn thẳng thanh niên trước mắt, trong môi nhẹ nhàng phun ra ba chữ: "Tên của ngươi?"
-----------------------------------------------
Hiên Dư: Máy tính tui bị hư mấy má ơi T^T Xuân nàiii tui sẽ bù cho mấy người nha~~~ *Cúi đầu tạ lỗi*