Một khắc đó, tâm tư Y Lai cực kì phức tạp, ngoại trừ khiếp sợ, còn có một loại cảm giác xa lạ, khiến cho cậu buồn bực bất an. Qua nhiều năm như vậy, ngoại trừ Ai Nhĩ Duy Tư ra, rất ít người có năng lực tác động đến tâm tư cậu, đây là lần đầu tiên. Đột nhiên, cậu nghe được tiếng mở cửa, thân thể cậu phản ứng trước tiên, tấn tốc tìm một góc chết khó có thể nhìn thấy, bóng người nhanh chóng trốn vào. Một khắc sau, cửa phòng liền bị đẩy ra.
Thân ảnh Lâm Sắt cao lớn đứng ở nơi đó, trên khuôn mặt anh tuấn không chút cảm xúc. Anh cố giữ bình tĩnh một chút, tiếp đó nhấc bước chân trầm ổn đi vào, ở bên giường ngồi xuống, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm người trên giường. Nếu như không phải đã biết trước Lâm Sắt say rượu, Y Lai hiện tại nhìn dáng dấp anh hoàn toàn không nhận thấy chút dị thường nào.
Y Lai nấp trong góc, Lâm Sắt không thấy cậu, thế nhưng cậu có thể nhìn thấy Lâm Sắt, thấy nhất cử nhất động của anh, nhìn thấy bất kì vẻ mặt dù là nhỏ bé của anh. Trên gương mặt Lâm Sắt hiện lên vẻ nhu hòa chưa từng có, đôi mắt kia tỏa ra nhiệt độ mê người.
Nếu như nói những điều này còn chưa đủ chứng minh địa vị của người nằm trên giường kia trong lòng Lâm Sắt, thì những việc phát sinh sau đó liền đủ nói lên hết thảy.
Nam nhân kia lạnh lùng cứng rắn, không điểm yếu cư nhiên lại khóc... Lệ nhòa trên đôi mắt anh lặng lẽ lướt nhẹ... Rơi xuống... Xuyên qua thân ảnh mờ nhạt kia, nhỏ xuống trên giường...
"Y Lai, tôi biết... em không có chết." Giọng nói của anh có chút kích động, ánh mắt si ngốc nhìn chằm chằm người trên giường.
Anh đưa tay ra, muốn đem người kia ôm vào trong lồng ngực, cuối cùng chỉ ôm được một khoảng không. Lâm Sắt sửng sốt rất lâu, nhiệt độ trên mặt nhanh chóng biến mất, tức giận tích dần trong con ngươi thâm thúy. Ngay lúc Y Lai cho rằng anh sẽ đập luôn cái giường kia, Lâm Sắt đột nhiên đem chính mình lột sạch, nằm lên giường, kề cạnh thân ảnh mờ nhạt kia, say ngủ...
Đối với Y Lai vừa xem xong cảnh này mà nói, cậu rốt cuộc nhận ra tâm tình của cậu ngoại trừ khiếp sợ ra còn có thoải mái. Tựa hồ nhìn thấy Lâm Sắt thống khổ, cậu liền cảm thấy vui sướng, hơn nữa còn sinh sôi tâm tư trả thù.
Hoàng tộc xưa nay đều là giảo hoạt, gia tộc Niết Phổ Đốn xuất phát từ lòng biết ơn đã thề sẽ trung thành với Hoàng tộc. Thế mà lại bị lợi dụng một kẽ hở, Hoàng Đế nói sẽ trả tự do cho cậu, mà lại chưa từng đề cập đến việc giải trừ khế ước, Y Lai liền nhìn thấu. Qua nhiều năm như vậy, nguyện vọng duy nhất của cậu chính là không để con trai đi vào vết xe đổ của chính mình.
Đây là lần đầu tiên trong lòng cậu sản sinh ra ý niệm khác. Một âm mưu trong đầu cậu tấn tốc sinh sôi, nếu nhược điểm của Lâm Sắt chính là khuôn mặt này, như vậy liền cố gắng lợi dụng khuôn mặt này đi. Nếu như vĩnh viễn mất đi, như vậy sẽ dần dần mất cảm giác, thế nhưng sau lại phát hiện hết thảy đều là giả dối, thực sự mới là đả kích trí mạng. Đồng thời, cậu còn có được giáp lửa trên người con quái vật kia, đổi lấy sự tự do cho chính mình cùng Ai Nhĩ Duy Tư.
Nhất cử lưỡng tiện*. Y Lai nhếch miệng, trong mắt lóe ra nụ cười ngoan độc. Sau một khắc, bóng người cậu tựa như tia chớp thoát khỏi căn phòng này, tiếp đó biến mất khỏi tập đoàn. Không chậm một khắc, liền biến mất không thấy hình bóng.
(Nhất cử lưỡng tiện*: đại khái giống câu "một mũi tên trúng hai con nhạn" á, làm một việc tiện cả hai đường.)
Thời điểm Lâm Sắt tỉnh lại liền cảm giác được từng trận đau nhói nơi huyệt Thái Dương, đầu giống như bị ngàn cân đè nặng, vô cùng khó chịu. Anh quay đầu liền nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc. Lâm Sắt có chút thất thần. anh ôn nhu đối với bóng mờ kia nói một tiếng chào buổi sáng, tiếp đó lại thấp giọng nói chuyện một chút. Thân ảnh mờ nhạt kia vẫn mỉm cười với anh. Lâm Sắt sau khi nói xong, lại cảm thấy cực kỳ trống vắng, mặc quần áo vào liền ra ngoài.
(Hiên Dư: Ơ không đánh răng hả.-.)
Lâm Sắt đem thân thể mình ngã trên ghế salông, đưa tay xoa xoa huyệt Thái Dương, a tựa hồ nhìn thấy Y Lai, không phải là bóng mờ, mà là chân thực tồn tại, xúc cảm rất thật, da thịt ấm áp, đôi môi mềm mại. Lâm Sắt sau khi uống rượu, thường sẽ mơ một giấc mơ như thế. Đây cũng là một nguyên nhân anh muốn say, thế nhưng lại chưa từng có cảm giác chân thực như vậy.
Lâm Sắt có loại trực giác, như vậy tuyệt đối không thể chỉ đơn giản là mộng được.
Trong mắt Lâm Sắt đột nhiên hiện lên một loại ánh sáng tối tăm, anh đứng lên, tiếp đó nhanh chóng mở máy tính xem video từ camera quản chế. Khi anh xem lần đầu, cũng không nhận ra được có chỗ nào khác thường. Vị trợ lý mặt than kia của anh đưa anh về phòng, tiếp đó đem anh đỡ lên giường. Thế nhưng khi xem đến lần thứ hai, Lâm Sắt liền phát hiện bất thường, anh không thấy tên trợ lý rời đi, này liền nói rõ khẳng định có người đối với hệ thống quản chế động tay động chân, cố gắng muốn xóa đi thứ gì.
Video an ninh tạm dừng, hỉnh ảnh hiện lên, chính là gương mặt ngốc lăng của tên trợ lý. Lâm Sắt hai tay nắm thành quyền, mắt hơi nheo lại, tâm tư cũng không biết lạc đến nơi nào.
Tiếng chuông cửa vang lên, cửa tự động mở ra, một nữ nhân xinh đẹp đứng trước cửa. Nàng mặc áo thấp cổ, da dẻ trắng nõn, môi đỏ yêu kiều, không chỗ nào không toát lên vẻ mị hoặc. Lâm Sắt mặt không chút cảm xúc mà nhìn nàng.
Vẻ mặt nam nhân tuy rằng khủng bố, thế nhưng nghĩ tới người đàn ông này là ng nắm quyền gia tộc Wilson, chỉ cần gả cho anh, địa vị có thể so với đệ nhất phu nhân Đế Quốc, trong mắt nữ nhân liền hiện lên tia kích động.
"Lâm Sắt tiên sinh, Y Lai sinh bệnh nên La Đức tiên sinh nhượng em tạm thời tiếp nhận vị trí trợ lý, ngài có chuyện gì đều có thể dặn dò em nha~." Thanh âm Ngư Thụy nhỏ nhẹ thanh thoát, ngữ khí mềm mại, dễ dàng khiến cho người ta liên tưởng đến loại thân thể mềm yếu a. (Hiên Dư: Thấy nó nhão hôn mấy má:">)
Trước khi đi tới đây, Ngư Thụy đã sớm hỏi thăm tính cách Lâm Sắt, cho nên cũng không có hi vọng anh yêu mình, coi như a để ý đến nàng một chút là may rồi.
"Y Lai?" Lâm Sắt đột nhiên lên tiếng, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm nữ nhân.
Y Lai vô cùng ngốc. Có người nói Lâm Sắt không thích cậu, tiếp xúc với cậu cũng chỉ là chuyện công việc, cho nên Ngư Thụy quan tâm không phải là Lâm Sắt nói cái gì, mà là Lâm Sắt nói với nàng.
Ngư Thụy lộ ra một nụ cười hoàn mỹ nhất, nàng có tự tin rằng nàng nhất định hơn được Y Lai, chỉ cần nàng bồi bên cạnh Lâm Sắt một ngày, Lâm Sắt sẽ lập tức cảm giác được chênh lệch, tiếp đó đưa nàng thay thế Y Lai.
"Tìm toàn bộ tư liệu về Y Lai, gửi đến quang não tôi." Lâm Sắt nói.
Ý cười trên gương mặt Ngư Thụy càng thêm nồng đậm, nàng vừa muốn biểu hiện một phen trước mặt Lâm Sắt, mà hiện tại cơ hội liền đến.
Ngư Thụy giẫm giày cao gót rời đi, có loại cảm giác đường thăng quan đang mở rộng trước mắt.
Tại một chung cư phổ thông ở thành Hải Na.
Một lớn một nhỏ mặt đối mặt trên ghế salông, hai người đều ngồi xếp bằng, một lớn một nhỏ, mặt y hệt nhau, đều là tóc đỏ mắt xanh, ngay cả vẻ mặt cũng không khác chút nào.
Ai Nhĩ Duy Tư nhíu mày: "Baba, ba có chuyện gạt con có phải không?"
Y Lai đưa tay bóp mũi Ai Nhĩ Duy Tư.
Ai Nhĩ Duy Tư khịt khịt mũi: "Baba, quay về trọng tâm câu chuyện."
Y Lai liền từ trong túi lấy ra một viên chocolate, quơ quơ trước mặt Ai Nhĩ Duy Tư. Con ngươi Ai Nhĩ Duy Tư chuyển động theo viên chocolate kia, miệng nhỏ không khống chế được liếm liếm.
"Baba~ " Thanh âm Ai Nhĩ Duy Tư trở nên nũng nịu.
"Ai Nhĩ Duy Tư, con vừa hỏi baba cái gì a?" Y Lai cười hỏi.
Ai Nhĩ Duy Tư xoắn xuýt một chút, tiếp đó gian nan lắc đầu.
Ý cười trên mặt Y Lai càng thêm nồng đậm, Ai Nhĩ Duy Tư là tiểu gia hỏa lanh lợi, đáng tiếc lại rất tham ăn. Cậu đưa tay ra, vuốt vuốt tóc xoăn trên đầu nhóc, vẻ mặt trở nên vô cùng ôn nhu.
Y Lai vẫn rất bận bịu, thời gian có thể chơi cùng Ai Nhĩ Duy Tư rất ít. Buổi trưa, hai cha con ở nhà lăn qua lăn lại. Đến xế chiều, hai người dắt tay nhau trên đường cái.
Ai Nhĩ Duy Tư oa ở trog lồng ngực Y Lai, hai cái tay nhỏ xíu không chút nhàn rỗi, nhéo yêu gương mặt của Y Lai, xoa xoa lông mày cậu, tiếp đó không hề che giấu nói lớn: "Baba, baba thật đẹp trai nha."
Y Lai giả vờ kinh ngạc: "Nơi nào đẹp?"
"Lông mày đẹp, mắt đẹp, mũi đẹp, miệng cũng đẹp, chỗ nào cũng đẹp a." Ai Nhĩ Duy Tư hào phóng khích lệ.
"Baba, con đẹp trai hông?" Ai Nhĩ Duy Tư mặt bánh bao, lộ ra vẻ mặt thật KHỐC SUẤT.
"Tóc đẹp nè, xoắn xoắn trông thật soái. Hết hồn nha, còn mắt nữa, trong như ngọc thạch. Trời ạ, tôi làm sao lại sinh được con trai soái tới vậy a?" Y Lai ngữ khí "làm lố" nói...
Người qua đường bị tiếng cười khanh khách của tiểu gia hỏa xinh đẹp hấp dẫn, ngẩng đầu lên nhìn cặp phụ tử này một chút. Tiểu bảo bảo thực vô cùng đáng yêu, mười phần sinh động, khi thấy rõ tướng mạo "vị baba" kia, sắc mặt người qua đường nhịn không được biến sắc. Gương mặt cậu hàm hậu, không chút đặc biệt, quả nhiên chỉ có con trai ruột mới khen cậu vậy thôi.
Ánh mắt Y Lai rơi trên một thanh niên vô cùng đẹp trai: "Hắn lớn lên thật đẹp trai nha, để hắn làm baba con được không?!?"
Ai Nhĩ Duy Tư hầu như không do dự, kiên định lắc đầu: "Không cần."
"Tại sao?"
"Bởi vì hắn không đẹp bằng baba." Ai Nhĩ Duy Tư mạnh mẽ mười phần nói.
Soái ca qua đường nằm không cũng dính đạn, nghĩ đến gương mặt cực kỳ phổ thông kia, sắc mặt càng thêm đen, tiếp đó vội vã rời đi, rất nhanh liền biến mất khỏi tầm mắt hai cha con. Hắn không muốn tiếp tục trở thành pháo hôi.
Ngày hôm sau, khi Y Lai trở lại tập đoàn Á Ngươi, lúc bắt đầu làm việc liền phát hiện ánh mắt của tất cả mọi ng nhìn cậu đều thay đổi, có đồng tình, cũng có cười trên sự đau khổ của ng khác. Y Lai mơ hồ quay đầu né tránh mọi ánh nhìn, rất nhanh, cậu liền biết đã xảy ra chuyện gì.
Có người nói Ngư Thụy đã thay thế vị trí của cậu, trở thành trợ lý Lâm Sắt.
Nghe nói Ngư Thụy rất được Lâm Sắt yêu thích.
Nghe nói cậu chẳng mấy chốc sẽ bị tập đoàn Á Tinh sa thải.
"Biết ngay mà! Hắn ngốc như vậy, ở bên người Lâm tiên sinh khẳng định chết sớm." Có người không hề che giấu chút nào lớn tiếng nói.
Bước chân Y Lai đột nhiên dừng lại, ánh mắt lạc ở người kia. Ánh mắt Y Lai vô cùng sắc bén, thân thể người nọ đột nhiên cứng đờ, khí lạnh phủ lên lưng khiến hắn rùng cả mình.
Sau khi Y Lai đi qua, người kia hoàn hồn lại, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.
"Sắc mặt của cậu làm sao lại khó nhìn như vậy? Lẽ nào cậu sợ tên Y Lai ngu ngốc kia?" Có người vỗ vỗ vai hắn.
"Làm sao có khả năng?" Người kia khinh bỉ nói, "Chỉ là thân thể đột nhiên có chút không thoải mái." Trong miệng hắn nói như vậy, thế nhưng chỉ có tâm hắn mới biết, hắn đến tột cùng là đang sợ cái gì.
Trong lòng hắn vô cùng nghi hoặc, người kia rõ ràng cùng Y Lai giống đến như vậy, thế nhưng bởi vì ánh mắt kia, khí chất hoàn toàn thay đổi. Người kia đến tột cùng là Y Lai, hay là có người khác khoác lên lớp da của y?
Y Lai mặt không chút cảm xúc đứng trước cửa phòng làm việc của Lâm Sắt. Vẫn là gương mặt kia, thế nhưng khí chất nhu nhược trên người cậu hoàn toàn biến mất.
Cậu đã không cần đóng vai nhân vật mềm yếu kia nữa, cậu biết nhược điểm của Lâm Sắt là gì, hiện tại chỉ cần hảo hảo lợi dụng nhược điểm này, hẳn là có thể đạt được mục đích.
Cậu cũng không phải người có thể nhẫn nhục chịu đựng. Ngược lại, cậu đem cừu cùng hận đều từng chút từng chút ghi ở trong lòng, chờ đến thời điểm thích hợp từ từ mà đòi lại.
------------------
Hiên Dư: Tui có chút không hiểu tại sao Y Lai lại hận Lâm Sắt tới vậy a? Y Lai quên hết chuyện của quá khứ rồi mà:"< Chương này làm hơi vội nên chắc sẽ có sai sót, mấy cậu có thấy làm ơn nói tiếng nha, để tui sửa:v Xie xie