Thế Thân Nghịch Tập Chỉ Nam

Gia tộc Wilson tất nhiên không có khả năng phá sản. Gia tộc lớn nhất Đế Quốc mà phá sản, liền kéo theo mấy trăm ngàn người thất nghiệp, những người này chỉ có thể dựa vào quỹ của Đế Quốc cung cấp mà sinh sống, sẽ tăng gánh nặng của Đế Quốc. Hoàng đế bệ hạ chỉ muốn trả thù Lâm Sắt, cũng không muốn tìm phiền toái cho mình.

Tuy rằng không đến nỗi phá sản, thế nhưng sản nghiệp gia tộc vẫn bị đả kích rất mạnh mẽ. Cơ giáp, mỏ khai thác, đường hàng không, đây là ba thứ có thể chống đỡ cho cả gia tộc. Gia tộc Wilson bỏ ra mấy năm để chế tạo hai kiểu cơ giáp mới nhất, nhưng mà trước khi nó được tung ra thị trường, đột nhiên có một công ty khác tung ra hai loại cơ giáp giống hệt vậy, biến cố này khiến cho mấy năm nỗ lực của cả gia tộc như nước chảy qua sông, mất hết vốn liếng.

Gia tộc Wilson tiến hành điều tra nghiêm ngặt, cuối cùng phát hiện ra nội bộ công ty xảy ra vấn đề, có người đem bản thiết kế tiết lộ ra ngoài. Gia tộc Wilson khởi tố người tiết lộ, thu lại bản thiết kế của người đó. Cuối cùng cũng chỉ có người tiết lộ kia bị trừng phạt, mà công ty kia lại chỉ bị phạt tiền, vẫn như cũ giữ bản thiết kế, dùng thành quả của bọn họ mà kiếm tiền.

Biết được chuyện này Lâm Sắt cũng chỉ có thể cười khổ. Hoàng đế bệ hạ trắng trợn vô liêm sỉ, Lâm Sắt cũng không thể làm gì.

Sản nghiệp gia tộc Wilson chịu đả kích nghiêm trọng, bị lỗ vốn nặng nề. Vốn liếng gia tộc chỉ còn lại một nửa. Hạ gia vốn chỉ đứng thứ hai, được dịp này liền nhảy lên thành thứ nhất. Wilson là gia tộc đã tồn tại lâu đời, ở trong tay Lâm Sắt đạt đến cảnh giới huy hoàng, nhưng cũng sụp đổ trong tay hắn.

Làm người đứng đầu gia tộc, Lâm Sắt vì tai nạn lần này mà tổn thất rất lớn. Gia tộc tuy không phá sản, thế nhưng Lâm Sắt lại gánh một món nợ lớn. Hắn không thể không bán lâu đài Mễ Âni Lâm cùng mấy chiếc phi cơ tư nhân, hắn cũng bắt đầu bớt ăn... (Dư: Thảm vờ lờ:D)

Y Lai một bên nhìn Lâm Sắt đang ăn ké nhà mình, một bên xem giấy tờ.

"Lâm Sắt, anh nợ tôi chín mươi ba vạn sáu nghìn bảy trăm mười hai tệ." Y Lai nói.

"Có thể đem số lẻ xóa đi không? Chín mươi ba vạn?" Lâm Sắt chuẩn bị đun cafe, vừa nói.

"Anh vừa vặn nhắc nhở tôi, chuỗi số này quá dài. Dựa theo nguyên tắc bốn bỏ năm lên, là chín mươi bốn vạn. Lâm Sắt, anh nợ tôi chín mươi bốn vạn."

Lâm Sắt: "..."

Cafe của Lâm Sắt đã pha xong, hắn rót ra hai ly, một ly đưa cho Y Lai, một ly hắn uống.

Y Lai quét mắt nhìn cafe trong tay một chút: "Cafe hảo hạng, tiền điện nước, tăng thêm năm mươi tệ."

Lâm Sắt: "Có thể lên giường để trả không?"

Y Lai nhíu mày: "Chúng ta chỉ là quan hệ bằng hữu, không phải tôi bao dưỡng anh. Nếu như phải bỏ tiền bao dưỡng, so với anh đã già như thế này, tôi lại càng thích mỹ thiếu niên hơn."

Sắc mặt Lâm Sắt lập tức thay đổi, lẽ nào hắn thật sự già rồi?


Hai người ở cùng một chỗ, có đôi lúc cũng sẽ lên giường. Cả hai đều là vì nhu cầu cá nhân. Đặc biệt là những khi Y Lai làm việc tại quán bar, cũng đã gặp qua rất nhiều người muốn giao du với y, thế nhưng nhìn chung Y Lai vẫn thấy Lâm Sắt phối hợp với y rất tốt. Bọn họ ở trên giường rất hòa hợp, Lâm Sắt biết rõ tất cả nhưng điểm mẫn cảm của y, giống như bọn họ đã từng lên giường vô số lần vậy...

Mặt khác, bọn họ cũng không can thiệp sinh hoạt của nhau. Lâm Sắt mỗi ngày đi làm, sau khi tan tầm sẽ về đây. Buổi tối Y Lai mới đi làm, có điều mỗi lần y xong việc trở về nhà, đều thấy Lâm Sắt ngồi trên ghế sa-lông chờ y. Còn có một chỗ tốt chính là, sau khi Lâm Sắt dọn về đây, tần suất về nhà của Ai Nhĩ Duy Tư cao hơn hẳn. Làm baba của hài tử, lại phải dựa vào người khác để dụ con trai về nhà, Y Lai cảm thấy vô cùng mất mát.Thế nhưng điều này cũng là chỗ tốt lớn nhất của Lâm Sắt.

Có người giải quyết vấn đề sinh lý, không can thiệp vào sinh hoạt của nhau, số lần bảo bối về nhà nhiều hơn, tổng hợp tất cả lại, Y Lai rất hoan nghênh Lâm Sắt ở lại biệt thự này, tất nhiên là hắn phải trả tiền mướn phòng và cả phí sinh hoạt.

Cuộc sống như thế đối với Lâm Sắt mà nói quả thực tốt vô cùng, đặc biệt là khoảng thời gian Ai Nhĩ Duy Tư ở nhà, ba người ở chung một chỗ. Trong ngực hắn ôm bảo bối, bà xã dựa trên vai hắn. Đương nhiên, này kỳ thực là hắn thừa dịp Y Lai ngủ gục lặng lẽ bày ra tư thế.

"Sao anh còn chưa đi làm?" Nhìn Lâm Sắt lúc ẩn lúc hiện trước mặt mình, Y Lai nhịn không được hỏi.

"Tôi phải tham gia buổi tiệc rượu." Lâm Sắt nói.

"Sinh nhật lần thứ sáu mươi của Mễ ÂnTinh Tương?"

"Ông ta cũng mời em?" Lâm Sắt hỏi.

Y Lai gật đầu: "Vừa vặn có thể giết thời gian."

Y Lai cùng Mễ ÂnTinh Tương quan hệ cũng không tốt lắm, thế nhưng lần này Mễ Ân tự mình mời, y đương nhiên phải đi, ít ra y phải giữ mặt mũi cho ông ta.

Biểu tình Lâm Sắt trở nên quái dị. Nếu như là trước đây, có thể cùng Y Lai đi đến một nơi nào đó, hắn nhất định sẽ rất vui vẻ, thế nhưng lần này là đến chỗ của Mễ Ân, hắn đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu.

Mễ Ân là một trong tứ đại tinh tương. Ông ta không giống với ba vị còn lại, ông không có bối cảnh gì cả, sinh ra đã là bình dân, từng làm lưu manh, thợ mỏ, cuối cùng gia nhập vào quân đội, trở thành một tên lính quèn vô danh. Ông ta hoạt động trong quân đội ba mươi năm, từ một binh lính cấp thấp giờ ngồi lên vị trí tinh tương, đủ để chứng minh năng lực của ông ta. Nói cách khác, đây là một con mãnh thú, so với những người sinh ra đã là quý tộc, đã được chỉ định là người thừa kế thì hắn lợi hại hơn rất nhiều.

Quan hệ giữa Mễ Ân và Y Lai vô cùng kém, kém đến nỗi hai người vừa gặp mặt đã không nhịn được muốn mắng đối phương một trận. Nguyên tắc của Mễ Ân là: "Có Y Lai thì không có tôi, có tôi thì không có Y Lai." Mà lần này, ông cư nhiên chủ động mời Y Lai. Nhưng bất luận ông ta vì mục đích gì, Y Lai vẫn sẽ không không đi.

Năm đó lúc Lâm Sắt đối xử tệ với Y Lai, hắn cùng Mễ ÂnTinh Tương còn đứng cùng một chiến tuyến, trở thành bằng hữu. Nghĩ tới đây... Lâm Sắt đã muốn khóc.

Lâm Sắt xoắn xuýt một hồi, sau đó nói: "Vậy chúng ta cùng... "


"Anh đi phi cơ khác đi." Y Lai đánh gãy lời hắn, "Anh với tôi mà cùng đến, sẽ có người hiểu lầm mất."

Lâm Sắt: "... Hiểu lầm gì?"

"Hiểu lầm quan hệ của tôi với anh nha. Trong yến hội có rất nhiều mỹ thiếu niên đó!" Y Lai híp mắt, chờ mong nói.

Lâm Sắt: "..."

Mười giờ sáng, Y Lai ra ngoài. Y mặc một bộ âu phục màu xám bạc, vẽ ra vóc người thon dài tinh tế. Ánh mắt Lâm Sắt rơi trên eo nhỏ của y. Eo y rất mềm mại nhưng nhìn rất có lực, Lâm Sắt không tự chủ được nuốt nước bọt một cái. Trên trán Y Lai chẳng có tí nếp nhăn nào, cả người nhìn trẻ ra rất nhiều, tựa như thiếu niên mười tám tuổi vậy. Ánh mắt xanh lam nhiễm một tầng hơi nước, sạch sẽ mê hoặc, rất dễ khiến cho người ta yêu thích, đặc biệt là mỹ thiếu niên!

Mặt Lâm Sắt đột nhiên đen, cũng vội vã đi thay quần áo, đồng thời gọi điện thoại cho Cách Lỗ Tư đến đón mình.

Tiệc sinh nhật của Mễ Ân được tổ chức ngoài trời, trong hoa viên nở đầy bách hợp. Thời gian của buổi tiệc là từ mười một giờ trưa đến mười một giờ đêm, ròng rã mười hai tiếng. Thời điểm Lâm Sắt đi vào, phần lớn khách đã đến. Hắn vừa vào, một nữ nhân xinh đẹp liền chạy tới, ôm lấy cánh tay hắn.

Hải Na, con gái nhỏ Mễ ÂnTinh Tương thương nhất, được cưng chiều mà sinh hư, như đứa nhỏ chưa lớn vậy, đối với Lâm Sắt yêu thích không hề che giấu. Có điều, cũng chỉ có nữ nhân thẳng tính nghị lực như nàng mới có thể yêu mến Lâm Sắt, một lần lại một lần tìm gặp hắn, một lần lại một lần chạy đến công ty hắn.

Trong lòng Lâm Sắt vô cùng thống khổ, trên mặt còn mang theo nụ cười thân sĩ: "Tiểu thư Hải Na, y phục của cô rất đẹp."

Nói xong liền lặng lẽ rút tay ra.

Mặt Hải Na đột nhiên đỏ, thẹn thùng nói: "Lâm Sắt, sao anh lại sờ ngực em chứ?"

Tay Lâm Sắt nhất thời không dám động đậy, chỉ có thể để mặc cho nàng ôm.

Hải Na ôm tay Lâm Sắt kéo hắn đến một chỗ yên tĩnh ngồi xuống. Hoa viên này rất lớn, khắp nơi đều phân bố người rời rạc, ánh mắt quét chung quanh, nửa ngày cũng tìm không thấy bóng dáng Y Lai.

"Hải Na, tóc của cô có chút loạn." Lâm Sắt nghiêm túc nói.


Hải Na lộ ra biểu tình kinh hoảng, nhanh chóng chạy về phòng chỉnh trang lại. Lâm Sắt rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, đi loanh quanh hoa viên tìm kiếm.

Chỗ này là khu hút thuốc. Hắn đã tìm khắp nửa cái vườn cũng không thấy Y Lai, cuối cùng dựa vào một tảng đá lớn hút thuốc.

"Viện nghiên cứu của anh đã chế tạo một loại cỗ máy có tên là "Khắc Lai Nhân Bình". Nó có thể tạo ra không gian bốn chiều, bên trong không hề phân chia, là một loại không gian vô hạn, giống như mô hình 3D của vũ trụ vậy."

"Haizzz... Lý luận của chúng ta còn quá mức hạn chế. Các nhà khoa học bỏ ra mấy ngàn năm nghiên cứu chân tướng vũ trụ, đạt đến kết quả hiện tại cũng chỉ là phần nổi của tảng băng chìm."

Lâm Sắt vừa định thầm mắng hai kẻ ngu si nào lại thảo luận vấn đề nhạt nhẽo này tại bữa tiệc sinh nhật của người khác. Hắn nghe đến câu tiếp theo,đột nhiên cảm thấy thanh âm này đặc biệt quen tai. Hắn đi vòng qua tảng đá, liền nhìn thấy Y Lai đang cùng một con mọt sách đang cầm một quyển sách thảo luận tràn đầy phấn khởi. Y Lai giỏi tất cả mọi mặt, thế nhưng Lâm Sắt nhớ y học rất tệ môn Vật Lý... Đương nhiên, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là con mọt sách ngồi sát Y Lai kia là một mỹ thiếu niên!

Lâm Sắt vừa định lao ra, một trận tiếng nhạc du dương liền vang lên, nhân vật chính của buổi tiệc sắp xuất hiện rồi. Lâm Sắt quay đầu lại nhìn, hai người vừa ngồi trên băng ghế cũng biến mất rồi. Lâm Sắt sửa sang lại âu phục, hướng về phía âm nhạc vừa vang lên đi tới. Hắn vừa chen vào đám người, lập tức có người ôm lấy cánh tay hắn, hắn không nhìn cũng biết là ai.

Mễ ÂnTinh Tương mặc một thân âu phục đen, đầu trọc lóc, mày rậm mắt to, tinh thần sáng sủa.

Ông ta chào hỏi khách sáo với mọi người mấy câu, sau đó nói: "Tiệc rượu lần này còn có vũ hội nữa, hôm nay mọi người đều là khách tôi đặc biệt mời đến, tôi hy vọng mọi người có thể chọn được bạn nhảy ưng ý, thưởng thức triệt để buổi tiệc ngày hôm nay."

Mễ ÂnTinh Tương vừa dứt lời, mọi người đều hiểu ý ông ta, này là ông ta muốn mai mối, rất nhiều nam nữ thanh niên đều nhịn không được đỏ mặt.

"Y Lai." Mễ ÂnTinh Tương kêu lên.

Khi ông ta gọi tên mình, Y Lai biết Mễ Ân là muốn chỉnh y. Y biết Mễ Ân chẳng bao giờ có ý tốt đâu.

Y Lai đi ra, mỉm cười nói: "Mễ ÂnTinh Tương, rất vinh hạnh."

Mễ Ân cười sang sảng: "Y Lai, nghe nói cậu rất thích nam nhân cường tráng, mấy vị này là tôi đặc biệt chọn cho cậu, cậu xem có hợp ý hay không?"

Mấy vị nam nhân cao to đứng cạnh Mễ Ân là thuộc hạ của ông, xấu đến nhìn không nổi, trên mặt có sẹo lớn, mũi sụp, còn có gắn mắt giả.

Nói chung đều là loại hình Y Lai nuốt không trôi.

Lâm Sắt nhìn những người đàn ông này, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì những người này so với mỹ thiếu niên Y Lai yêu thích còn kém xa. Có điều trong lời nói Mễ Ân thể hiện rõ sự vũ nhục và xem thường. Hắn sẽ đợi đến thời điểm thích hợp, đem những chuyện này rửa hận thay Y Lai.

Biểu tình Y Lai vẫn bất cần.

"Mễ ÂnTinh Tương, những vị này đúng là loại hình tôi yêu thích, thế nhưng rất xin lỗi. Hôm nay tôi có dẫn bạn nhảy đến, cho nên chỉ có thể cự tuyệt ý tốt của ngài." Y Lai lễ phép nói.


Trên mặt Mễ Ân không có chút buồn bực, ông ta biết Y Lai sẽ nói như vậy, cho nên hiển nhiên đã chuẩn bị trước: "Tháp Thụy!"

Mễ Ân vừa dứt lời, nam nhân xấu nhất bân cạnh hắn liền đứng dậy.

"Đây là phụ tá đắc lực nhất của tôi, quân hàm thiếu tướng, vẫn luôn thầm mến cậu. Y Lai, tôi không muốn làm khó cậu, chỉ cần cậu cho hắn ta một cơ hội, mời bạn nhảy của cậu ra so chiêu cùng Tháp Thụy. Đương nhiên sau khi so chiêu, nếu như cậu vẫn chọn vị kia, tôi cũng không thể làm gì được."

Đương nhiên Tháp Thụy là người thô kệch, chỉ cần không cẩn thận liền có thể đánh gãy chân người ta. Lời này Mễ Ân lại giấu nhẹm không nói.

Tháp Thụy bẻ bẻ tay, nắm lại kêu răng rắc, hắn nhất định sẽ "không cẩn thận" mà đánh gãy chân người khác.

Ánh mắt Y Lai hướng về một góc, muốn nói lại thôi, tựa hồ rất khó khăn.

Nụ cười trên mặt Mễ Ân càng thêm xán lạn.

Lâm Sắt nhìn tên thô thiển kia, sức mạnh hắn ta cường đại, hình thú là gấu ngựa, có chút vụng về, đối phó hắn hoàn toàn không thành vấn đề.

Lâm Sắt vừa định đi ra, mỹ thiếu niên đứng bên cạnh hắn liền bước lên phía trước.

Thiếu niên mười tám cái xuân, răng trắng môi hồng, vóc người đơn bạc, bước chân hư thoát, căn bản không phải dị nhân. Chỉ là thiếu niên này vừa bước lên, rất nhiều người sắc mặt liền thay đổi.

Lâm Sắt không ngừng bốc hỏa, thiếu niên này chính là con mọt sách cùng bàn luận vấn đề Vật Lý sau tảng đá vừa nãy! Y Lai nói bạn nhảy cư nhiên không phải là hắn, mà là con mọt sách này?

Sắc mặt Mễ Ân biến hóa vô cùng đặc sắc, thiếu niên kia không phải người nào khác, mà chính là con trai ông! Đứa con này của ông ta chỉ là người bình thường, vô cùng yêu thích Vật Lý, cả ngày chỉ mê muội chui rúc trong phòng đọc sách, căn bản không kết bạn với ai. Ông ta suýt chút nữa đã phun ra một ngụm máu, bạn nhảy của Y Lai sao lại là con trai ông? Con trai ông sao lại quen biết Y Lai? Y Lai làm sao cám dỗ được con trai ông ta cơ chứ? (Đm hay lắm Y Lai:)))

Nét mặt già nua của Mễ Ân bỗng chốc đỏ lên, ông ta vốn tưởng sẽ tặng cho Y Lai một cái tát, không ngờ là ông ta tự mình tát mình!

Lúc ông ta sắp nhịn không nổi phun ra máu tươi, Tháp Thụy vẫn đang dùng đôi mắt đen láy nhìn ông.

Tháp Thụy rất khó xử, Mễ Ân muốn hắn đánh gãy hai chân bạn nhảy của Y Lai, thế nhưng người bạn này lại là tiểu thiếu gia! Vậy hắn nên đánh hay là không đánh đây?

---------------------------------------------------

Hiên Dư: Trễ hẹn hoài cũng ngại, nên tui định sẽ dịch hết tất cả những chương còn lại rồi up một lần luôn:>>>


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận