Thế Thân Nghịch Tập Chỉ Nam

Đây đã là tháng thứ ba Ai Nhĩ Duy Tư đến trường.

Hơn hai tháng qua, Ai Nhĩ Duy Tư đã quen với sinh hoạt trong trường, đã tập ngủ một mình một giường, đã quen cùng với những bạn nhỏ khác ăn cơm.

Có điều thành thật mà nói, bạn của Ai Nhĩ Duy Tư cũng không nhiều. Bởi vì bạn nhỏ Lộ Đức nói muốn bảo vệ nhóc, nên thường những người muốn kết bạn với nhóc đều phải trải qua bài sát hạch của Lộ Đức.

"Bỉ Đắc lúc ngủ ngáy rất to, Thang Mễ lúc ăn cơm luôn ăn không hết, Alice thì hai hàng nước mũi ngay từ ngày khai giảng." Đối với những đứa trẻ muốn làm bạn cùng Ai Nhĩ Duy Tư kia, Lộ Đức đều điều tra kỹ càng. Cuối cùng kết quả chính là, Ai Nhĩ Duy Tư chỉ có một người bạn Lộ Đức thôi. Đương nhiên bởi vì con mắt chuyên soi mói của cậu, bạn của Lộ Đức cũng chỉ có mình Ai Nhĩ Duy Tư.

Trong mắt Ai Nhĩ Duy Tư, Lộ Đức kỳ thực rất tốt. Dáng vẻ Lộ Đức mặc vest rất khốc! Hơn nữa quan trọng nhất là Lộ Đức luôn chia phần của mình cho Ai Nhĩ Duy Tư ăn!!

Muốn mua chuộc kẻ tham ăn rất dễ nha.

Tháng thứ ba kể từ khi khai giảng, mấy nhóc con được hưởng một kỳ nghỉ dài hạn. Nhà trường đặc biệt tặng cho mấy nhóc tận 7 ngày.

Buổi chiều lúc vừa tan lớp, trước cổng trường học đỗ hàng loạt phi cơ, vô số bé con đứng duỗi cổ trông ra phía ngoài tìm kiếm người thân.

Ai Nhĩ Duy Tư rất hưng phấn, nhóc đã năm ngày chưa nhìn thấy baba rồi! Vừa nghĩ đến tối nay có thể ngủ trong lồng ngực ấm áp của baba, Ai Nhĩ Duy Tư đã thập phần vui vẻ. Có điều Ai Nhĩ Duy Tư vừa thấy vui vẻ, vừa thấy thiếu thiếu gương mặt "bạn thân" nhóc. Ai Nhĩ Duy Tư đưa tay niết mặt Lộ Đức, bị cậu kéo ra, Ai Nhĩ Duy Tư lại kéo tay cậu, bị cậu né tránh.


Lộ Đức đi tới lui mấy chục bước, đợi rất lâu cũng không thấy ai đi theo nắm tay mình nữa, quay đầu mới phát hiện nhóc con bên người đã không còn, Ai Nhĩ Duy Tư đứng cách đó tận mười mấy bước, tức giận mà nhìn cậu.

Lộ Đức suy nghĩ một chút, vẫn là quay trở về, đi tới trước mặt Ai Nhĩ Duy Tư, hướng về phía nhóc chìa tay ra. Ai Nhĩ Duy Tư không thèm để ý cậu.

"Nếu em còn không mau đi, chờ baba em đến không tìm được liền không cần em nữa!" Lộ Đức nói.

Ai Nhĩ Duy Tư vẫn không chịu nắm tay cậu, cúi thấp đầu đi tới.

Lộ Đức nghiêm mặt đi bên cạnh nhóc, tay lơ đãng đụng đụng Ai Nhĩ Duy Tư. Tay nhỏ Ai Nhĩ Duy Tư nắm lại rất khẩn trương. Lộ Đức cắn răng một cái, liền chủ động nắm lấy tay nhóc con, Ai Nhĩ Duy Tư liền muốn vùng ra.

Lộ Đức nghĩ tiểu yêu này thật sự là tức giận rồi.

"Năm ngày này anh sẽ ở lại trường." Lộ Đức nói.

Ai Nhĩ Duy Tư kinh ngạc nhìn cậu: "Ba mẹ anh đâu?"

"Ba mẹ đều mất cả rồi. Thúc thúc Hoắc Cách thì rất bận, anh là nam tử hán, không thể quấy nhiễu chú ấy." Lộ Đức thẳng người nói.

Ai Nhĩ Duy Tư tưởng tượng đến cảnh không có baba, khuôn mặt nhỏ nhất thời trắng nhách. Trong lòng nhóc rầu rĩ, khẽ nắm lấy tay Lộ Đức: "Lộ Đức, anh theo em về nhà đi."

"Anh mới không ngủ cùng tên tiểu quỷ nhà em!" Lộ Đức từ chối.

Con ngươi Ai Nhĩ Duy Tư chuyển động, làm ra dáng vẻ rất đáng thương: "Buổi tối không ai ngủ cùng em, Lộ Đức, theo em về đi mà ~"

Lộ Đức nhìn đôi mắt xanh lam sáng như ngọc bích kia, lòng nhất thời mềm nhũn, vẫn là nhịn không được nghi ngờ hỏi: "Baba em đâu?"

"Baba phải ngủ cùng chú Lâm Sắt rồi! Lâm Sắt thúc thúc nói, nếu như chú ấy ngủ một mình sẽ gặp ác mộng, em liền nhường baba cho chú ấy!"


"Vậy cũng tốt, thấy em đáng thương nên anh mới ngủ cùng đấy nhé. Có điều lúc ngủ không được quấn vào người anh, anh rất khó chịu a."

Lộ Đức đáp ứng xong, khóe miệng không khống chế nhẹ cong cong.

Hai đại nam nhân đang chờ hai tiểu hài tử. Y thò cổ nhìn vào bên trong, có cảm giác có một cơn gió đang thổi qua. Lâm Sắt che miệng lại hắt xì một cái. Y Lai rất hài lòng, biết giữ phong độ nha, không có hắt xì lên mặt của y.

Lâm Sắt dạo này rất vô liêm sỉ, Y Lai quay đầu lại nhìn hắn.

Lâm Sắt lộ ra một nụ cười: "Cảm mạo, tối qua chăn đều cho em."

Y Lai: "..." Tối hôm qua rõ ràng có lạnh chút nào đâu.

"Vậy tối nay tách ra ngủ." Y Lai mặt không chút thay đổi nói.

"Há, kỳ thực không phải cảm mạo, hẳn là có người nhớ tôi thôi!".

Y Lai không biết Lâm Sắt tại sao lại biến thành như vậy. Y Lai không định nói chuyện cùng hắn nữa, nhìn vào trong sân trường, cây cải đầu đỏ đang cùng bạn học lục đục đi ra. Mấy bạn nhỏ khác đều được cha mẹ đón đi. Càng lúc càng thưa thớt, Y Lai rất nhanh đã nhìn thấy bảo bối nhỏ của mình.

"Baba!" Ai Nhĩ Duy Tư vui vẻ kêu lên một tiếng, liền nhào vào trong lồng ngực Y Lai, "Nhớ baba!"

"Chú đâu?" Lâm Sắt đứng một bên hỏi.


Ai Nhĩ Duy Tư chớp chớp mắt: "Cũng rất nhớ Mập Mạp."

Y Lai nhịn không được cười ra tiếng, mặt Lâm Sắt nhất thời đen.

"Baba, con muốn dẫn Lộ Đức về nhà mình chơi, buổi tối Lộ Đức cùng con ngủ a!" Ai Nhĩ Duy Tư nói.

"Đương nhiên là được." Lâm Sắt nói, "Chúng ta trước tiên ra ngoài ăn cơm, ăn xong lại đến công viên trò chơi chơi một vòng rồi về."

"Trời tối rồi chơi cái gì mà chơi?" Y Lai trừng hắn, lại không biết cái tên này muốn giở trò quỷ gì.

------------------------------

Hiên Dư: Tôi ngoi lên để báo cho mấy thím rằng tôi còn sống, vẫn đang thoi thóp thở đây.-. Định bụng con trai con rể tôi mà thắng thì tôi thức trắng làm full năm chương còn lại, sự thật không ai ngờ. Mẹ chỉ muốn nói hai đứa đã làm rất tốt. Mẹ không cần các con tất thắng, mẹ cần các con cố gắng và vui vẻ hết mình vì đam mê. Các chàng trai của mẹ mạnh mẽ lắm, mãi yêu...

P/s: Tâm trạng thật sự rất tệ. Nhưng các thím có thể chửi tui, vì tui ngủ đông lâu quá!! Nửa đêm tôi ngồi học Các Mác là biết tôi n*ng cỡ nào rồi:((


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận