"Ban đêm công viên có tổ chức hội chợ rất vui. Sau khi chơi xong còn có thể ăn vặt."
Ai Nhĩ Duy Tư mắt nhất thời sáng, kéo tay Y Lai, trên mặt lộ ra biểu tình thèm thuồng. Vẻ mặt này của Ai Nhĩ Duy Tư chính là khắc tinh của Y Lai, Y Lai không thể không đáp ứng.
Bốn người ăn cơm xong liền tới công viên trò chơi. Công viên toàn là trẻ con, hai đại nam nhân ngồi ở ghế đá chờ. Trời đã tối dần, ánh đèn soi sáng càng tô thêm một tầng sắc ám muội, Lâm Sắt lặng lẽ nắm lấy tay Y Lai.
Tay Lâm Sắt nắm rất chặt. Rất nhanh, tay hai người đã xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, thế nhưng Lâm Sắt vẫn không buông.
Lâm Sắt duỗi tay còn lại ra, khẽ đỡ đầu Y Lai tựa vào ngực mình. Y Lai có thể nghe rất rõ tiếng tim hắn mạnh mẽ đập.
"Y Lai, chúng ta cùng nhau đi." Lâm Sắt đột nhiên nói.
Tâm Y Lai đột nhiên nhảy một cái, hơi ngước mặt nhìn Lâm Sắt. Biểu tình Lâm Sắt rất chăm chú, ánh mắt đen sâu thẳm tỏa ra khí chất ôn nhu chưa từng có.
Y Lai nở nụ cười: "Chúng ta không phải vẫn đang ở chung một chỗ sao?"
"Tôi không nói quan hệ trên giường. Kết hôn, trở thành vợ chồng, chúng ta đã có con, cùng nhau nuôi nấng đứa nhỏ, tiếp đó làm bạn đến già." Lâm Sắt gằn từng chữ.
Lâm Sắt mà nói rất có lực hấp dẫn. Những điều hắn nói thật ra chính là niềm hạnh phúc giản đơn nhất. Kỳ thực một đời người nói dài không dài, nói ngắn không ngắn. Nếu như có thể cùng người mình yêu chung sống, cùng nhau già đi, cũng chính là hạnh phúc. Có rất nhiều người cố gắng cả đời cũng không tìm được hạnh phúc ấy.
Chỉ là, y yêu Lâm Sắt sao?
Tâm tình Y Lai đang vô cùng phức tạp.
Bọn nhỏ đã từ khu trò chơi chạy về, nhào vào lồng ngực y, cũng đánh gãy suy nghĩ của Y Lai. Y Lai ôm Ai Nhĩ Duy Tư, Lâm Sắt nắm tay Lộ Đức, bốn người cùng nhau về nhà.
Ánh đèn sáng trưng, Ai Nhĩ Duy Tư như con chim sẻ nhỏ, cứ líu ra líu ríu liên tục, biệt thự vốn quạnh quẽ nhất thời bừng lên sức sống. Y Lai đem Ai Nhĩ Duy Tư lột sạch rồi ném vào bồn tắm, tiểu gia hỏa liền ở trong nước vui sướng hát lên, hai chân nhỏ nhỏ trắng trắng bỗng chốc hóa thành đuôi cá. Này xem như là tắm rửa trước khi ngủ. Bọn nhỏ tắm chung một chỗ cũng không sao, trái lại có thể khiến hai tên tiểu tử gắn bó hơn. Ánh mắt Y Lai rơi trên người Lộ Đức, mới phát hiện mặt thằng quỷ con đỏ chót, hai mắt len lén nhìn Ai Nhĩ Duy Tư.
Tiểu tử này đang thẹn thùng sao? Thế nhưng Ai Nhĩ Duy Tư là nam hài, có cái quỷ gì cho cậu thẹn đâu?? Y Lai đột nhiên cảm thấy sự tình đang phát triển theo chiều hướng khó có thể tưởng tượng nổi.
Cuối cùng y bắt quỷ con Lộ Đức tắm một mình!
Sau khi tắm xong, hai tiểu quỷ mặc áo ngủ lông xù. Ai Nhĩ Duy Tư nhảy nhót trong phòng của mình, một bên giới thiệu cho Lộ Đức giường của nhóc, một bên chơi đẩy xe, còn đem đồ ăn vặt mình giấu được đưa cho bạn nhỏ Lộ Đức xem. Lộ Đức vô cùng khó chịu với bộ áo ngủ trên người, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt viền áo, khắp khuôn mặt là biểu tình nhẫn nại. Khi thấy mô hình cơ giáp trong ngăn kéo của Ai Nhĩ Duy Tư, mặt cậu lộ ra biểu tình kinh ngạc. Những mô hình này cùng mấy cái cậu xem được ở triễn lãm hoàn toàn khác nha! Tất nhiên rồi, mấy cái này là do Cơ Giáp Chi Thần A Thụy Tư tự tay làm ra, so với đồ ở cửa hàng cơ giáp tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Khi Ai Nhĩ Duy Tư đem một bộ mô hình cơ giáp cho Lộ Đức xem, cậu nhóc triệt để không còn ngại ngùng, cùng Ai Nhĩ Duy Tư hưng phấn nói về cơ giáp. Ai Nhĩ Duy Tư chăm chú lắng nghe. Nhận được ánh mắt sùng bái của Ai Nhĩ Duy Tư, Lộ Đức thấy tâm mình muốn bay lên trời rồi.
"Kỳ thực chỉ cần nghe âm thanh liền biết được cơ giáp tốt hay xấu. Anh đối với âm thanh rất mẫn cảm. Khi vừa khởi động nó lên, nếu như là cơ giáp hoàn mỹ, anh sẽ nghe được âm thanh rất dễ chịu. Nếu như là hàng rởm, anh sẽ nghe được tiếng kẽo kẹt á!!"
Lỗ tai Lộ Đức đột nhiên dựng thẳng lên.
Ai Nhĩ Duy Tư nhìn cậu: "Lộ Đức, sao anh không nói tiếp đi a?"
"Anh nghe thấy tiếng rất kỳ quái."
"Em có nghe thấy gì đâu?" Ai Nhĩ Duy Tư đơn thuần nói.
Lộ Đức từ ghế sa lông nhảy xuống, đi tới bên tường đem lỗ tai dán vào: "Âm thanh đó là từ bên kia truyền qua."
Ai Nhĩ Duy Tư suy nghĩ một chút, trên mặt lộ ra biểu tình căng thẳng: "Đó là phòng của baba. Có khi nào baba đang gặp nguy hiểm không?"
"Chúng ta đi nhìn xem."
Hai tiểu gia hỏa nhìn nhau, tiếp đó từ trên giường nhảy xuống, cùng nhau đi ra khỏi phòng. Hai nhóc con cẩn thận từng li từng tí một đi tới cửa phòng Y Lai, đem lỗ tai dán vào.
Trong phòng.
Lâm Sắt phát hiện biểu tình của Y Lai có chút không chuyên tâm, ở trên mặt y hôn hôn mấy cái, sau đó hỏi: "Bảo bối, làm sao vậy?"
"Ngoài cửa có gì đó..." Y Lai thở gấp nói.
"Biệt thự có hệ thống bảo an, sẽ không ai tiến vào được." Lâm Sắt nói. "Bảo bối, chuyên tâm một chút."
"Anh đi xem đi." Y Lai đẩy Lâm Sắt một cái. Trực giác mách bảo y có chuyện gì đó bất thường, Ai Nhĩ Duy Tư cùng Lộ Đức hai nhóc đang ở sát vách, vạn nhất xảy ra chuyện gì...
Lâm Sắt rời giường, quần áo cũng không mặc, trực tiếp mở cửa.
Tiếp đó, hắn liền nhìn thấy hai đôi mắt tràn ngập tò mò nhìn chằm chằm hắn, từ bàn chân nhìn lên...
Lâm Sắt vội vã che nửa người dưới.
------------------
Ây dồ xin lỗi mọi người:))) hôm bữa đăng mà bị thiếu mất một phần:))) truyện tớ đã làm xong hết rồi, đợi check lần cuối sẽ đăng nốt. Nội trong ngày mai sẽ hoàn