Thế Thân Nữ Phụ


Từng hạt bông tuyết rơi xuống bã vai tan thành vệt nước trong suốt, Thanh Nhi đứng khựng lại cách cổng vào khách sạn năm bước, khẽ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời tối đen đang đổ mưa trắng xoá, toà nhà đối diện cao chót vót xuyên qua tầng mây u ám, căn phòng trên cùng như đóm sáng nhỏ giữa vùng trời u tối.
Cô cúi đầu, nhìn vào tấm hình tổng quát kiến trúc khách sạn Thượng Quốc phát hiện đó là phòng chủ tịch, Thượng Minh Triệt khả năng đang ở trong đó. Nếu bây giờ cô liều lĩnh đột nhập vào phòng hắn, hơn 90% sẽ bị tóm gọn, rơi vào tay một tên biến thái thì hậu quả rất khó lường.
Thôi vậy, cách còn nhiều không nên tự chuốc hoạ vào thân, Thanh Nhi vươn tay phủi vài bông tuyết trên vai, ung dung cất bước vào đại sảnh khách sạn, liếc mắt qua chùm pha lê sáng lung linh trên đỉnh đầu, tiến thẳng đến quầy phục vụ. "Cho tôi một phòng Vip."
"Vâng, đây là thẻ phòng 905, mời tiểu thư."
Tay Thanh Nhi kiêu ngạo nhận lấy tấm thẻ, xoay người đi thẳng vào thang máy, vừa vào phòng liền tuỳ tiện ném túi xách lên giường đẩy cửa ra ban công. Quả nhiên, lan can ở đây khác với ở khu du lịch Ô đô, khoảng cách khá xa còn làm bằng kính, bắt với bất cứ thứ gì cũng dễ bị trượt.
Xoay người vào phòng, mắt vô thức lướt qua tủ quần áo, kiểu dáng sang trọng, chất liệu cực kì tốt, dùng bao nhiêu lực cũng không thể lay chuyển nổi.
Mắt Thanh Nhi đột nhiên loé lên tia sáng quỷ dị, không nhanh không chậm cầm điện thoại bàn lên nhấn gọi.
"Alo, tôi là khách phòng 901, 15 phút sau tôi có việc ra ngoài, phiền cô cho người lên dọn phòng giúp tôi."
Chờ bên kia đáp một tiếng vâng cô liền gác máy, ngã người lên giường túm chăn, hít hà một hơi. "Quá dễ, ngủ một giấc trước đã."
30 phút sau, ngoài hành lang có tiếng xe đẩy, Thanh Nhi hé cửa nhìn ra ngoài thấy một nữ lao công đang mở cửa phòng 901, vào trong rồi cẩn thận đóng chặt cửa. Không khác mấy so với kế hoạch, cô gái này có vẻ hiền lành hơn trong tính toán của cô.
Chờ thêm 15 phút nữa, Thanh Nhi mới thong thả ra khỏi phòng, đi dọc theo hành lang đến gần phòng 901. Đúng lúc này, cửa phòng bật mở một chiếc xe đẩy chầm chậm lao ra, cô lập tức đưa hông hứng lấy.
"A.."
"Tiểu thư, cô không sao chứ?" Nữ lao công hoảng hốt chạy tới đỡ lấy Thanh Nhi ngã trên sàn, chỉ thấy cô vịn chặt hông, vẻ mặt hiện rõ đau đớn làm cô ta sợ đến toát mồ hôi trán.
Thanh Nhi đau muốn chết, cứ ngỡ là đụng nhẹ một cái không sao, ai dè đụng ngay góc nhọn hại bụng cô như bị dao đâm, mặt trắng bệch ra kéo tay cô ta. "Đau quá, mau đưa tôi vào phòng."
"Phòng của tiểu thư?" Nữ lao công lo lắng hỏi, vừa nhẹ nhàng đỡ cô đứng dậy, cúi đầu thấy Thanh Nhi giơ ra tấm thẻ phòng 90.., số cuối bị ngón cái cô che mất, ngẩng đầu lên thấy mắt cô hướng vào phòng 901, cô ta lập tức hiểu ý đưa cô vào.
Thanh Nhi nằm lên giường liền quay lưng đối diện cô ta, một tay vẫn cố chống lên bụng, mím môi nói. "Tôi không sao rồi, cô ra ngoài đi."
"Vâng." Nữ lao công khẽ thở phào, may mà hôm nay gặp phải người hiền lành nếu không lại bị đuổi việc rồi.
Nhưng mà, cô ta không biết, vận rủi của cô ta không phải đến từ Thanh Nhi mà là từ một người khác, khi cửa phòng còn chưa kịp khép lại, giọng nói uy lực đã vang trên đỉnh đầu. "Phùng Tuấn, sa thải cô ta."
"Vâng, chủ tịch."
Nữ lao công xoay đầu, hoá đá ngay tại chỗ.
Vị chủ tịch kia không nhìn cô ta một cái, đưa tay đẩy cửa phòng vào trong rồi đóng lại, động tác bình thản không bộc lộ chút tâm trạng.
Thanh Nhi nghe tiếng đóng cửa liền bật ngồi dậy, vừa muốn kéo váy nhảy xuống giường thì bất ngờ trước mắt xuất hiện bóng người, cô giật mình hét thất thanh một tiếng.
"Anh.. sao anh lại ở đây?"
Chồng cô nhìn thẳng vào mắt cô, bước tới gần giường, khoé môi hơi nhếch lên. "Tôi mới phải em, tại sao em vào đây?"
Lưỡi Thanh Nhi đú đớ, trước mắt là gương mặt chồng cô ngày nhớ đêm mong nhưng sau mấy hôm không gặp lại có chút lạnh lùng, giá rét. Ánh mắt nhìn cô dù bình thản lại mơ hồ cho cô cảm giác bất an chột dạ. "Đây là phòng em, em.."
"Phòng em?" Chồng cô cắt lời, một bàn tay giơ lên nắm lấy bả vai cô, cúi đầu cứng rắn nói từng chữ. "Khách thuê phòng này tên là Đào Duẫn Phàm."
Đào Duẫn Phàm, là tên của ông chủ GJ? Thanh Nhi lập tức thấy lấn quấn tay chân, ngồi không được, đứng không xong, cảm giác hơi ấm từ bàn tay anh toả ra như một luồng áp lực đè nén toàn bộ cường ngạnh trong miệng cô, làm cô không sao nguỵ biện được.
Thanh Nhi giơ tay bắt lấy bàn tay chồng cô kéo xuống, cúi đầu nhìn mấy ngón tay thon dài so với tay cô thì lớn hơn không ít, tự dưng không muốn nói gì cả, chỉ muốn ngồi đây mặc thời gian trôi qua.
Trong cuộc đời Thanh Nhi có mấy khi yên tĩnh cùng người khác một chỗ, vậy mà hôm nay cô đã thành công im lặng giữ tay chồng cô suốt 12 phút, đến khi chuông điện thoại bất thình lình kêu lên cô mới giật mình buông tay, vội giải thích. "Em không phải.. vào đây.., ý em là em đang làm việc, có một diễn viên muốn dùng quy tắc ngầm để đổi vai..."
"Tút.. tút.. tút.."
Cô cúi đầu nhìn vào màn hình, hai mắt liền mở to, cả người như rô bốt cấp tốc lao xuống giường, vội vã kéo tay anh chạy ra cửa. "Anh mau ra ngoài, họ sắp.."
"Ông Đào, hay là chúng ta xem lại các điều khoản trong hợp đồng rồi hãy ký có được không?"
"Rầm." Thanh Nhi đóng sầm cửa lại, ngẩng đầu nhìn sắc mặt chồng cô, cắn môi dưới. "Em xin lỗi."
Đôi mày chồng cô nhíu lại, sắc mặt rõ ràng không tốt, tiếng nói phát ra cũng trầm xuống vài phần. "Cùng tôi ra ngoài, chuyện này không được phép tái diễn."
"Đừng,. không đi đâu.." Thanh Nhi không muốn vừa gặp đã gây bất hoà với anh, nhưng bây giờ mà cô ra đó sẽ phải đối mặt với Trịnh Thiên Mịch, nếu cô ta biết ý đồ của cô vậy mọi chuyện trước nay đều sẽ đổ sông đổ bể.
Hoang phí một khoảng thời gian dài như vậy Thanh Nhi không thể chấp nhận được, cô nắm chặt bàn tay anh ra sức chà sát, gấp đến viền mắt phiếm hồng. "Chỉ lần này thôi, em hứa đây là lần cuối cùng, anh đừng bắt em ra đó, chồng~"
Phát âm chữ cuối, Thanh Nhi ngẩn cả người, cô vừa gọi cái gì? Cô đem thói quen thốt ra khỏi miệng? Vì lúc trước cô hay mơ thấy anh nên mới nham nhỡ gắn cho anh một danh phận để dễ dàng suy tưởng, hiện tại lại có thể gọi thành tiếng?
Máu huyết Thanh Nhi phỏng chừng trong một giây đều xông hết lên mặt, cả vành tai và cổ cũng đỏ bừng. Đáng tiếc, cô còn chưa lộ ra biểu cảm e thẹn của thiếu nữ thì cửa phòng đã bật mở, đèn trong phòng trước sáng sau tối, rồi lại bật sáng, cuối cùng một màu tối đen như mực.
Cô vươn tay về trước chạm vào thứ gì đó mềm mềm nhẵn nhẵn, liếm môi gọi khẽ. "Anh ơi.."
Thượng Minh Triệt chỉ hơi cúi đầu đã áp sát mặt cô, hơi thở lành lạnh. "Đây là lần cuối cùng."
Người Thanh Nhi cứng đờ, lén thò tay ra sau chạm vào mặt phẳng bóng láng, cảm giác hai cánh tay đang ôm chặt eo cô, mùi hương nam tính dễ chịu thoang thoảng bên mũi, không khí cô đặc giữa hai người rõ ràng là ở trong tủ quần áo.
Cổ họng cô đột nhiên ngẹn một hòn, đàn ông làm kinh doanh đa phần rất trọng sỉ diện, sao có thể vì khoan dung cho cô mà ép mình vào tủ quần áo. Vốn lúc đầu, cô đã nghĩ trốn ở chỗ này vừa thoải mái vừa dễ dàng hành động nhưng bây giờ bởi vì có thêm chồng cô mà nơi này trở nên chật hẹp, đến cử động tay chân cũng khó.
Đây không phải vấn đề chiều dài chiều rộng, mà là Thanh Nhi chợt nhận ra, chỗ này không hề phù hợp với thân phận của cô, biệt thự của cô mấy ngàn mét vuông, cô là đại tiểu thư của Trần gia, sao có thể chui rút ở nơi nhỏ bé làm chuyện lén lút?!
"Em hứa, tuyệt đối không có lần sau." Thanh Nhi nói nghiêm túc, vừa ngẩng đầu lên môi vô ý chạm vào cằm chồng cô, cảm nhận rõ làn da nhẵn bóng, mạnh mẽ của đàn ông.
Đương nhiên lúc đó môi cô không muốn rời đi, chần chừ ba giây mới chậm rì rì cúi đầu xuống, thò tay vào túi rút điện thoại ra, dù thế nào cũng đã vào đây nếu không quay thì uổng phí công sức.
Chồng cô thấy thế không nói gì, hoặc giả từ lúc thấy ảnh nền điện thoại thì tâm tình đặc biệt tốt. Thanh Nhi có cảm giác không khí trong tủ điều hoà một chút, lén liếc mắt nhìn lên thấy khoé môi anh hơi nhếch, đuôi mắt cũng có gì đó ôn hoà ấm áp.
Thật ra tấm ảnh đó là cô chụp lén lúc anh ngủ lần trước, vì thấy đẹp nên để làm hình nền a.
Da mặt Thanh Nhi không hiểu sao tăng thêm mấy phần sung sướng tự phụ, chòm người về trước khoác hai cánh tay qua cổ anh, tay nhẹ nhàng đẩy cửa ra một khe hở nhét camera điện thoại vào. Bên ngoài, chỉ có một mình ông chủ GJ đang nằm trên giường, bộ dáng có vẻ không đến mức tệ, so ra thì có phần tráng kiện oai hùm.
Môi Thanh Nhi cong cong bật ra mấy tiếng cười khẽ, sẵn tiện tựa cằm trên vai chồng cô cho đỡ mỏi, nói nhỏ. "Anh nói xem, khi mà anh già bộ dáng có giống ông ta không?"
Ngữ điệu vô cùng thân thiết, Thượng Minh Triệt nghe ra còn chứa rất nhiều tình cảm bên trong, giương môi trả lời. "Tố chất ông ta tầm thường, không có đầu óc, không thể so sánh với anh."
Tự tin ghê nhỉ? Thanh Nhi bật cười, nghiêng đầu nhìn gương mặt anh, thật sự là tuyệt đỉnh mỹ nam, nhìn gần càng có sức hút chết người, hại cô muốn phạm tội quá đi. "Em thấy khó hiểu, tại sao chỉ có đàn ông vào tù vì tội cưỡng hiếp mà phụ nữ thì không nhỉ?"
Chồng cô thoáng chút trầm mặc, hai cánh tay ôm chặt eo cô, một lúc sau mới bình thản như không nói. "Phụ nữ định lực kém, suốt đời cũng không thể ở trên."
Người Thanh Nhi chao đảo, cảm giác như có vạn tiễn xuyên tim, thề rằng lời này 100% là sự khinh thường dành cho phái nữ, tại sao phụ nữ thì không thể ở trên? Cô không phục. "Cứ chờ đó, sẽ có ngày anh phải nằm dưới em mà gào khóc."
Trên thực tế, bọn họ bây giờ chính là cô nam quả nữ ở cùng một chỗ nói chuyện 18+, Thượng Minh Triệt hoàn toàn không tức giận, còn vươn tay áp đầu cô vào cổ hắn, cường quyền nói. "Em không đủ sức."
Thanh Nhi nổi giận, nhưng cơn bão tố trong lòng không bằng ấm áp người kia ban cho. Trong một ngày đông giá rét, còn là lễ Giáng sinh tràn ngập vui vẻ, nếu chỉ một mình cô ở chỗ này nhìn người ta âu yếm thì có bao nhiêu chạnh lòng cô tịch.
Liếc mắt qua màn hình điện thoại, Trịnh Thiên Mịch đã trở ra, hai người họ ở trên giường đang hôn môi, không quan trọng việc cô ta nằm bên dưới mà quan trọng là bọn họ đang hôn môi, chuẩn bị xxoo.
Mắt Thanh Nhi loé lên đóm sáng, nhón chân hôn lên má chồng cô một phát, đắc ý với suy nghĩ, người này sớm muộn gì cũng là của mình, đậu hủ ăn trước ăn sau cũng đều là đậu hủ của mình.
"Duẫn Phàm, chúng ta xem hợp đồng trước đi, em chưa chuẩn bị xong."
"Còn gì cần chuẩn bị, tôi sẽ nhẹ nhàng, em không cần phải lo."
"Nhưng, đây là lần đầu.."
"Sẽ không đau.."
"Em.."
"Nếu em không muốn, vậy thì ra ngoài gọi Amy vào."
Óc ác Thanh Nhi nổi rần rần khắp hai tay, quái quỷ hai người này đừng có nói chuyện ớn lạnh như thế có được không?
"Không cần.." Trịnh Thiên Mịch ấp úng, camera quay lại cảnh hai bàn tay cô ta bấu chặt ga giường, ánh mắt loé lên sát khí, nụ cười bên môi vẫn xinh đẹp tuyệt trần. "Chúng ta tắt đèn trước đã."
Noo!!! Trong đầu Thanh Nhi hò hét, tắt đèn tối thui rồi mần ăn cái khỉ gì? Không được tắt.
Không ngờ ông chủ GJ cùng ý kiến với cô, chẳng những không tắt đèn tay còn nhanh chóng cởi áo tắm cô ta, bắt đầu mò mẫn vùng bí mật. Trịnh Thiên Mịch hơi nghiêng người, tay lén lút luồng tới công tác nhấn nút, đèn trong phòng vụt cái tắt ngúm chỉ còn hai chiếc đèn ngủ mờ ảo ánh vàng. Ngay thời điểm đó Thanh Nhi lại thấy tay cô ta cứa mạnh vào cạnh bàn, một vết rách ứa máu lan ra.
"Chết tiệt, còn dùng cả chiêu này." Thanh Nhi tức giận nghiến răng, vốn cô nghĩ Trịnh Thiên Mịch sẽ dùng mỹ nhân kế để thu phục lòng ông chủ GJ nhưng lại không ngờ cô ta sẽ dùng loại thủ đoạn bỉ ổi, tầm thường như bao kẻ khác chỉ để đổi một vai diễn, trên đời này quả nhiên không có nữ chính nào hoàn hảo cả.
Người Thanh Nhi căng cứng nhìn màn hình điện thoại, trong lòng tự dưng dâng lên một cỗ phẫn nộ không tên, trong nguyên tác bộ truyện Trịnh Thiên Mịch là người thế nào? Sắc sảo, trí tuệ như một nữ hoàng. Toàn bộ là giả dối, đó là bởi vì cô ta không rơi vào hoàn cảnh như Trần Thanh Nhi.
"Bịch.." Thanh Nhi hung hăng đấm vào lưng chồng cô, chỉ muốn đem tức giận trút ra ngoài. "Em ghét cô ta, tại cô ta mà em phải chứng kiến những thứ do bẩn nhất trên đời này."
Chồng cô không nói gì, đưa tay kéo cằm cô xoay qua hướng anh, hôn xuống.
Thanh Nhi đờ đẫn hết cả người..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui