Mọi việc đến quá đột ngột, Thanh Nhi chưa bao giờ ham muốn chồng cô là người có thể một tay che trời, cô chỉ hy vọng anh là tổng tài của một công ty nào đó, tình yêu của họ sẽ đơn giản và bền chặt.
Nhưng suy nghĩ không phải là hiện thực, thực tế anh chính là chủ tịch tập đoàn tài chính Thượng Hoằng lớn nhất châu Á, là đại tài phiệt có thể hôn mưa gọi gió trên thương trường, là người đàn ông mà dù chỉ hắc hơi một cái cũng có hàng tá phụ nữ sốt vó lo lắng.
Làm sao đây, anh là người mà cô với tay mười thước không bắt được!
Lòng Thanh Nhi buồn bã, cô không muốn bỏ cuộc nhưng để theo đuổi một ngọn núi cao thì cần phải tranh đấu, ngoại trừ cô còn có cả tỷ người đang dòm lên đỉnh.
Nhìn gương mặt mình trong gương, da trắng má hồng, mắt to tròn, mũi nhỏ, môi mỏng, răng khểnh, lúm đồng tiền, mỗi lúc cười lên như hấp thụ hết ánh nắng mặt trời, rạng rỡ và xinh xắn. Đơn thuần như thế, sao phải vì chuyện tình yêu mà ủ rủ không vui?
Thế giới này thích ngược lắm, vì cô là nữ phụ nên phải lí trí gấp trăm lần người khác, phải biết đối mặt và thuận theo tự nhiên.
Thanh Nhi cúi đầu nhìn ánh sáng yếu ớt từ mặt dây chuyền trên cổ, cảm giác vui sướng trong lòng như thuỷ triều kéo đến, đây chắc chắn là món trang sức cô yêu thích nhất trên đời.
Rửa mặt sạch sẽ, Thanh Nhi tung tăng ra khỏi phòng tắm, vừa quơ lấy điện thoại và túi xách thì bất ngờ điện thoại đổ chuông, cô không dừng động tác đi ra cửa, cất giọng nói cực phỡn. "Alo, bữa nay tâm tình tiểu thư thật tốt có thể tuỳ ý thiếu gia nhờ vã."
Người bên kia sững sốt hai giây, tông giọng cũng hài hoà thấy rõ. "Em đang ở đâu?"
"Siêu cấp khách sạn Thượng Quốc. Đang ở kế bên trạm đón taxi."
"Đợi anh."
"Ừm." Thanh Nhi cúp máy cho vào túi, sải bước dài đến trạm chờ taxi, không thể để Hứa Trác Tùng biết cô qua đêm ở đây, nếu không anh ta sẽ hiểu lầm đấy.
Thời tiết gần tết rất lạnh, mưa tuyết phủ con đường trắng xoá, mỗi lượt bánh xe chạy trên đường đều bỏ lại một vết nước dài. Thanh Nhi nghiêng đầu nhìn vẻ mặt người bên cạnh, nhịn không được nhắc lại. "Anh thật sự muốn em nói như vậy?"
"Ừ." Hứa Trác Tùng trả lời dứt khoát, liếc nhẹ cô một cái liền quay đầu cho xe tấp vào lề đường.
Đàn ông đúng là loài động vật máu lạnh vô tình, Thanh Nhi âm thầm bĩu môi mắng mỏ, xoay người đẩy cửa bước xuống xe, lập tức bị trận gió lạnh thấu xương bên ngoài khiến cho rùng mình run rẩy, vội vàng ôm túi xách chạy nhanh.
Đột nhiên cổ tay bị giật lại, gò má áp vào lồng ngực nóng hỏi, cô ngẩng đầu thấy Hứa Trác Tùng đang chậm rãi quấn khăn choàng qua cổ cô, bên môi còn khẽ cười nói. "Sắp tới tết rồi, bị bệnh sẽ không ai đi chơi cùng anh."
Thanh Nhi chu môi, rút người vào lòng anh ta, ngã đầu cười. "Coi như anh còn chút nhân tính."
"Anh luôn quan tâm em." Hứa Trác Tùng choàng xong khăn, nựng má cô một cái liền xoay cô về hướng cổng sân bay. "Đi nhanh, em còn 10 phút."
"Hả?" Thanh Nhi ngẩn ra một giây, sắc mặt liền trắng bệch tức giận, đập mạnh tay vào ngực anh ta chửi lớn. "Đồ ác độc."
Ba chân bốn cẳng chạy như bay vào sảnh lớn dập vào mắt là đoàn người đông đút đang xếp hàng dài trước quầy soát vé, hấp tấp tìm kiếm một lúc mới bắt gặp bóng lưng quen thuộc, Thanh Nhi gấp gáp giơ tay hô to. "Thầy ơi, đợi em với~"
Bốn năm người sững lại xoay đầu nhìn, Chung Gia Thạc hơi nheo mắt thấy bóng dáng cô từ trên lầu một lao xuống, tới bên cạnh hắn thì thở không ra hơi, trán lấm thấm mồ hôi, miệng không ngừng. "Đợi em, đợi em.." Hắn nhíu mày, đưa tay lau qua trán cô, khó chịu hỏi. "Ai kêu em tới đây?"
Ai kêu? Còn ai ngoài đại ca ngoài cổng! Thanh Nhi mệt đứ đừ mặt mũi, hổn hà hổn hển một lúc mới lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn gương mặt Chung Gia Thạc, mới hai tuần không gặp anh ta đã thay đổi rất nhiều, ánh mắt lộ rõ đường nét lãnh đạm sắc bén. Cô ngẫm nghĩ, bất giác nổi hứng trêu ghẹo, ôm cánh tay anh ta lúc lắc. "Em không nỡ để thầy đi đâu, hay là thầy đừng đi nữa, ở lại với em nha."
Chung Gia Thạc cúi đầu nhìn cô, hắn nhớ rất rõ lần đầu gặp, cô cũng dùng vẻ mặt này lừa gạt hắn. Tại sao lúc nào trong mắt cô cũng có nét cười vui vẻ, đuôi mắt gần như chưa từng xuất hiện một tia buồn bã, một cô gái như cô chẳng lẽ không hề có chuyện bận tâm hay sao?
Thanh Nhi đùa giỡn nhưng người đàn ông trước mắt không có phản ứng, cô cảm giác được người thầy thư sinh nho nhã ngày nào đã hoàn toàn biến mất chỉ để lại chút dáng vẻ quen thuộc, kể cả nụ cười cũng gần như không tồn tại nữa.
Luyến tiếc, Thanh Nhi thấy tâm mình chợt ảm đảm, nhiều chuyện xảy ra như thế, đương nhiên không ai có thể tỏ ra vô cảm đối mặt như cô. Đủ rồi, cô cũng nên để bọn họ rời khỏi nơi này một cách vui vẻ.
Xoay đầu nhìn Chung Gia Hân đang ngồi trên xe lăn, đôi mắt căm ghét vẫn hướng về phía cô, có thể cô ta thật sự hận cô, không chỉ vì Hứa Trác Tùng mà còn vì rất nhiều lí do khác nữa. Thanh Nhi hít sâu một hơi, bước đến gần cô ta, rút từ trong túi ra một quyển album nhỏ, nhẹ nhàng đặt lên đầu gối cô ta. "Trác Tùng bảo tôi đưa cho cô, mong cô chấp nhận điều trị, sớm ngày bình phục."
Khoé mắt Chung Gia Hân ửng đỏ, từng ngón tay chạm nhẹ vào vòng trái tim bằng gỗ trên quyển album, cẩn thận từng chút giống như chạm vào trái tim mình, giọng nói nghẹn ngào yếu ớt. "Anh ấy không đến sao?"
"Có đến." Thanh Nhi khẽ trả lời, tự dưng cảm giác âm thanh mình phát ra mềm mỏng rất nhiều. "Nhưng anh ấy sẽ không xuất hiện, bởi vì không muốn cô nuối tiếc nơi này, tương lai của cô anh ấy sẽ để cô tự viết, đừng trở về đây nữa."
"Tôi thật sự rất yêu anh ấy." Chung Gia Hân nấc lên một tiếng oà khóc, nước mắt lăn dài trên gò má tái nhợt, từng giọt trong suốt rơi xuống mặt gỗ vỡ tan, tình yêu mà cô ấy mười tám năm giấu ở trong lòng, chỉ vì sự ngu ngốc của bản thân mà đánh mất.
Cõi lòng Thanh Nhi đột nhiên nhức nhối, nhưng cô phải kiềm để bản thân không khóc theo, vì Chung Gia Hân và cô mãi mãi không chung đường, một khi cô rơi nước mắt cô ta sẽ nghĩ cô đang thương hại cô ta, đó vĩnh viễn không phải đồng cảm mà là sự khinh thường.
"Quên anh ấy đi." Lời này là Thanh Nhi thay Hứa Trác Tùng nói ra, tình yêu của bọn họ chỉ có thể tới đây, từ nay về sau đường ai nấy đi, quá khứ dù đẹp hay xấu vẫn phải cất vào góc khuất rồi từ từ quên lãng.
Chung Gia Hân càng khóc lớn hơn, tiếng khóc như xé nát tâm can người khác. Thanh Nhi không đành lòng nhìn cô ta, nhấc gót xoay người đi về hướng Chung Gia Thạc, vươn tay ôm cổ anh ta. "Em chỉ mong gặp lại một mình thầy, kết hôn nhớ mời em đấy."
Chung Gia Thạc giơ tay ôm lấy thắt lưng cô, đáp trả một tiếng. "Thượng Minh Triệt là một người đàn ông tốt."
Thanh Nhi sửng sốt, lập tức bật cười. "Cám ơn đã khen chồng em. Tạm biệt."
"Tạm biệt."
Lúc Thanh Nhi bước ra khỏi cổng sân bay, bầu trời vang lên tiếng nổ ầm ầm, cô ngửa đầu nhìn chiếc máy bay đang lướt qua, thầm chúc phúc bọn họ sẽ có niềm vui mới.
Hứa Trác Tùng đi tới chỗ cô, khoác tay ôm lấy cổ cô kéo vào lòng, khơi môi khen ngợi. "Em làm rất tốt."
Thanh Nhi quay sang nhìn anh ta, sau đôi mắt phượng đẹp đẽ ấy có bao nhiêu âm trầm và buồn bã. Ngay từ đầu, cô cũng chỉ là vai phụ trong cuộc đời bọn họ, khi cô bước vào khơi dậy địch ý của Chung Gia Hân, chứng kiến tình yêu của bọn họ đổ vỡ rồi tận tay thay nam chính viết dấu chấm hết. Là một kết thúc SE, nhưng lại rất hoàn mỹ.
Thanh Nhi nhướng mày, xoè tay trước mặt anh ta. "Quý ông độc thân, mời trả tiền casher."
"Anh nghe nói gần đây mới mở một nhà hàng Pháp, có món bít tết khá ngon. Có muốn đi ăn không?"
Thanh Nhi vuốt cằm nghiềm ngẫm một lát, quyết đoán vỗ tay. "Không đi, em muốn giảm cân."
Anh ta vô cùng bất ngờ với câu trả lời này, khoa trương trợn mắt nhìn cô. "Em muốn giảm cân?"
Thanh Nhi nghiêm túc gật đầu, bụng sắp có mỡ rồi, nếu còn sa đà vào rượu thịt, Thượng Minh Triệt liệu có thể yêu một con heo hay không?
Không thể tin nỗi, trong đầu Hứa Trác Tùng in to ba chữ đó, rất muốn xem sức kiên trì của cô đạt đến trình độ nào bèn cho xe tấp vào nhà hàng, mưu đồ nói. "Dù sao cũng tiện đường, chờ anh ăn xong sẽ đưa em về."
Thanh Nhi liếc xéo anh ta một phát, nghị lực của cô đâu có kém như vậy.
Kết quả, thịt vừa bưng ra, ai đó đã hấp tấp giơ tay gọi phục vụ. "Chị ơi, cho một phần bít tết nữa."
Khiến ai kia cười đến không khép miệng lại được.
------------
Ngắn một chút, vì tối nay ta qua nhà ngoại quên mang sách học bài nên ngồi viết truyện, mọi người sẽ hiểu cho ta chứ?